Kỳ Huyễn Dị Điển
Chương 134 :
Ngày đăng: 18:49 19/04/20
Tất cả cơ hồ là sự tái diễn của hừng đông ngày hôm qua, trong hốt hoảng lung tung mặc bộ quần áo, lúc này đây, Thâm Bạch cả giầy cũng không mang, đi theo phía sau quản gia thật nhanh chạy vào trong viện của gia gia.
Nhịp tim của hắn trở nên phá lệ lớn, "Thùng thùng đông", trong khoảng thời gian ngắn, hắn có chút không phân rõ đây là thanh âm chân trần dẫm trên sàn nhà gỗ phát ra, hay thật chính là tiếng tim đập của hắn.
Thân ảnh quản gia trước mắt trở nên không rõ, khi thì dung nhập bóng đêm, khi thì vô cùng rõ ràng; khi thì kéo dài, khi thì hầu như biến thành một hình ê-líp.
Viện phía trước chẳng biết lúc nào đèn sáng, trên hành lang phong treo đầy đèn lồng màu đỏ, gió thổi thật to, đèn lồng bị nghiêng ngã đảo loạn, trong nhà lớn đèn đuốc càng sáng trưng hơn, Thâm Bạch thấy bên trong có mấy người hắn biết, người hầu trong toà nhà của gia gia, còn có hai người mặc áo Blouse, thoạt nhìn là thầy thuốc.
Không nhìn mọi người chung quanh lo lắng, bọn họ xem như không người ngoài dọn dẹp đồ.
"Chuyện gì xảy ra? Gia gia ta --" Thâm Bạch bắt lại cánh tay một người trong đó.
Người nọ có chút kinh ngạc quay đầu, cũng chính là khi người nọ xoay đầu lại, Thâm Bạch mới phát hiện mặt của người kia... Căn bản không phải mặt bình thường của nhân loại.
"Ngươi chính là người thừa kế của Thâm tiên sinh sao? Ngươi bây giờ đi vào, có thể cùng hắn nói câu sau cùng." Vươn một tay ngón tay, hắn chỉ chỉ căn phòng bên trong.
Ngón tay kia, phá lệ dài, đầu ngón tay hơi nhếch lên, bụng ngón so ngón tay loài người còn mềm hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này Thâm Bạch đã không còn tâm trí đâu để ý đến điều đó, theo hướng ngón tay người nọ, hắn vừa đụng vào gian phòng cách vách, sau đó --
Sợ ngây người.
Bên trong phòng ngủ rộng mở có trà hương nhàn nhạt, còn có mùi hôi thối ngay cả trà hương cũng không lấn át được.
Bên trong chỉ có một người, một lão nhân đang nằm trên giường bệnh to lớn.
Đúng vậy, lão nhân.
Thâm Bạch liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của người này.
"Gia gia!" Hắn kêu lên.
Hắn quả thực không thể tin được hai mắt của mình!
Rõ ràng mới cách đó không lâu, gia gia thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, thế nào thoáng cái, thoáng cái đã biến thành dáng dấp già nua trước hắn biết rõ ni?
Thậm chí còn già hơn cả hình dạng hắn thấy lúc trước nữa!
Nguyên bản tóc dài đen nhánh biến thành màu sắc tuyết trắng, nguyên bản khuynh hướng cảm xúc tơ lụa cũng biến thành thô ráp cỏ khô, nguyên bản trơn truột trẻ tuổi da thịt mọc thêm nhiều nếp nhăn cứng nhắc, một tầng một tầng rũ xuống, đem biểu tình hoạt bát che giấu đồng thời, cũng đem ánh sáng sinh mệnh trong mắt đều che lại...
Phía sau Thâm Bạch, Lâm Uyên nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó cùng quản gia an tĩnh đứng ở ngoài phòng.
Vì vậy, trong phòng chỉ còn lại Thâm Bạch và lão nhân hai người.
