Kỵ Sĩ Diệt Vong

Chương 1 :

Ngày đăng: 22:58 21/04/20


Giai đoạn chính trị Bitsia rung chuyển. Thuế nặng trường kỳ và độc tài chuyên chế quý tộc làm cho cả quốc gia lâm vào nguy cơ chưa từng có.



Đương nhiên, bất luận là kim thuế hay giai cấp thống trị bá đạo ngạo mạn, đều là những vấn đề phần lớn các quốc gia trên đại lục gặp phải, nhưng khi vấn đề này tích lũy trong thời gian dài, hơn nữa lâu ngày không được xoa dịu, tất nhiên sẽ dẫn đến náo động.



Mà sự phản loạn của dân chúng thường có khả năng lay chuyển gốc rễ một quốc gia nhất.



Phía bắc Bitsia đã bị phản quân chiếm lĩnh, mà Vương đô miền trung cũng gặp phải nguy cơ vây khốn. Một khi Vương đô rơi vào tay giặc, vương thất bị bắt, cả quốc gia sẽ tan rã từ gốc rễ.



Hiện giờ, Vương đô Aron của Bitsia đã bị phản quân bao vây gần một tuần, bất luận là về binh lực phản quân đối kháng bên ngoài hay lương thực dự trữ trong thành, đều xuất hiện tình trạng báo nguy. Nếu viện quân tiếp tục không thấy bóng dáng, như vậy Aron, ngôi sao sáng nhất Bitsia, không thể nghi ngờ sẽ bị phản quân công chiếm.



Aron, hoàng cung.



” Này, Frege, Kaddis còn chưa trở về sao?” Ngồi trên ngai vàng, Andre – quốc vương đương nhiệm đời thứ bảy mươi hai của Bitsia lo lắng chằm chằm nhìn người ngồi phía dưới.



Người nọ cung kính cúi đầu, mái tóc mềm mại buông xuống bên người. Bất đồng cùng tóc vàng như ánh nắng của người Bitsia, tóc hắn nhạt màu hơn, nhìn ở nơi tối cơ hồ tựa ánh trăng trong bóng đêm, không chú ý sẽ tưởng là tóc bạc hiếm thấy.



Hắn bề ngoài trẻ hơn tuổi thực tế, nhìn qua không đến hai mươi tuổi. Đương nhiên, Andre biết đại thần quan này đã hai mươi lăm tuổi.



Hai mươi lăm tuổi, thân là đại thần quan một quốc gia, cái tuổi này có vẻ hết sức khó tin, bất quá sự thật quả thực là như thế. Hơn nữa, quang vinh đại thần quan còn do Andre tự tay trao tặng.



” Thật đáng tiếc, tốc độ của Tướng quân Kaddis có nhanh chừng nào, ít nhất cũng phải cần thời gian một tuần.” Frege nhẹ giọng trả lời, thái độ không nhanh không chậm cùng vẻ lo lắng sốt ruột của quốc vương hình thành đối lập rõ ràng.



“Đáng chết!” Andre thấp giọng rủa một tiếng. “Chờ tới khi Kaddis trở về, Aron không chừng đã bị công chiếm!”



Frege chậm rãi ngẩng đầu. “Thỉnh bệ hạ lượng thứ, Tướng quân Kaddis đi bình định phản loạn phía tây, nếu trở về quá gấp, e rằng sẽ trúng mai phục quân địch…”



” Vậy bên này làm sao đây? Phản quân chết tiệt kiêu ngạo như vậy!” Andre đập xuống tay ghế, dọa hầu nữ bên cạnh co rúm lại một cái, nhưng không dám phát ra âm thanh.



Frege tiếp tục nói. “Thần thề đến chết cũng sẽ bảo vệ an nguy của bệ hạ, xin ngài không cần lo lắng…”



” Hừ! Ngươi thấy thủ đoạn của phản quân rồi sẽ không nói như vậy!” Andre đứng mạnh lên từ ngai vàng. “Ngươi tốt nhất trở lại thần điện cầu nguyện, bằng không, chờ phản quân tiến vào, sẽ hủy đi thần điện của ngươi!” Gã nói, vung tay áo rời khỏi phòng nghị sự.



Biểu tình Frege vẫn duy trì ôn hòa nhất quán, cúi người với vị vua vô lễ rời ghế, cũng lập tức xoay người rời khỏi.



Ngoài phòng nghị sự nguy nga huy hoàng có đứng tùy tùng Rael của hắn.



” Đại nhân!” Vừa thấy hắn đến, Rael lập tức chạy qua, thanh niên này vẫn là thần quan tập sự, từ ba năm trước bắt đầu học tập bên cạnh Frege. “Thế nào? Bệ hạ có chuyện gì không?”



” Không có gì, chỉ là có chút bất an thôi.” Frege hỏi. “Tình hình chiến đấu thế nào?”



” Vừa kết thúc.” Rael nhanh chóng trả lời. “Thiếu chút nữa bị công chiếm!”



” Vậy sao….” Frege thở dài một hơi. Từ sau khi phản quân chiếm lĩnh phương bắc trong bốn tháng ngắn ngủi, tiếp đến nhanh chóng phát triển thế lực ở các vùng khác, có thể làm đến tình cảnh bây giờ quả nhiên không chút kỳ quái.



