Kỵ Sĩ Diệt Vong

Chương 2 :

Ngày đăng: 22:58 21/04/20


Trong phòng đại thần quan ẩn mật nhất thần điện, lúc này truyền ra tiếng rên rỉ cùng tiếng khóc nức nở rất nhỏ.



” A a…. Đừng….. Jincy……”



Màn giường buông xuống, khăn trải giường trắng *** trải trên giường lớn, có hai thân thể nam nhân dây dưa.



Trường bào thần quan tượng trưng cho cấm dục thánh khiết bị ném ở một bên giường, tóc vàng nhạt mỹ lệ như ánh trăng rải trên khăn trải giường, nhẹ rung động theo thân thể chủ nhân.



Frege bị nam nhân đè trên giường, tóc từ hai bên vai tản ra, lộ ra sống lưng trắng nõn.



Da trắng *** lúc này nhiễm một màu hồng nhạt khác hẳn với lúc thường, làm làn da bình thường coi như hơi trắng xanh hiện ra màu sắc mê người.



Ngón tay thon dài của Frege nắm chặt khăn trải giường, trên mu bàn tay mảnh khảnh nổi ra gân xanh nhạt màu, phảng phất như đang chịu đựng thống khổ cực đại.



” Ân…… Ân…..” Rên rỉ tựa như gạt ra từ trong cổ họng, giữa thống khổ đi đôi với vui sướng, âm thanh vốn trong vắt như thạch anh trở nên khàn đục, lại có vẻ gợi cảm mê người. “Hỗn đản….”



” Cái gì?” Nam nhân đè lên người hắn bỗng nhiên nắm lấy mái tóc kia.



Động tác có phần thô lỗ làm Frege không thể không ngẩng đầu ra phía sau, cổ hiện ra độ cong ưu mỹ. “Ngô…. Hỗn đản…..”



Dù là mắng cũng lộ vẻ gợi cảm phá lệ.



Hạ thể nam nhân thúc về phía trước một cái, thân thể dưới thân lập tức co lại, ma sát ở hạ thể làm nam nhân nhẹ rên một tiếng, sau đó cúi thân xuống, lật mặt Frege quay về phía mình, nhẹ giọng hỏi. “Ngươi vừa mới nói cái gì?”



Bị bắt giữ nguyên động tác quay đầu, Frege trừng người trước mắt, trong ánh mắt trong suốt nhiễm màu sắc *** mê người.



” Ngươi….. Ngươi tại sao lại thả đứa trẻ kia?” Tiếng nói trở nên khàn khàn vì ***, chỉ khiến nam nhân nghe thấy lại hưng phấn lên. “Tại sao…. Jincy?”



“…. Tại sao?” Jincy vươn thân qua hôn hắn, cánh môi mềm mại lại sạch sẽ, bá đạo tiến vào khoang miệng hắn, xâm phạm nơi không chút năng lực chống cự, thoả thích cướp đoạt.



” Tại sao…..” Mắt lam của Frege mông lung vì động tình.



Jincy kết thúc nụ hôn cơ hồ khiến người ta ngạt thở, giữa môi hai người còn gắn một sợi chỉ bạc ái muội. “À….. Tại sao nhỉ?” Y hôn lên vành tai Frege. “Nếu giết hắn, vẫn có thể ôm ngươi như vậy sao?”



” Ngươi!” Frege giãy giụa trong ngực Jincy, muốn đẩy y ra, lại bị dễ dàng đè lại.



Jincy nhẹ cắn bả vai mảnh khảnh của hắn. “Ngươi cảm thấy ở trên giường nói về nam nhân khác… Có ý nghĩa sao?”



” Jincy…” Thân thể Frege run rẩy rất nhỏ, tính khí cực đại của đối phương vẫn còn trong thân thể hắn, va chạm lúc hắn giãy giụa ban nãy, một loại khoái cảm như luồng điện nháy mắt lủi qua thân thể, làm hắn nhẹ thở dốc. “Ân… Ân ân….. Ngươi….”



” Đừng lo lắng….” Jincy lưu lại một chuỗi hôn trên sống lưng ưu mỹ của Frege. “Ta sẽ giúp ngươi giết hắn….. Hiện tại…… Chỉ cần nghĩ tới ta là được.”



” Jincy…..” Dù là ở trên lưng, nụ hôn vẫn làm thân thể tràn ngập tình triều xâm thực không kiềm được hưng phấn lên. “Ân ân….”



