Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 34 :

Ngày đăng: 19:46 19/04/20


Liễu Phong Vũ cười híp mắt: “Đường đến Bắc Kinh càng ngày càng thú vị.”



Tùng Hạ dựa vào cạnh Thành Thiên Bích, khép lại đôi mắt mệt mỏi, chậm rãi ngủ thiếp đi.



Bởi vì đã đi một ngày đường nên thể lực bị tiêu hao rất lớn, cậu ngủ rất sâu, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.



Tùng Hạ dụi mắt ngồi dậy, thấy Liễu Phong Vũ đang ngồi trên đất nghịch một cành cây, Thành Thiên Bích thì dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Cậu nói: “Liễu ca, sao không gọi tôi dậy gác đêm?”



Liễu Phong Vũ không ngẩng đầu: “Cậu ta gác thay cậu rồi.”



Tùng Hạ cảm thấy rất không tốt, nhìn quầng mắt hơi thâm lại của Thành Thiên Bích, trong lòng cậu không thể nói rõ là cảm giác gì.



Cậu biết Thành Thiên Bích thật sự rất tốt với cậu, bất luận là nhiệm vụ hay thật sự coi cậu thành bạn đồng hành, cậu cũng rất cảm động. Cậu cũng không biết phải báo đáp thế nào, chỉ cần là chuyện cậu có thể làm được, cậu sẽ sẵn lòng làm cho Thành Thiên Bích.



Liễu Phong Vũ trêu chọc: “Cậu ta đúng là quá tốt ha, hai người không phải chuyện đó chứ?”



Tùng Hạ lúng túng: “Liễu ca đúng là cái gì cũng đùa được.”



“Thế có là gì cơ chứ, anh thấy nhiều rồi, đâu có gì mới mẻ.” Liễu Phong Vũ cười hì hì nhìn cậu: “Tiểu Hạ, vừa nhìn đã biết cậu là trai tân, Liễu ca khuyên cậu một câu, chúng ta không biết chừng sẽ mất mạng vào một ngày nào đó, phải tận hưởng lạc thú trước mắt, hiểu không? Chẳng nhẽ cậu muốn đến chết vẫn làm trai tân?”



Tùng Hạ đỏ mặt: “Chớ nói lung tung, bây giờ chúng ta đâu còn tâm trạng mà suy nghĩ đến những thứ kia.”



Liễu Phong Vũ nhún vai: “Dù sao thì cậu cũng đừng yêu anh đấy. Anh biết anh vừa đẹp trai vừa lợi hại, cậu rất sùng bái anh, nhưng anh chỉ thích kiểu xinh đẹp thôi.”



Tùng Hạ cực kỳ bất đắc dĩ: “Nhất định tôi sẽ chú ý.”



Liễu Phong Vũ cười tít mắt, tiếp tục nghịch cành cây.



Tùng Hạ hít sâu một cái: “Liễu ca, nói chuyện chính sự.”



“Lạp xưởng thì để ngày mai ăn đi.”



Tùng Hạ dở khóc dở cười: “Không phải chuyện này.”



“Ờ… thế nói đi.”



Tùng Hạ sắp xếp lại một chút: “Có một bí mật mà tôi vẫn chưa nói cho anh.”



Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Anh biết chú em với Thành Thiên Bích lén lén lút lút sau lưng anh nói những chuyện anh không hiểu, nhất định là có việc gì đó giấu anh, cậu không nói anh cũng lười hỏi, bây giờ lại muốn nói, anh sẽ gắng nghe một chút.”



“Nói như thế nào nhỉ, so với thế giới này và các giống loài biến dị thì chuyện đó còn vĩ mô hơn.”



“Vĩ mô đến thế nào?”



“Nói cụ thể vậy, ví dụ như mọi người đều biết sinh vật muốn tiến hóa thì cần phải có sẵn năng lượng trong cơ thể, mà tất cả những giống loài có năng lượng tiến hóa thì đều không thoát khỏi nguyên tố Ngũ hành.”



“Ồ?” Liễu Phong Vũ hứng thú: “Ý cậu là, tất cả những loài biến dị đều có liên quan đến nguyên tố Ngũ hành?”




Thành Thiên Bích xoay người cậu lại, phát hiện sau lưng cậu cũng bị bám không không ít đỉa đang hút máu, lúc hút máu chúng sẽ tiết ra một loại thuốc mê khiến đối tượng không phát hiện ra vết thương, thế nhưng nhiều đỉa bám lên người như vậy, chỉ tính trọng lượng thôi đã rất kinh ngạc, Thành Thiên Bích hỏi: “Anh không thấy nặng à?”



“Tôi tưởng do quá mệt mỏi.” Cậu dùng vẻ mặt cầu xin nói: “Mau lấy chúng xuống đi, ghê quá.”



Thành Thiên Bích móc từ trong ba lô ra một lọ cồn y tế, nhỏ lên những chỗ bị đỉa bám vào, đỉa bị kích thích, tự động nhả ra rơi xuống đất, Liễu Phong Vũ chán ghét dẫm nó thành mảnh vụn, máu văng ra đầy đất, hắn lắc đầu: “Đồ chơi này đã bò đến thành phố rồi.”



Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn hắn: “Anh tự xem lại mình đi.”



“Không cần, mấy thứ này thấy nhiều ở Vân Nam rồi, từ sau bị hoa đại vương dị chủng, sâu bọ không dám tới gần tôi, còn cậu thì sao?”



Thành Thiên Bích rất khẳng định nói: “Không sao.” Kinh nghiệm chấp hành nhiệm vụ trong rừng rậm của hắn vô cùng phong phú, dù thời tiết có nóng thế nào, hắn cũng cài khuy cổ tay áo và sơ vin lại thật cẩn thận, những tình huống nghiêm trọng hơn Tùng Hạ bây giờ hắn đều đã được gặp, chỉ cần gặp một lần là sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Hắn cau mày nói: “Đã bảo anh cài khuy cổ áo cho chặt, áo cũng phải sơ vin vào trong quần, thả ra ngoài làm gì.”



Tùng Hạ hối hận muốn chết: “Trời nóng, nãy đi vệ sinh quên sơ vin lại…”



“Sau này có quên nữa không?”



“Đánh chết cũng không.”



Thành Thiên Bích dùng cồn làm đám đỉa rụng xuống, rụng con nào Liễu Phong Vũ giẫm chết con ấy cho hả giận, bụi cỏ dưới chân họ là một bãi máu, Tùng Hạ có cảm giác hơi choáng.



Sau khi xử lý xong xuôi, Thành Thiên Bích đưa chai nước cho cậu: “Uống hết đi, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn, bổ huyết cho anh.”



Ba người lại đi về phía trước hơn mười phút, phát hiện một trung tâm thương mại, nơi này có bậc thang tương đối cao, nền gạch còn chưa bị cỏ dại phá hủy hoàn toàn, rốt cuộc cũng tìm được một nơi tương đối sạch sẽ.



Bọn họ nhìn mọi nơi một lúc, an vị trên bậc thang, định lấy gói lạp xưởng đã nhớ thương ba ngày ra ăn.



Ba người vừa mở miệng gói thì đồng thời nhận thấy trên đầu đột nhiên xuất hiện một dao động năng lượng rất mạnh.



Ngẩng đầu nhìn lên, một bóng đen to lớn nhảy xuống từ trên lầu, rơi xuống trước mặt bọn họ, thế nhưng chấn động trong dự đoán không hề xuất hiện, bóng đen kia rơi xuống đất lặng yên không tiếng động, chỉ vì nó quá nặng nên mặt đất mới rung lên một chút.



Ba người đồng thời nhìn vào, đó là một con mèo khổng lồ cao ít nhất sáu mét, khuôn mặt xinh xắn, bộ lông lộng lẫy, đôi mắt màu tím, cái đuôi rất dài, dù là ai nhìn thấy cũng phải cảm thán lại có một sinh vật có thể xinh đẹp đến như vậy.



Tùng Hạ cẩn thận nhớ lại một chút, đây hình như là mèo Ragdoll [47].



[47] Mèo Ragdoll: Ragdoll là tên một nòi mèo với đôi mắt màu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng. Nó là giống mèo to lớn, với cơ bắp rắn chắc và bộ lông mềm mại và hơi dài. Chúng cũng được biết đến là giống mèo hiền lành, dễ bảo và dễ thương. Mèo Ragdoll được một người gây giống Hoa Kỳ tên là Ann Baker phát triển, và cái tên Ragdoll xuất phát từ thói quen rũ người ra và thả lỏng cơ thể khi được bế lên của các cá thể mèo đời đầu tiên.



Đáng tiếc họ không có bất kỳ tâm trạng gì để thưởng thức cái đẹp của nó cả, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đều móc súng ra, Liễu Phong Vũ cũng lên tinh thần đề phòng.



Đây là sinh vật khổng lồ nhất trên mặt đất mà họ gặp được từ trước đến nay, con mèo này về trọng lượng thì có thể không bằng con ếch khổng lồ, thế nhưng so về thể tích, nó còn lớn hơn một lượt con ếch kia. Hơn nữa, động tác của nó linh hoạt như vậy, nếu không phải từ trên cao nhảy xuống đất, căn bản không tạo ra bất kì âm thanh nào.



Có lẽ nó còn thích hợp để đi săn hơn cả chó.



Khi ba người đề phòng cao độ, từ trên lưng con mèo kia đột nhiên lộ ra một cái đầu.



Đó là một đứa trẻ ước chừng mười một mười hai tuổi, có gương mặt vô cùng thanh tú xinh đẹp, khó phân biệt là nam hay là nữ. Đứa trẻ đó lẳng lặng nhìn họ một lát, trong mắt không có chút ngây thơ gì, trái lại có vẻ lạnh lùng mà ngạo mạn: “Mấy người ăn cái gì vậy? Là lạp xưởng phải không?”