” Vậy…. Tướng quân Kaddis còn chưa trở về sao?” Rael nhỏ giọng nói. “Nếu hắn trở về, đức vua hẳn sẽ không bị tấn công giống như bây giờ.”



” Tướng quân Kaddis hiện tại chắc chắn cũng vô cùng sốt ruột.” Frege không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trời xanh trong suốt đến không thể tưởng tượng. “Vốn cho rằng phía tây mới là chủ lực phản quân, ai ngờ hoá ra là họ cố ý dụ quân chủ lực Vương đô rời khỏi, muốn công chiếm Vương thành. Chiếu theo kế hoạch của phản quân, e rằng… Đã tính toán đến mức Tướng quân Kaddis không thể chạy về trước khi Aron bị đánh hạ…”



” Gì??” Rael nhịn không được kinh hô, lập tức hạ giọng. “Không thể nào….”



” Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai hoặc ngày mốt, phản quân liền sẽ phát động quân binh chủ công.” Frege nói lời thật.



” Đại nhân….”



” Các thần quan đâu?” Thái độ Frege vẫn hết sức bình lặng, dường như tiên đoán Vương thành bị đánh hạ chỉ là đề tài đàm luận thời tiết.



Môi Rael có chút phát run. “Đều đã ra tiền tuyến chữa trị binh lính.”



” Chúng ta cũng đi đi!” Frege thản nhiên nói.



Nhưng Rael đứng không cử động.



” Sao thế?” Hắn dừng lại quay đầu hỏi.



” Cần…. Yểm trợ thành viên vương thất từ mật đạo rời khỏi Aron không?” Rael thấp giọng hỏi.



Frege trầm lặng một lúc lâu mới mở miệng. “Vẫn chưa đến lúc đó, chuyện này chỉ có khi cửa thành bị công phá mới có thể thực hiện.”



” Dạ, đại nhân.” Rael ngẩn người rồi đáp.



” Đi thôi.” Frege xoay người, tiếp tục đi về phía trước.



Bên cạnh cửa thành Aron chính là thao trường, tất cả quân đội trong thành đều đóng quân ở đây. Đại chiến vừa kết thúc, trật tự nơi này còn chưa khôi phục từ trong hỗn loạn.



Thủ thành chính là Tướng quân Lander, năm nay vừa tròn ba mươi lăm, tráng niên chính trực. Dù là thế, bị phản quân liên tục công kích cũng đã hơi sức cùng lực kiệt.



Mới rời khỏi chiến trường, gã đang kiểm tra tình hình thương binh, sai binh lính thủ hạ xác nhận số người có thể tiếp tục chiến đấu và số người bị thương. Thần quan vừa đến, các pháp sư hoàng cung cũng bắt đầu chữa trị, dù thế, số tử vong cùng trọng thương vẫn liên tục tăng lên, người có thể tiếp tục chiến đấu càng ngày càng ít.



Nhân số đã là một vấn đề, vũ khí cùng lương thực, thậm chí chiến mã lại là một vấn đề lớn.



Trên thực tế, cách giải quyết duy nhất chỉ là chờ Tướng quân Kaddis trở về, hầu như một nửa binh lực Bitsia đều được gã mang đi trấn áp phản loạn phía tây, ai cũng không ngờ, đây là mưu kế dương đông kích tây của phản quân.



“Đại thần quan đến!”



Đám người nổi lên một trận rối loạn, Lander cau mày, từ trong lều ra ngoài liếc nhìn liền thấy Frege.



Đại thần quan trẻ tuổi kia đang ngồi trên voi trắng, mặc một thân trường bào trắng ***, tay áo khép lại, thản nhiên nhìn xuống cảnh hỗn loạn trên mặt đất.



Trong ánh mắt màu lam của hắn một mảnh tĩnh lặng, bất luận khi nào, Lander cũng không có biện pháp nhìn ra bất cứ cảm xúc nào từ trong ánh mắt đại thần quan này. Hắn luôn có thể làm ra phán đoán chính xác nhất, luôn lý trí và bình tĩnh như vậy, dù đối mặt với…. Chiến trường giết chóc mới qua đi hiện tại.




Một thanh trường kiếm đen thuần khiết chắn trước mặt hắn, chống lấy thanh kiếm bổ tới kia.



Frege kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt.



Trước mặt là một bóng dáng nam nhân, cao thẳng như dĩ vãng.



Cuộc sống lao ngục ba năm cũng không làm nam nhân này có một chút suy sụp, tóc ngắn màu đen bị kiếm khí thổi trúng hơi hỗn độn, nhưng không làm rối nhịp điệu của y chút nào.



” Jincy….” Frege thì thào nhẹ giọng gọi ra cái tên này.



Jincy vung mạnh kiếm lên, tuy Luthe thân thủ nhanh nhẹn nhảy ra, nhưng kiếm khí lạnh thấu xương vẫn cắt qua y phục trước ngực.



Luthe kinh ngạc nhảy ra sau, kéo ra khoảng cách với đối phương.



