Kỷ Cambri Trở Lại
Chương 31 :
Ngày đăng: 19:46 19/04/20
Tùng Hạ vỗ vỗ vai Thành Thiên Bích: “Không sao, nếu sau này còn hạ nhiệt độ, hai chúng ta ôm nhau là được.”
Thành Thiên Bích chậm rãi khôi phục thể lực, phải dựa vào một bên nghỉ ngơi.
Tùng Hạ lại chạy đến bên cạnh Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, lên xe thôi, mặt đất lạnh lắm.”
“Không cần, đi mang mấy con muỗi đến đây.”
“Hả?”
“Muốn ăn.” Liễu Phong Vũ cũng đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, hắn tuy rằng không có cảm giác đói khát, nhưng hắn quả thật cảm thấy thân thể có chút “trống rỗng”.
Tùng Hạ cố gắng kéo một con muỗi khổng lồ ở bên cạnh tới đây, con muỗi kia có dáng vẻ dữ tợn, nặng ít nhất ba đến năm cân [42], bụng như một quả bóng, dùng mắt thường có thể trông thấy trong cái bụng bự đến biến dạng kia có bao nhiêu máu.
[42] Từ 1.5 -> 2.5 kg.
Liễu Phong Vũ đè đầu nó lại, không đến hai giây, đầu nó đã bị tiêu hóa hoàn toàn, hắn lại giục: “Không đủ.”
Tùng Hạ chỉ vào thân thể con muỗi: “Còn chưa ăn hết mà.”
Trên mặt Liễu Phong Vũ lộ ra vẻ chán ghét: “Đó là máu người, không cần.”
Tùng Hạ vỗ vỗ đầu, đúng là hồ đồ. Cậu biết Liễu Phong Vũ vẫn luôn tránh ‘ăn’ người, dù Liễu Phong Vũ biến thành cái gì, hắn vẫn có trái tim của một con người.
Tùng Hạ đứng lên, kéo tất cả muỗi lớn muỗi nhỏ bốn phía quanh đây đến, kéo được hơn mười con thì cậu cũng mệt đến đầu đầy mồ hôi, Liễu Phong Vũ vừa tiêu hóa đầu muỗi, Tùng Hạ vừa hấp thu năng lượng Mộc của chúng. Những con muỗi này có năng lượng rất thấp, thế nhưng hấp thu vào rồi, Tùng Hạ lại có cảm giác thể lực dồi dào, sự mệt mỏi rã rời và những gì không khỏe đều được giảm bớt.
Mộc có khả năng hồi xuân, bản thân năng lượng Mộc sẽ có hiệu quả chữa trị. Thể lực của Thành Thiên Bích mất một thời gian dài để duy trì trạng thái dồi dào, cho nên Tùng Hạ cũng không biết sự hồi phục thể lực của mình là vì cậu đã hấp thu năng lượng Mộc hay vì cậu đã gia tăng năng lượng vô thuộc tính được tích lũy.
Nói chung, sau khi năng lượng Mộc tiến vào trong cơ thể của cậu, tất cả đều biến thành năng lượng vô thuộc tính không màu trong suốt. Cậu có thể cảm giác những năng lượng kia đang chuyển động trong cơ thể cậu, nhưng cậu vẫn không thể cảm nhận được bất kỳ “hạt nhân” nào.
Thật sự là kỳ quái.
Nhưng, bây giờ cũng không phải lúc để suy nghĩ, cậu phải trợ giúp Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ mau chóng khôi phục thể lực.
Sau khi tiêu hóa hơn bốn mươi con muỗi, rốt cuộc sắc mặt của Liễu Phong Vũ cũng đã hồng hào hơn. Hắn đứng lên, nhìn mình dính đầy bùn và máu, chán ghét nhíu mày: “Bẩn chết đi được, muốn tắm.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Bây giờ lạnh thế này, tắm thế nào được, chờ nhiệt độ không khí tăng trở lại đã.” Cậu vừa nói vừa đi đi lại lại xung quanh, hấp thu hết năng lượng Mộc từ xác muỗi trong phạm vi cậu có thể hấp thu. Mặc dù năng lượng rất nhỏ, thế nhưng số lượng nhiều, vậy nên sau khi hấp thu xong, Tùng Hạ lập tức cảm giác tố chất thân thể mình đã được nâng lên một bậc.
Những người nằm dưới đất bị sốc đến ngất xỉu trước mùi thối đã dần dần khôi phục ý thức, đều bò dậy từ dưới đất. Bọn họ nhìn thi thể đồng loại và xác muỗi khắp nơi trên mặt đất, sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, tạm thời thì cục diện trước mắt vô cùng áp lực.
