Kỵ Sĩ Diệt Vong

Chương 5 :

Ngày đăng: 22:58 21/04/20


Nhanh chóng đến quân doanh, Frege thấy khắp nơi trên đất là thương binh, cả quân doanh hiện ra một mảnh thê thảm.



Hắn được Jincy ôm từ trên lưng voi trắng nhảy xuống, luống cuống tay chân đứng vững.



Nhưng thân thể vừa trải qua hoan ái, không thể lập tức dụng lực, lại dựa vào ngực Jincy.



Hắn cắn răng đẩy nam nhân ra, sau đó kêu một binh lính dẫn hắn đi gặp phó tướng Arzew của Lander.



Rael đã trở lại thần điện, thần quan phụ trách chữa trị đại khái sẽ đến ngay, nghe nói Arzew đã chỉ thị tiến hành chăm sóc dựa theo mức độ bị thương cho binh lính.



Kỳ thực, những người này cũng không thể xem như binh lính, đại bộ phận đều là bình dân khu hạ thành, cho nên sức chiến đấu cũng không đủ để dựa vào.



Tuy Frege cũng không muốn để dân thường lên chiến trường, nhưng nếu không làm như vậy, thành Aron có thể ngay cả một ngày cũng giữ không được.



Không có cách, đây là hy sinh cần thiết.



” Đây… Đây là?” Trong lều, Arzew kinh ngạc nhìn Jincy, nửa ngày nói không ra lời, cuối cùng lập tức quỳ xuống trước mặt Jincy. ” Jin… Jincy đại nhân! Ngài trở về rồi sao?”



Jincy khoanh tay trước ngực nhìn gã, sau đó lại nhìn Frege. “Ờ, ta đã trở về.”



” Quá tốt!” Arzew lập tức nói. “Vì Tướng quân Lander làm phản, cho nên phòng thủ trở nên hết sức yếu ớt, ngài có thể trở về chủ trì đại cục ngay lúc này, thật sự quá tốt! Thần ánh sáng ở trên! Thần ánh sáng phù hộ!” Gã kích động nhìn Jincy, tựa như thấy cứu ***.



Jincy cười hỏi. “Ta lúc trước rời đi đâu?”



” Cái… Cái gì?” Bị vấn đề của y hỏi đến có chút sững sờ, Arzew quay đầu nhìn đại thần quan trầm lặng, sau đó quay đầu lại nói. “Frege đại nhân nói ngài đến phương đông chấp hành nhiệm vụ nào đó…”



” Vậy sao?” Mắt đen của Jincy vẫn nhìn Frege, tràn ngập châm biếm nói. “Phương đông sao? Đó cũng thật quá xa.”



Nhưng câu đùa cợt nhỏ giọng này của y vẫn chưa ảnh hưởng đến niềm vui của Arzew, gã cao hứng nói. “Quá tốt, Jincy đại nhân trở về! Aron này được cứu rồi!”



Frege trầm lặng không nói gì. Hình như bất cứ lúc nào Jincy cũng là trụ cột của mọi người. Sức mạnh của y khiến người ta nhịn không được dựa vào, cũng khiến kẻ nào đó sợ hãi, vì… Đó là sức mạnh không thuộc về nhân loại, cũng sẽ không khuất phục bất cứ ai.



Cho nên bệ hạ ba năm trước mới yêu cầu hắn nhốt Jincy lại. Với một người thống trị mà nói, bên cạnh có một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể lật đổ mình tồn tại, quả thực làm mình lo lắng đến ngủ không yên.



” Jincy đại nhân là tới thay thế Tướng quân Lander sao?” Arzew lập tức hỏi.



Jincy không trả lời.



Frege khẽ thở dài, giải thích. “Là thế này, vì nội loạn hết sức nghiêm trọng, nên bệ hạ triệu hồi Jincy đại nhân, Lander… Rời khỏi, chuyện bên này về sau liền giao cho Jincy đại nhân một lần nữa điều phối.”



