Kỷ Cambri Trở Lại
Chương 32 :
Ngày đăng: 19:46 19/04/20
Khi Tùng Hạ nhìn thấy từ trong khoang miệng tối om của con ếch có một chiếc lưỡi màu hồng bắn ra, cậu mới kịp hét lớn một tiếng: “Nó tiến hóa!”
Hàng ngũ mấy vạn người đi lác đác kéo dài mấy cây số, dọc theo đường đi không ngừng có từng tốp từng tốp bị tấn công đủ các loại, thương vong liên tiếp. May mà họ đi theo đám đông, rất nhiều động vật thấy đoàn người quy mô lớn, không tùy tiện tấn công, cho nên ngoại trừ giá lạnh và muỗi thì chưa xuất hiện thương vong quy mô lớn hơn.
Tuyến đường theo kế hoạch của họ là đi theo đường cao tốc Hukun [43], đi qua Quý Châu, Trùng Khánh, Hồ Bắc, Hà Nam, Hà Bắc, cuối cùng đến Bắc Kinh (). Phải đi dọc theo đường cao tốc vì khi mất sự dẫn đường của vệ tinh, đường cao tốc là con đường còn sót lại mà miễn cưỡng có thể nhận ra, hơn nữa phần lớn mọi người đều không muốn chui vào trong khu rừng nguyên thủy sâu không lường được trong địa giới Vân Quý, đi theo con đường đã được sửa chữa, hiển nhiên an toàn hơn một chút.
[43] Đường cao tốc Hukun (Hán Việt: Hỗ Côn): Đường cao tốc bắt đầu từ Thượng Hải, kết thúc là Côn Minh, dài 2.348 km.
Cuộc hành trình lần này sẽ đi hơn 2.700 km, cho dù chỉ đi mà không ngủ không nghỉ cũng phải đi mất một tháng. Họ mới đi không được 200 km, vừa qua khỏi khúc tĩnh mà đã có hơn bốn nghìn người chết, người còn sống thì xanh xao vàng vọt, hệt như những cái xác không hồn.
Đến giờ Tùng Hạ mới biết vì sao hơn bảy triệu nhân khẩu ở Côn Minh lại chỉ có hơn bốn vạn người đi theo bọn họ, dù là quân đội nhưng cũng có chí ít phân nửa ở lại Côn Minh. Sự gian khổ của hành trình này, chỉ dùng trí tưởng tượng đã không thể hình dung. Hy vọng còn sót lại trong lòng họ chính là những huyễn tưởng về Bắc Kinh, họ huyễn tưởng thủ đô sẽ có thức ăn mới mẻ, có nước sạch, còn có chăn đệm ấm áp, hy vọng là sức mạnh duy nhất gắng gượng giúp đôi chân đã mệt mỏi lê thê của họ tiếp tục đi tiếp.
Thành Thiên Bích nhìn những cột mốc đường xiêu vẹo nằm trên đất, loang lổ rỉ sét, lấy bản đồ ra xem một chút: “Đã tiến vào địa giới Quý Châu.”
Tùng Hạ ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi gõ chân mình: “Đây đúng là trường chinh mà.”
Giữa trưa là lúc nóng nhất, đoàn người dừng bước nghỉ ngơi, ai còn thể lực và năng lực thì đi vào khu rừng hai bên đường để săn thú.
Liễu Phong Vũ uống một hớp nước: “Chúng ta tìm chỗ nào đó ăn đi.”
Tùng Hạ vừa nghe đến ăn đã dậy tinh thần, ba người bước xuống đường cao tốc, đi vào trong trong rừng, chọn một chỗ ngồi xuống, định hưởng thụ một phen.
Lúc này có thể ăn một miếng lạp xưởng được gia công, quả thật là sự hưởng thụ trên thiên đường.
Liễu Phong Vũ đắc ý móc từ trong ba lô ra một túi lạp xưởng được đóng gói chân không, còn là lạp xưởng Tyurin [44] chính tông, trong một túi có hai cái, nhìn có vẻ rất thơm ngon cám dỗ, nước miếng Tùng Hạ lập tức tràn ra.
[44] Lạp xưởng Tyurin (Hán Việt: Thu Lâm Hồng Tràng): Lạp xưởng đặc sản vùng Đông Bắc, Hắc Long Giang.