Gã đàn ông đeo kính mắt cũng bò dậy từ dưới đất: “Này, vừa có có một đóa hoa rất lớn cực kì hôi thối, sao giờ không thấy đâu nữa? Đúng rồi, vẫn còn chút thối, thối đến nỗi ngất xỉu.”
Liễu Phong Vũ thân thể cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt âm trầm đáng sợ: “Nói ai thối?”
Gã đeo kính sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới đóa hoa kia chính là do đại minh tinh Liễu Phong Vũ này biến thành, bừng tỉnh đại ngộ: “Đây là năng lực tiến hóa gì? Sao mà thối như thế… ư ư…”
Liễu Phong Vũ một tay bóp cổ gã, hung dữ nói: “Muốn biến cổ thành bụng ong mật không.”
Tùng Hạ vội cản hắn: “Đừng đừng đừng, Liễu ca, đừng giận, ăn nói bộc tuệch thế thôi, không có ý gì đâu.”
Gã đeo kính cũng sợ đến sắc mặt tái nhợt, bởi vì gã có cảm thấy trên cổ truyền đến cơn đau.
Liễu Phong Vũ bị Tùng Hạ giật lại, thẹn quá thành giận: “Ông đây là đóa kiều hoa! Còn ai dám nói chữ kia, ông sẽ giết thằng ấy! Giết!”
Mọi người nhìn vệt máu rỉ ra trên cổ gã đàn ông, lại hồi tưởng một chút đến bông hoa đại vương khổng lồ diễm lệ và mùi thối khiến người ta sợ hãi, không ai dám nói tiếp.
Tùng Hạ giữ hắn lại từ sau lưng: “Đừng giận đừng giận, Liễu ca đừng giận, Liễu ca là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử.”
Sắc mặt Liễu Phong Vũ hơi dịu lại, nhìn thoáng qua Thành Thiên Bích còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Trải qua một lần hợp tác, hắn nhìn Thành Thiên Bích cũng thấy hơi thuận mắt một chút: “Này, cậu ta thế nào rồi? Không chết chứ.”
“Cậu ấy cũng thế, nghỉ một chút thì tốt rồi.”
Thành Thiên Bích mở một con mắt: “Tùng Hạ, lại đây.”
Tùng Hạ ngồi xổm xuống bên cạnh hắn. Không cần lên tiếng Thành Thiên Bích, cậu đã biết Thành Thiên Bích muốn hỏi gì, cậu thấp giọng nói: “Hấp thu, hấp thu được rất nhiều, cảm giác thể lực đặc biệt dồi dào, hình như tố chất thân thể cũng được nâng cao.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Năng lượng dự trữ càng lớn, tố chất thân thể cũng nâng cao theo.”
“Quả thật chỉ có thể hấp thu năng lượng của sinh vật đã chết, thu hoạch hôm nay rất lớn.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Hấp thu hết những thứ có thể đi.”
Tùng Hạ quay đầu lại nhìn thoáng qua, đưa mắt nhìn lại, dùng từ thây phơi đầy đồng để hình dung khung cảnh này không quá một chút nào hết, xác người, xác muỗi, thật là thảm khốc.
Nhìn những cái xác khô quắt này, cậu thở dài thườn thượt.
Sắc mặt Thành Thiên Bích cũng có chút tái nhợt: “Sinh vật thủy sinh vốn có hình thể to lớn hơn sinh vật trên mặt đất, chúng ta chỉ biết động thực vật trên mặt đất mà lại quên mất những thứ trong nước.”
Tùng Hạ thở dài: “Không sai, mọi người đều là người sống trong thành phố, sau khi tận thế, đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với nguồn nước lớn tự nhiên, không ai có kinh nghiệm gì, sau này mọi người sẽ không dám tùy tiện tới gần sông suối.”
Hai người đi tới nhặt quần áo sạch bên bờ mặc vào người, sau đó nhét quần áo bẩn vào trong ba lô.
Tùng Hạ nói: “Lúc Liễu ca quay lại cũng không tắm được nữa, anh ấy nhất định sẽ tức chết.”
Căn bản là Thành Thiên Bích không quan tâm đến vấn đề này, nhưng nghĩ đến chuyện Liễu Phong Vũ không được như ý nguyện, trong lòng lại có cảm giác rất thoải mái.
Hai người trở về nơi đã hẹn Liễu Phong Vũ chờ hắn, vừa tới gần đã nghe thấy bên kia truyền đến tiếng cãi lộn, một đám giải phóng quân đang bao vây cái gì đó ở giữa.
Họ nghe được ở giữa có tiếng gào thét thê lương: “Tôi phải giết… giết con cá kia!”
Tùng Hạ hỏi người đứng bên: “Có chuyện gì vậy? Người này là ai vậy?”