” Dạ.” Arzew đứng lên hành lễ quân đội.



” Đầu tiên…” Ý của Frege, là trước hết một lần nữa bố trí phòng thủ tòa thành, sau đó chậm rãi điều chỉnh binh lực, quyết chiến cùng phản quân.



Nhưng hắn vừa mở miệng, Jincy liền nói tiếp. “Đầu tiên, giết chết toàn bộ thương binh.”



Ngữ điệu vững vàng cùng mệnh lệnh tàn khốc của y làm Arzew và Frege cũng đương trường sững sờ.



” Giết chết thương binh.” Y nhẹ nhàng lặp lại. “Họ trong khoảng thời gian ngắn không thể lên chiến trường, chỉ lãng phí dược phẩm, thức ăn cùng nhân lực, không có bất cứ trợ giúp gì đối với trận chiến này.”



” Nhưng… Nhưng….” Frege muốn ngăn quyết định của y lại.



Nhưng Jincy khoát tay với hắn. “Nếu chiến bại, kết cục của binh lính trọng thương cũng sẽ là như vậy, thậm chí còn có thể nhận hết khuất nhục. Nếu đã vậy, bí mật giết họ, nếu thắng lợi, lại chăm sóc người nhà họ là được.”



Quyết định của Jincy lý trí mà quyết đoán, Frege không có cách nào phản bác. Quả thực, trong chiến tranh, người bị thương sẽ chỉ lãng phí dược phẩm cùng nhân lực, nhất là dưới tình trạng hiện tại, thành Aron bị bao vây, không thể tiếp tế thức ăn nước uống.



Frege đứng đó, gắt gao nắm chặt nắm tay, dù móng tay cắm vào lòng bàn tay mềm mại, nhưng một chút đau đớn cũng không cảm giác được.



” Ngươi muốn cứu quốc gia này sao?” Giọng điệu Jincy có châm biếm nhàn nhạt. “Dưới ngai vàng từ trước tới giờ cũng không thiếu máu tươi của kẻ hy sinh…”



Frege lui ra sau một bước, cơ hồ đứng không vững.



” Đây… Là con đường ngươi đã chọn sao?” Giọng nói nam nhân thậm chí là ôn nhu. “Một con đường thấm đầy máu tươi kẻ hy sinh.”



Frege trả lời có chút run rẩy, phảng phất như hắn đang đối mặt với chất vấn của Thần. “Đúng, đây là… Ta lựa chọn.”



Jincy càng tỏ ra ôn nhu. “Ta cũng thích con đường này, bởi vì… Người ngươi có thể dựa vào, chỉ có ta thôi.”



Frege không thể nhúc nhích, mắt màu lam nhìn chăm chăm vào Thần giết chóc hóa thân nhân loại trước mắt.



” Làm theo lời ta nói đi.” Jincy nói với Arzew không cử động. “Đừng để cho người khác thấy, bí mật giết.”



” Dạ, dạ!” Môi Arzew cũng đang run rẩy. Gã từng hành động dưới trướng Jincy, biết tác phong của y, sinh mệnh chưa bao giờ là thứ y nghĩ đến đầu tiên. “Vậy, những người bị thương nhẹ thì sao?”



” Họ?” Khóe miệng Jincy hơi nhếch lên. “Để cho bọn họ tạm thời nghỉ ngơi, chờ đến lúc khai chiến, để họ xung phong.”



” Jincy.” Frege trừng y. Nam nhân này! Rốt cuộc coi mạng người là gì?



Jincy nhảy lên lỗ châu mai tường thành, nheo mắt lại nhìn chăm chăm vào quân doanh phản quân rậm rạp như hợp với đường chân trời, nhẹ giọng nói. “Ngẫm lại đi, trận kế tiếp là cuộc chiến sinh tử, quân *** nhuệ của kẻ địch chắc chắn là ở phía trước, dùng đám thương binh vô dụng này chắn mũi nhọn, giảm bớt thương vong *** nhuệ, không phải rất tốt sao?”