Liễu Phong Vũ nói: “Họ cho hai túi, đủ cho chúng ta ăn hai ngày.”
Tùng Hạ gật đầu cái rụp giống như chó Nhật, mắt nhìn chằm chằm gói lạp xưởng không chịu dời ra.
Liễu Phong Vũ khiêu khích nhìn Thành Thiên Bích: “Này, chờ chúng tôi ăn xong cậu mới được ăn.”
Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn hắn, không buồn phản ứng.
Tùng Hạ nhìn Liễu Phong Vũ, trong mắt có sự khẩn cầu.
Tùng Hạ hít sâu vào mấy hơi, tiếng ộp ộp kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng tập trung, dựa vào âm lượng này là có thể tưởng tượng hình thể sinh vật phát ra âm thanh này.
Lúc nhỏ, cậu thích nhất là chơi đùa trong đồng ruộng vườn rau, lại còn thích nghe tiếng ếch kêu liên tiếp. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, âm thanh thiên nhiên trong trí nhớ thời thơ ấu lại biến thành ma chú đòi mạng.
Chỉ cần bất động là được rồi, chỉ cần bất động là được rồi.
Tùng Hạ nhiều lần tự nhủ.
Rốt cuộc, một cái bóng cực lớn xuyên qua làn sương mù dày đặc, xuất hiện trong tầm mắt Tùng Hạ. Cái bóng kia dừng lại tại chỗ thật lâu rồi mới nhảy lên một cái, nhảy tới vị trí cách bọn họ không đến năm mét. Độ cao nhảy lên kia chí ít hơn sáu bảy mét, lúc rơi xuống đất thì toàn bộ mặt đất đều rung động.
Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái, lấy thị lực của cậu thì đã hoàn toàn có thể nhìn thấy toàn cảnh của con quái vật này.
Đó là một con ếch to lớn thân cao năm mét, nặng đến hơn mười tấn, đôi mắt lồi ra đỏ tươi to như một cái đầu, cái cằm trắng hơi chuyển động một chút, phát ra âm thanh ục ục, trên bộ da nhăn nheo màu xanh thẫm đầy những hột mụn lớn như nắm đấm, nhìn qua cũng thấy buồn nôn, tứ chi béo tốt tràn đầy sức bật.
Lưỡi ếch dài gấp đôi hoặc gấp một phần ba chiều cao. Nói cách khác, độ dài lưỡi của con ếch này chí ít hơn sáu mét, nếu như tốc độ của nó không giảm bớt vì hình thể quá cỡ thì… Không, cho dù tốc độ của nó có giảm bớt thì tốc độ của họ cũng không thể nhanh hơn chiếc lưỡi linh hoạt kia của nó được.
Chỉ cần bất động, đúng, chỉ cần bất động…
Mồ hôi trên trán ba người chảy xuống như thác nước, bên dưới đã tê cứng, lại không dám có bất kì cử động nhỏ nào.
Không dám chính diện khiêu chiến con ếch khổng lồ này, họ chỉ hy vọng nó đi nhanh lên.
Chỉ là đôi mắt đỏ tươi như quả cầu thủy tinh của con ếch nhìn chằm chằm về hướng họ, nhãn cầu quay vòng vòng.
Một con ếch và ba người, cứ như vậy đứng yên bất động chừng ba phút đồng hồ.
Khi họ đều yên lòng cho rằng con ếch này thật sự không nhìn thấy họ, thần kinh thị giác của Tùng Hạ đột nhiên hoạt động cực nhanh, bởi vì cậu, Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đều nhanh chóng phát hiện, con ếch kia đang hé miệng.
Thị lực được nâng cao khiến Tùng Hạ có thể miễn cưỡng bắt được động tác há mồm của con ếch, động tác kia giống như một bức hình được phân giải xuất hiện trong đầu cậu. Sau đó, cho dù cậu có nhìn thấy được nhưng tốc độ phản ứng thần kinh của cậu lại không theo kịp thị lực.
Khi Tùng Hạ nhìn thấy từ trong khoang miệng tối om của con ếch có một chiếc lưỡi màu hồng bắn ra, cậu mới kịp hét lớn một tiếng: “Nó tiến hóa!”
…
() Đây là bản đồ hành trình dự kiến của họ (Đường màu xanh lá là lộ tuyến, đích đến là Bắc Kinh). Trong khi đi sẽ phải thay đổi lộ tuyến.