Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 35 :

Ngày đăng: 19:46 19/04/20


Thằng bé một tay ôm túi lạp xưởng, một tay nắm chặt bộ lông rất dài của con mèo Ragdoll, từ sau lưng con mèo lộ ra một cái đầu nhỏ, cười tươi rói nhìn ba người:“Ngu xuẩn.”



Nghe giọng thì là một bé trai? Nhưng tóc thì hơi dài.



Thằng bé đó nhìn dáng vẻ đề phòng của họ, lộ ra biểu cảm xem thường: “Không sợ mất ăn à? Mấy người từ nơi khác đến đây phải không.”



“Vì sao lại nghĩ chúng tôi từ nơi khác đến đây? Ban ngày ăn ở đây thì nguy hiểm lắm sao?” Tùng Hạ hỏi.



“Không biết tình huống địa phương cũng đủ chứng minh mấy người đến từ nơi khác. Nơi này chỉ dám hoạt động buổi tối, bởi vì ban ngày thì sáng, rất nhiều loài sẽ đi săn, mấy người cầm lạp xưởng ngồi đây ăn, đúng là khiêu khích.” Thằng bé trượt từ trên lưng con mèo Ragdoll xuống đến cái đuôi to dài của nó, con mèo cong cái đuôi lên giống như đang chơi đu dây, có vẻ rất tự nhiên nhàn nhã.



Đứa trẻ này ăn mặc rất gọn gàng sạch sẽ, nếu như che lại quang cảnh đổ nát xung quanh, nó quả thật rất giống đang sống trong xã hội văn minh trước tận thế, sạch sẽ, xinh đẹp, hơn nữa không có vẻ đói hay mệt mỏi gì.



Xem ra nó sống rất tốt.



Ba người thở phào nhẹ nhõm, nếu như con mèo khổng lồ này thật sự có ác ý với họ, họ không nắm chắc được bao nhiêu phần có thể sống sót từ trong miệng nó. Mèo là động vật vô cùng nhạy cảm, hành động nhanh nhẹn, bất luận là tốc độ hay khứu giác, thính giác, thị giác họ ngay cả một chút ưu thế cũng không có, con mèo này mà muốn bắt họ thì có lẽ còn dễ hơn bắt một con chuột.



Thằng bé hai tay ôm ngực: “Mấy người đều là dị nhân à?”



“Cậu cũng thế sao?” Tùng Hạ không hề cảm giác được trên người thằng bé này có dao động năng lượng gì, nhưng nếu nó không phải dị nhân, sao nó có thể cảm nhận được dao động năng lượng của họ?



Thằng bé nhẹ nhàng cười, trong mắt lóe lên một ánh sáng: “Đương nhiên.”



Ba người kinh ngạc nhìn nhau, Thành Thiên Bích cau mày nói: “Chúng tôi không cảm giác được dao động năng lượng của cậu.”



“Bởi vì tôi có thể khống chế năng lượng, không cho ai kiểm tra được.”



Ánh mắt Tùng Hạ sáng ngời: “Có thể khống chế? Làm sao để làm được như thế?”



Thằng bé nhún vai: “Đây là cách hộ mệnh, hơn nữa ở nơi này, nếu mấy người biết cách thì sự che giấu của tôi sẽ vô dụng với mấy người, cho nên dựa vào cái gì mà bảo tôi nói?”




Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Đi tìm cái gì ăn đã.”



Tùng Hạ mặt như đưa đám khoác ba lô lên lưng, lấy lại tinh thần an ủi hai người kia: “Không sao hết, chúng ta nhất định sẽ săn được gì đó, hai người có đói không?”



Thành Thiên Bích cầm lấy ba lô của cậu: “Để tôi cầm.”



“Hả?”



“Anh vừa mất nhiều máu.” Thành Thiên Bích siết tay, tác dụng quan trọng nhất của túi lạp xưởng là bổ sung thể lực cho Tùng Hạ bị đỉa hút rất nhiều máu, họ quyết định dùng nó để trao đổi tin tức quan trọng, không ngờ lại bị một đứa bé đùa bỡn. Chuyện khiến hắn tức nhất không phải bị đùa bỡn, mà là trên mặt Tùng Hạ không có chút huyết sắc gì.



Hắn phải nhanh chóng săn được cái gì đó.



Tùng Hạ cười cười: “Không cần, tôi vẫn chịu đựng được.”



“Để tôi cầm.” Thành Thiên Bích không nói lý mà lột ba lô trên người cậu xuống.



Ba cái ba lô không có cái nào nhẹ cả, bên trong đã được dùng hết khả năng để nhồi đầy các loại đồ dùng sinh hoạt, riêng áo rét đã nặng vài kg, chưa nói đến nước dự trữ. Khi Tùng Hạ đeo ba lô trên lưng thì nhìn có vẻ rất yếu.



Hai vai Tùng Hạ nhẹ đi một chút, cậu cười nhìn Thành Thiên Bích, cảm giác trong lòng nảy lên một tình cảm ấm áp.



Liễu Phong Vũ lộ ra vẻ không chịu được, nhìn họ bằng nửa con mắt.



Ánh mắt như chim ưng của Thành Thiên Bích nhìn thẳng bụi cỏ rất cao phía trước: “Cố chịu một lát nữa, sẽ có cái ăn nhanh thôi.”



Tùng Hạ gật đầu: “Tôi chịu được.”



Thành Thiên Bích là người đàn ông đáng tin nhất mà cậu biết, cậu chưa bao giờ hoài nghi bất luận câu gì mà Thành Thiên Bích đã nói.