” Thật khó coi, Frege!” Nam nhân nói với giọng điệu châm biếm, âm thanh trầm thấp ưu mỹ kia lại xuất hiện trong tai Frege. “Lại bị một đứa trẻ làm cho chật vật thế này!”



Mặt Frege lập tức đỏ lên. Nam nhân này trước sau gì vẫn không chừa lại mặt mày.



Đứng lên từ trên mặt đất, hắn phủi phủi bụi đất trên tay, thản nhiên nói. “Nơi này giao cho ngươi, ta đến chỗ bệ hạ.”



” Tùy ý!” Jincy thuận miệng lên tiếng.



Frege nhìn Luthe cách đó không xa, nhẹ nhàng nói. “Giết hắn, Jincy, đứa trẻ kia chắc chắn sẽ làm quốc gia này hủy diệt.”



” Ta đã biết.” Jincy trả lời.



Luthe trừng mắt với họ, bắt đầu từ khi nam nhân kia xuất hiện, không khí nơi này liền thay đổi, trở nên… Tràn ngập khí sát phạt.



Am hiểu kiếm thuật, Luthe đương nhiên biết đó là sát khí đối phương phát ra —- thật đáng sợ, sát khí của một người lại có thể đạt được mức độ này.



Đây cơ hồ là không thể, ngay cả chính y cũng vô pháp làm được.



Nam nhân kia… Rốt cuộc đã giết bao nhiêu người rồi mới có được sát khí như vậy!



Luthe nhìn Frege phủi phủi trường bào màu trắng, sau đó lách qua phía sau nam nhân kia chạy đi.



Sao thám tử không hề nói, Vương đô có người có kiếm thuật lợi hại như vậy?



Y muốn đi bắt thần quan kia, nhưng nam nhân tóc đen lại chằm chằm nhìn mình, y không thể có chút thả lỏng, đừng nói chi tới chuyện vượt qua đi giết người.



Quên đi, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ giết thần quan kia, Luthe đem toàn bộ lực chú ý đặt lên thân nam nhân đối diện.



Chiều cao nam nhân ước chừng hai mét, dáng người thon dài tỉ lệ hoàng kim, khung xương cơ thịt có đặc thù kỹ thuật chiến binh, hai mắt đen tựa như dã thú, lại mang một loại cao ngạo không ai bì nổi, tựa như… Ánh mắt Đế vương thế giới bóng tối.



Nghĩ đến đây, trong lòng Luthe không khỏi nổi lên một chút lung lay.



Mà trong đối chiến, đây là tối kỵ!



Không thể lung lay, Luthe!



Y nói với mình như vậy, để chuyển cái loại tâm tư kia đi, y lớn tiếng nói với đối phương. “Báo tên ngươi!”



” Ngươi thì sao?” Jincy nheo mắt lại, tựa như loài mèo lớn nguy hiểm nào đó.



” Luthe! Luthe Sirsdare!” Luthe trả lời.



Jincy suy nghĩ một hồi. “À, hình như ta có nghe qua.”



” Ngươi thì sao?” Luthe hỏi.



Kiếm trong tay Jincy vung nhẹ một cái. “À, Jincy, bất quá kẻ khác đều thích dùng ‘Kiếm đế’ để gọi ta.”



Kiếm đế?



Luthe bị cái tên này làm kinh sợ.



Jincy nhẹ quăng kiếm, bỗng nhiên, thanh kiếm văng tới hướng Luthe.



Trường kiếm đen kia bắn thẳng đến tựa như *** tú.



Nhờ vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, Luthe nhảy lên theo phản xạ, trường kiếm đen kia lập tức cắm vào chỗ y đứng ban nãy.



Kiếm cũng không phải bình lặng cắm vào, Luthe ở giữa không trung thấy hết sức rõ ràng.



Lúc mũi kiếm đen đụng đến đá cẩm thạch, một luồn sóng xung kích đột nhiên cuốn toàn bộ gạch tốc lên! Hơn nữa, ngay cả ba mét dưới mặt đất cũng nứt toác ra, hình thành một vùng trũng cực đại.



Lực phá hoại cường đại hất tung cát bụi đầy trời, cơ hồ che mắt Luthe, tất cả những thứ này xảy ra quá nhanh, làm y cơ hồ không kịp phản ứng.



Y kịp thời ôm lấy cây cột bên cạnh, làm mình không đến mức ngã xuống.



Cát bụi chậm rãi tản ra, đồng tử màu cam của thiếu niên đột nhiên co rút lại.



Trong hố trũng đứng một nam nhân, trang phục đen đơn giản, cầm trong tay một thanh kiếm đen, trong ánh mắt đen tràn ngập tàn nhẫn cùng giết chóc.



Jincy —- hắn ta đến đó từ lúc nào? Chẳng lẽ khi kiếm vừa cắm vào đất, nam nhân kia đã đi đến?



” A… Frege hình như bảo ta phải giết ngươi…..” Jincy hơi ngẩng đầu, ánh mắt như dã thú rơi xuống người Luthe. ” Đúng rồi….. Ngươi ban nãy nói, ngươi tên gì nhỉ?”