Đáp: “Ba mẹ cậu ta vừa bị cá ăn, haiz.”
“Nhưng vì sao lại có nhiều binh lính bắt người như vậy?”
“Bởi vì người này là biến dị tiến hóa ngược.” Thành Thiên Bích nói.
Tùng Hạ vóc dáng không cao, trước mắt là tầng tầng ngăn cản, cậu không nhìn thấy bên trong. Thành Thiên Bích quả thật rất dễ dàng nhìn thấy người như hắc tinh tinh kia. Hắn hiếu kì chen vào trong, thấy người bị vây ở chính giữa là người đàn ông còn trẻ có mặt người nhưng thân hình vạm vỡ như trâu, người đầy lông lá giống như tinh tinh.
Dị nhân tiến hóa ngược này hai mắt đỏ ngầu, tâm trạng xúc động phẫn nộ, vẫn nỗ lực lao ra khỏi vòng vây, tìm con cá kia báo thù.
Đáng tiếc dù gã có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, nhưng trước mặt con quái vật khổng lồ kia thì có thể làm gì? Chỉ chịu chết mà thôi. Quân đội đương nhiên sẽ không để một dị nhân lợi hại nhất của họ đi chịu chết, chỉ có thể ra sức ngăn cản.
Tùng Hạ kinh ngạc nhìn người này, gã ta còn cường tráng hơn cả dị nhân sức mạnh, cả người được bao trùm bởi bộ lông dày cộm, cánh tay dài quá đầu gối, nhìn qua thì rất mạnh, bàn chân lớn như cái chậu rửa mặt, lúc đứng thì nhất định rất vững. Quần áo trên người đã bị xé rách khi gã biến hình.
Đây là phương hướng tiến hóa ngược lớp thú?
Nhìn thì có vẻ rất mạnh.
Chỉ là, cũng vô cùng đáng thương.
Sau nửa ngày kêu la, gã đặt mông xuống đất khóc ồ lên. Thân thể gã chậm rãi khôi phục hình người, quần áo tả tơi, mặt đầy nước mắt, ai nhìn thấy cũng vô cùng không dễ chịu.
Tiếng khóc nặng trĩu kia gợi lên hồi ức đau thương của tất cả những người đã mất đi người thân, mất đi thành viên gia đình. Chẳng bao lâu, những tiếng khóc liên tiếp vang lên.
Tùng Hạ không chịu nổi bầu không khí như vậy, gạt đám người ra, cùng Thành Thiên Bích đi ra cách đó rất xa.
Trên mặt hai người đều có vẻ không quá thoải mái, không ai nói chuyện.
Đợi khoảng chừng hơn một tiếng, Liễu Phong Vũ đã trở về, nhìn có vẻ rất thả lỏng.
“Liễu ca, ở đây.” Tùng Hạ từ xa đã vẫy hắn, trong lòng hắn lo nghĩ nhiều nhất chính là chuyện Liễu Phong Vũ có đúng là cầm hai túi lạp xưởng hay không.
Liễu Phong Vũ cười ha ha đi tới.
“Thế nào? Họ hỏi cái gì?”
“Nguyên nhân biến dị và năng lực linh tinh, còn muốn anh biến hình cho họ xem, anh không thèm phản ứng, đúng là một đám già đầu không muốn sống.” Liễu Phong Vũ bĩu môi.
Tùng Hạ cười nói: “Đúng là không muốn sống, còn tưởng họ sẽ giữ anh lại.”
“Họ bảo anh gia nhập vào binh đoàn dị nhân mà họ chiêu mộ, nhưng anh không đồng ý, phiền muốn chết, lại không ăn dựa vào họ.”
Nhắc đến ăn, ánh mắt Tùng Hạ hơi tỏa sáng, mong đợi nhìn Liễu Phong Vũ.
Liễu Phong Vũ cười thần bí: “Để trong áo, đến tối chúng ta tìm chỗ nào đó lén ăn.”
Tùng Hạ hưng phấn gật đầu.
“Phần lớn đã khởi hành rồi, đi tắm thôi, tắm xong chúng ta cũng đi.”
Tùng Hạ níu hắn lại, bất đắc dĩ kể lại chuyện vừa rồi cho hắn.
Sắc mặt Liễu Phong Vũ tương đối khó coi, vô cùng không cam lòng, thế nhưng cho dù là ai nghe nói ở trong sông có con cá dài hơn ba mươi mét cũng sẽ không ngốc đến nỗi còn nhảy vào trong đó.
Hắn đau khổ xịt lên người non nửa bình nước hoa, lúc này mới tiếp tục lên đường dưới sự khuyên giải an ủi của Tùng Hạ.
Lần này đi, tròn một ngày một đêm.