Chậm rãi, Thâm Bạch chậm rãi hướng lão nhân đi đến.
Giống phòng ngủ Thâm Bạch, phòng ngủ lão nhân cũng thật đơn giản, diện tích rất lớn nhưng gia cụ không nhiều lắm, ngoại trừ giường chiếu, cũng chỉ còn lại có một cái tủ đầu giường, giờ khắc này, trên tủ đầu giường ngoại trừ một ly trà bên ngoài, cái gì cũng không có.
Cái ly chứa trà Thâm Bạch rất quen thuộc, là tách trà hắn tặng cho gia gia;
Lá trà bên trong Thâm Bạch cũng rất quen thuộc, là "Trà ô Vân" của Lâm Uyên tặng.
Trong phòng trà hương chính là từ nơi này truyền tới.
Mà mùi hôi thối...
Còn lại là từ tủ đầu giường, giữa giường chiếu... trên thân lão nhân vọng lại.
"Không ít lão nhân ở riêng ước gì ngày này tới, bởi vì đối với những lão gia khát vọng trở về bổn gia này mà nói, sau đó... Không chừng là thời khắc duy nhất có thể quang minh chính đại trở về bổn gia."
"Ta đã từng cũng như vậy."
"Thẳng đến trước khi cháu tiến tới, ta trong lòng vẫn là muốn cháu ở đây tiễn ta trở về, có thể cùng bổn gia có chút liên hệ."
"Nhưng mà -- "
"Vừa rồi, ta đột nhiên cảm giác không cần thiết nữa."
"Trở về bổn gia là ý nghĩ của ta, tựa như ba cháu nói, không cần thiết vì một ý của cá nhân ta mà khiến cho người cả nhà lăn qua lăn lại."
"Cháu bây giờ rất tốt."
"Ta xem ra, sau khi nhận thức A Uyên, cháu đã tốt hơn rất nhiều."
"Đặc biệt hiện tại ta đã biết cháu có năng lực."
"Có thể không cần bổn gia che chở cũng có thể sống sót thật tốt."
"Cho nên a..."
Lão nhân bỗng nhiên nở nụ cười:
"Trước ta rất tiếc mấy năm này không có đem cháu theo ở bên cạnh, hiện tại, ta rất may mắn không đem cháu mang theo trên người."
"Nguyện vọng của ta không nên thành nguyện vọng của các cháu, chúng ta mỗi người đều hẳn là dựa theo ý nguyện của mình sinh hoạt."
"Đột nhiên cảm giác được ta cũng không nhất định phải quay về bổn gia nữa."
"Ha ha, cháu của ta là người có năng lực, rất nhiều hài tử của bổn gia đều mất đi năng lực, cháu của ta lại có năng lực, còn mạnh như vậy..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
"Hắc -- "
Lão nhân tiếng cười hơi ngừng.
Liền trong khi hắn nói chuyện, chiếm giữ ở trước ngực hắn đầu ma vật kia bỗng nhiên càng lúc càng lớn, màu sắc cũng càng ngày càng đậm, nguyên bản như vụ khí giống nhau, sau lại càng ngày càng giống thực thể, đến cuối cùng, Thâm bạch hầu như đã có thể thấy huyết quản gân mạch hở ra bên ngoài của nó!
Đồ chơi kia cứ bành trướng, bành trướng...
Sau đó, ngay khi lão nhân cười đến cuối cùng, "Thình thịch" một tiếng --
Nổ tung.
Lão nhân trước ngực bị nổ tung thành một cái động, cái chết của hắn khá dị thường hung tàn, nhưng mà --
Trên mặt của hắn luôn mang biểu tình cười to.
Tay hắn vẫn đang nắm thật chặt tay cháu trai mình.
Thoạt nhìn hắn đã không còn gì tiếc nuối.
Cúi đầu, gò má của Thâm Bạch lăn xuống một giọt nước mắt.