” Nhưng….” Frege vẫn không thể tùy tiện đồng ý.



” Hay là, ngươi….” Jincy nghiêng đầu, bên mặt anh tuấn là tàn nhẫn đặc thù thuộc về người chỉ huy. “Có biện pháp tốt hơn?”



Frege không lên tiếng, Arzew lập tức như tràn ngập dũng khí chiến đấu, hành quân lễ với bóng lưng Jincy. “Thuộc hạ lập tức đi làm!”



Trên tường thành rộng lớn, chỉ còn lại có lá cờ Bitsia phần phật rung động trong gió đầu đông và bóng dáng hai người trơ trọi.



Frege ngẩng đầu, bầu trời vẫn xanh thẳm, dù thi thể chất đống cao tới đâu cũng không thể chạm tới bầu trời… Đó là tự do cùng yên tĩnh vĩnh hằng.



” Cảm thấy bất mãn sao?” Giọng nói hơi châm biếm của nam nhân ghé vào tai hắn vang lên, cằm hắn lập tức bị nắm, bị buộc phải nhìn nam nhân. “Đừng luôn nhìn bầu trời, ngươi nhìn ta là được rồi.”




Một đám binh lính ép bọn họ đến mép tường thành, chỉ cần lui ra một bước, họ sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.



” Đó là ai?” Jincy nhìn Lander. Y không biết nam nhân này, nhưng y nhìn ra được, toàn thân cao thấp của đối phương tràn ngập sự điềm tĩnh chỉ ở trên chiến trường mới có thể rèn ra và khí phách nắm trong tay toàn cục.



” Là Lander….” Frege trả lời. “Hắn chính là người tiếp nhận vị trí của ngươi trước đó.”



Jincy gật đầu. “À, chính là kẻ làm phản hôm qua, khiến ngươi không thể không thả ta ra.”



Thân thể Frege cứng đờ, âm thanh tỏ ra có chút chần chừ. “…. Đúng, phản tướng Lander.”



” Muốn ta giết hắn không?” Trong giọng nói Jincy mang ý vị trêu đùa.



Frege giãy khỏi cái ôm của y, tách binh lính ra đi đến trước mặt Lander, binh lính bên cạnh vẫn bảo trì cảnh giới.



Không khí giằng co giương cung bạt kiếm, giống như giây kế tiếp hai bên sẽ vung tay.



” Lander đại nhân.” Frege đứng trước mặt Lander.



Lander ôm Ram bị thương, nhìn qua mặc dù có chút chật vật, nhưng vẫn khó có thể che giấu sự dũng mãnh lúc giơ tay nhấc chân của gã.



” Frege đại nhân.” Ngữ khí đối phương vẫn ôn hòa.



” Xin trở lại bên ta, sau đó giao Tử mục cho ta.” Frege nói. “Ta sẽ không thương tổn các ngươi, chỉ cần làm theo lời ta nói.”



” Tử mục?” Lander nhìn thiếu niên yếu ớt trong ngực. “Ram chính là Tử mục trong truyền thuyết sao?”



” Đúng, [Kẻ đùa giỡn không gian].” Hắn lại nói. “Xin giao hắn cho ta.”



” Ngươi muốn làm gì hắn?”



Frege nhìn thiếu niên cơ hồ ngất xỉu, ôn hoà trả lời. “Ta sẽ không thương tổn hắn, nhưng cũng không thể để hắn trợ lực cho phản quân. Ta sẽ nhốt hắn cho đến khi chiến tranh kết thúc.”



” Mắt hắn…”



” Ta sẽ giúp hắn chữa trị.” Frege hứa hẹn. “Mắt hắn vừa mới bị thương, ta có thể chữa khỏi.”



Jincy phía sau phát ra tiếng hừ lạnh, nhưng hắn giả vờ không nghe thấy, tiếp tục khuyên bảo Lander. “Lander, nếu ngươi cảm thấy mình không thể tham chiến, có thể đợi ở Aron, chờ chiến tranh kết thúc là được.”