Jincy bắt lấy vòng eo *** tế mê người của Frege, cảm nhận dũng đạo sít chặt kia như một cái miệng hút lấy vật cực đại của mình. Y nhẹ trừu động làm tính khí căng đầy cả dũng đạo vuốt ve nội bích non mềm.



” Ahh…. Thật chặt….” Jincy thở dốc như dã thú, khoái cảm lâu ngày không gặp làm y lại trầm luân.



Người dưới thân phát ra rên rỉ mê người, sợi tóc vàng nhạt phảng phất như một tấm lưới cực đại, phủ lên mọi thứ, không người nào may mắn thoát khỏi.
” A, rất cảm ơn.” Luthe đứng lên, lấy y phục của mình qua, vết thương ban nãy vẫn còn trên ngực y giờ đã biến mất dạng.



Ram lui về mảnh bóng tối trong ánh mắt kinh ngạc của Lander.



” Ta đi xem thử Kiếm đế kia được không?” Alice bỗng nhiên mở miệng. “Ta cũng không tin truyền thuyết này, ta thấy Thần giết chóc gì đó không chừng là do chính bọn chúng để người hát rong truyền bá ra.”



Luthe còn chưa mở miệng, Ram bỗng nhiên nói. “Ta đi được không?”



Luthe nhìn hắn. “Được, ngươi đi đi.”



” Ta thì sao?” Alice lập tức kháng nghị.



Hai mắt màu cam của Luthe chằm chằm nhìn nàng, cuối cùng lười biếng duỗi vai. “Alice, ta muốn phái ngươi đến phía tây một đợt.”



” Tại sao?” Alice ngẩn người, tỏ ra hơi phẫn nộ. “Tại sao vào lúc này lại phái ta rời khỏi chiến trường?”



” Bất kể nam nhân kia có phải hóa thân của Thần giết chóc hay không, kế hoạch của chúng ta vẫn xuất hiện biến số.” Luthe thất vọng thở dài, tựa như một đứa trẻ không có được kẹo, ngữ khí có chút không cam lòng. “Kaddis đại khái liền sắp về tới, ngươi đi cầm chân hắn một chút, rồi đến cùng chúng ta tụ hợp.”



“…. Vậy được rồi.” Alice thỏa hiệp, tuy không muốn rời khỏi nơi này, nhưng vì suy tính chiến lược, nàng không thể không chấp hành mệnh lệnh của Luthe.



” Được rồi!” Luthe vỗ vỗ tay về phía mấy người kia. “Mọi người tự hành động đi, ngày mai đều phải xốc lại *** thần nhé.”



Alice cũng cười. “Được, vậy ta liền xuất phát bây giờ.”



” Làm phiền ngươi.” Luthe hất cằm với nàng.



Alice vươn tay phải, lấy một mẩu giấy nhỏ ra, đọc thần chú di chuyển, sau đó mẩu giấy kia liền bắt đầu bốc cháy, mà bản thân nàng cũng bốc cháy như mẩu giấy, bắt đầu từ mắt cá chân, thân thể bị lửa đốt dần biến mất. Không khí tràn ngập mùi lừa, nhưng không có mùi vật thể phát ra lúc cháy.



” Vậy lúc gặp lại, hy vọng là ở trong vương cung Aron.” Alice chỉ còn khuôn mặt chưa biến mất cười nói.



Luthe cười. “Phải là ở trên ngai vàng.”



Alice nhếch nhếch mày, không nói gì, thân hình biến mất trong hỏa diễm, mà mẩu giấy trong tay nàng hiện giờ chỉ còn thừa một góc, bị ngọn lửa còn sót lại nháy mắt cắn nuốt. Ở vị trí ban nãy của nàng, pháp trượng màu đỏ cũng tan biến hư không.



” Ta cũng đi!” Ram cũng nhẹ giọng nói. Hắn xoay người, xuyên qua vách tường phía sau như không khí, biến mất dạng.



Lander kinh ngạc nhìn những người này biến mất, hiện tại trong phòng chỉ có Luthe cùng gã, còn mấy cô gái bị dọa ngốc — họ vốn là hầu gái quý tộc, sau khi chỗ ở bị Luthe chiếm lĩnh, liền trở thành nô lệ của Luthe.



Phòng lập tức im lặng, Luthe đi tới đứng trước mặt Lander. “Muốn so kiếm chút không?”



Lander ngẩn người. “Được.”



“Này, ngươi nói thêm một chút về chuyện của hai vị kia với ta.” Luthe kéo gã, hăng hái bừng bừng như một đứa trẻ.



” Cái gì?”



Luthe nhếch mày. “Chính là đó, Thần chi Quang đế cùng Ám chi Kiếm đế.”