Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 135 :

Ngày đăng: 18:49 19/04/20


Toàn bộ màu sắc tòa nhà đã biến thành đen trắng.



Cửa mở rộng ra, nhấc lên thật cao linh đường, di ảnh gia gia Thâm Bạch được bày ở một vị trí bắt mắt nhất.



Đó là một bức di ảnh trắng xóa, tuổi già sức yếu, là gia gia Thâm Bạch tự chọn cho mình.



Thâm Trạch —— tên của gia gia Thâm Bạch, Lâm Uyên vẫn là lần đầu tiên biết.



"Có một ngày, lão gia bỗng nhiên nói, để người tới nhà chụp cho ngài một tấm hình đi, tôi nói, ngài muốn chụp ảnh gì, lão gia tử nói là di ảnh..." Quản gia nhẹ giọng ở bên Thâm Bạch vừa nói, khóe mắt phiếm hồng, tuổi của hắn cũng không trẻ, ba của hắn là quản gia cho gia gia Thâm Bạch, sau lại biến thành hắn, hôm nay, hắn cũng lão rồi, nhi tử ghét bỏ làm quản gia liền phát triển đi ra ngoài tự làm việc, hắn hôm nay mang theo tôn tử bên người, đại khái là muốn đem tôn tử bồi dưỡng thành quản gia đời tiếp theo.



"Lão gia... Chắc là khi đó đã..."



Thanh âm của hắn cuối cùng biến mất, lấy khăn tay xoa xoa nước mắt, hắn chấn tác tinh thần, đi chiêu đãi khách nhân đến đây phúng viếng.



Độc ngồi nửa cái địa bàn Sơn Trạch thị, trong những người có mặt mũi ở Sơn Trạch thị, hầu như không có người nào không cùng gia gia Thâm Bạch qua lại, hôm nay hắn vừa mất đi, người phúng viếng tự nhiên rất nhiều.



Nhưng mà, đến đây phúng viếng "Người"... Lại không chỉ là người thường.



Còn có "Ma vật".



Mà "Nhóm ma vật ", còn lại là do một vị quản gia khác chiêu đãi.



"Thiếu gia, viện trưởng bệnh viện đối diện tới, hắn muốn cùng cậu chào hỏi." Một gã hắc y nhân âm thầm xuất hiện trước mắt Thâm Bạch, hắn tứ chi thon dài, nhìn không vóc người thì chỉ là một gã người thường mà thôi, nhưng mà mặt của hắn lại đủ để khiến bất luận người nào nhìn thấy bị dọa cho giật mình.



Đó không phải là một khuôn mặt nhân loại,... ít nhất... Phân nửa điều không phải.



Đây là một vị quản gia khác của "Thâm trạch" có địa vị rất lớn, phụ trách công việc gặp gỡ giữa gia gia Thâm Bạch và thế giới kia, tên của hắn là "Tuyền Thủy", ngay khi gia gia Thâm Bạch chết đi một khắc kia, hắn cầm một phần hiệp nghị cố dùng ( thuê) xuất hiện ở trước mắt Thâm Bạch.



Hắn là một phần di sản cuối cùng gia gia lưu cho Thâm Bạch.



Ký tên của mình, từ đó về sau, Tuyền Thủy cố chủ liền từ gia gia Thâm Bạch biến thành Thâm Bạch.



Mà dưới hắn quản hạt còn có rất nhiều ma vật, đều là nhân viên tạm thời toà nhà này, Thâm Bạch cũng từ khi đó mới biết được trong nhà này nguyên lai có nhiều nhân viên tạm thời đều là ma vật, chỉ là hắn mới tới một hai ngày, chưa kịp đem viện một lần nữa xem xét, tự nhiên cũng không phát hiện.



Cũng phải, làm người bình thường - gia gia muốn cùng cái thế giới kia buôn bán, giao tiếp, tự nhiên không thể sử dụng nhân viên tạm thời phổ thông.




"Lão gia đối với chúng ta từ trước đến nay vô cùng tốt." Tuyền Thủy vừa cười: "Bất quá A Kỳ không nhất định cam tâm tình nguyện, hắn là muốn như bộ phận người bình thường sinh lão bệnh tử, trên cái thế giới này, luôn luôn có người như vậy, ta tôn trọng ý kiến của hắn."



Thâm Bạch trảo cái ót, những lời sau liền có chút không tiếp nổi.



Cuối cùng vẫn là Tuyền Thủy chủ động thay đổi trọng tâm câu chuyện:



"Thiếu gia, cậu đại khái không biết, khi cậu còn bé, ta vẫn đi theo bên người cậu ni ~ "



"Ai? Lẽ nào ——" Nhướng mày, Thâm Bạch bỗng nhiên có dự cảm không ổn.



"Còn nhớ rõ thiếu gia cậu khi còn bé thường ở nhà xem viễn trình dạy học không? Cậu khi còn bé liền thích học, nhìn các loại chuyên mục học tập, mỗi lần chú ý tới cậu xem thời gian quá lâu, ta liền đổi thành 《 Gia viên tiểu meo meo 》cho cậu."



"A!?"



"Sau cậu lại nghiện xem phim hoạt hình, ta buộc lòng phải khi cậu xem phim hoạt hình thời gian quá dài, cho ngài cắt thành viễn trình dạy học tuần hoàn."



"Nguyên lai là ngươi!!!" Thâm Bạch kêu to thành tiếng.



"Thiếu gia làm hư tranh chữ của lão gia, tự mình khổ luyện vẽ mấy bức, lão gia không phát hiện, là ta nói cho lão gia."



"A! Đây cũng là ngươi!"



"Ha hả, lão gia tuy rằng mắng cậu, thế nhưng thật lòng rất vui vẻ đấy ~ nói cậu vẽ đẹp hơn bức gốc nữa, thiếu gia xin tha thứ ta nói cho lão gia, không có biện pháp, bởi vì đó là tranh lão gia muốn tặng cho bổn gia, không thể sai sót a..."



"A... Phải rồi, bây giờ không phải gọi cậu là thiếu gia, nên đổi tên lão gia nhỉ?"



Tuyền Thủy cười tủm tỉm.



"... Không, xin đừng." Đầu vừa cúi, Thâm Bạch quyết đoán cự tuyệt.



Cứ như vậy, ba người một bên nói chuyện phiếm, một bên lái xe, ba giờ sau, bọn họ đã đúng lúc tới thành thị - chỗ ở trong truyền thuyết của bổn gia ——



Dã Sơn thị.