Lander chằm chằm nhìn Frege. Thần quan trẻ tuổi này đã tha thứ, cũng cho mình cơ hội quay đầu lại, nhưng…. Nhưng! Khi gã quyết định đi con đường này, liền nói với mình tuyệt đối không thể hối hận! Dù mình phải trả giá đau đớn, cho dù là sinh mệnh.



Vì tương lai quốc gia này, bất luận là cuộc sống xa xỉ hay vinh quang vô thượng, thậm chí là sinh mệnh trân quý, gã cũng có thể bỏ qua.



“Xin lỗi, ta từ chối!” Lander trả lời. “Frege đại nhân, cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta đã quyết định, chỉ có cách này mới có thể khiến quốc gia này một lần nữa sống lại.”



” Lander….”



Tay Lander ôm thân thể Ram căng chặt, trầm giọng hỏi. “Ram, vẫn có thể chứ?”



” Ân….” Ram cầm lấy vạt áo gã, gật đầu. “Không thành vấn đề.”



” Được, chúng ta đi!” Lander vừa nói xong, thân thể bỗng nhiên nghiêng ra sau, từ trên tường thành nhảy xuống.



” Lander!” Frege vươn tay, nhưng chỉ chạm tới góc áo Lander, bắt lấy được cũng chỉ là không khí.



” Frege!” Jincy nhanh tay bắt lấy hắn. “Ngươi làm cái gì!”



Để kéo Lander, hắn thiếu chút nữa cũng từ trên tường thành ngã xuống.



Frege thở hổn hển trong ngực Jincy, nhìn bóng người kia mang thiếu niên Tử mục rơi xuống vuông góc theo tường thành.



“…. Lander.” Dù nam nhân này phản bội, hắn vẫn tràn ngập tôn kính gã. Không phải nam nhân nào cũng có thể vứt bỏ tài sản, tôn nghiêm và vinh dự, lưng đeo chửi rủa theo đuổi niềm tin.



Lúc bóng dáng họ vừa đến chân tường, hai người kia bỗng nhiên tan biến hư không, thân hình họ giây kế tiếp liền vững vàng xuất hiện ở cầu treo bên cạnh.



Hai người kia tựa như hình ảnh bị cắt, nhảy khỏi không gian, mà chỗ đã thấy họ chỉ là tàn ảnh lưu lại.



” Kẻ đùa giỡn không gian.” Frege chằm chằm nhìn thiếu niên trong ngực Lander. “Jincy, giết Lander đi.”



” Vậy Tử mục thì sao?” Jincy hỏi.



“Để hắn đi.” Frege trả lời.



” Hừ.” Jincy đứng ở vị trí ban nãy của Lander, gió thổi phất ngọn tóc y. “Đây là đãi ngộ của Tử mục duy nhất sao?”



Frege chằm chằm nhìn hai bóng dáng đào tẩu kia chạy đến hướng doanh trại phản quân, gắt gao nắm tay thành quyền. Lander… Xin lỗi, nếu ngươi không chết, sẽ xuất hiện càng nhiều kẻ phản bội hơn, sẽ lại có càng nhiều người phát giác quốc gia ta kiên trì bảo hộ hiện tại mới là sai lầm…



Jincy từ trên tường thành nhảy xuống, tư thế rơi xuống đất ưu mỹ mà lặng lẽ, tựa như con báo trong đêm. Chỉ tạm dừng một chút dưới tường thành, lập tức lao về phía bọn Lander như ma quỷ.



Tất cả binh lính cũng đều ở trên tường thành nhìn, ít ai dám tin hai mắt của mình.



Frege cũng ở đó nhìn.



Jincy —— y cùng tử thần kỳ thực cũng không có gì khác nhau.



” Là, là tử thần sao?” Bọn lính bắt đầu thấp giọng bàn tán.



Là tử thần sao.



Có lẽ.