Kỵ Sĩ Diệt Vong

Chương 6 :

Ngày đăng: 22:58 21/04/20


Lúc thoát khỏi vòng vây, có thể thở ra một chút, Lander cúi đầu nhìn thiếu niên yếu ớt trong ngực. Màu da hắn vốn đã trắng, hiện tại sắc mặt lại thêm tái nhợt, nếu không có tiếng hít thở thì không có gì khác với người chết.



Tay hắn vẫn kéo lấy y phục mình, trên khuôn mặt vốn thanh tú có một vết thương hung tợn, từ phía bên phải kéo liền đến bên trái, tròng mắt đều bị cắt, ngay cả xương mũi giữa hai mắt xem ra cũng bị chém đứt. Máu liên tục chảy, chảy vào trong tóc màu nâu, điều này khiến sắc mặt thiếu niên càng thêm trắng bệch.



Ban nãy họ từ trên tường thành nhảy xuống, lúc tiếp xúc đến mặt đất, Ram lập tức sử dụng di chuyển nháy mắt, làm hai người bình an chạm đất ở phía xa.



Gã ôm chặt thiếu niên, chạy gấp về phía trước. Chỉ cần tới bên cạnh Luthe, liền được an toàn…



” Lander…. Tướng quân?” Tiếng Ram khàn khàn lại yếu ớt.



” Sao thế?”



” Không gian phía sau có chút vặn vẹo…” Tiếng thiếu niên đứt quãng. “Có thứ gì…. Không!” Mắt bị rạch thương vẫn bảo trì mở lớn, tựa như hắn vẫn có thể nhìn thấy. “….. Thần giết chóc đuổi theo.”



Lander tăng tốc, gã đã cảm thấy! Ánh mắt băng lãnh lợi hại kia đang truy đuổi mình.



Mặc dù sử dụng di chuyển nháy mắt, vẫn không thể thoát khỏi đối phương truy đuổi.



Frege…. Là Frege hạ lệnh truy sát sao? Tên đó…. Không thể không bảo vệ quốc gia mục nát này sao, tại sao…



Còn chưa trở lại quân doanh, lập tức có binh lính tuần tra phát hiện họ.



” A? Là Tướng quân Lander?” Một đám người chạy đến. “Xảy ra chuyện gì?”



” Ngăn người phía sau lại!” Lander nhanh chóng hạ lệnh, trầm giọng nói với Ram. “Kiên trì thêm một chút, ta mang ngươi đến chỗ Luthe đại nhân.”



” Ân.” Ram lên tiếng, dù đã tới gần quân doanh mình, hắn vẫn không thả lỏng, tiếp tục sử dụng di chuyển nháy mắt, muốn kéo ra khoảng cách giữa Jincy cùng họ.



“Đâu, đâu có người nào?” Binh lính tuần tra vẫn chưa thấy bất cứ ai, nhưng nếu Tướng quân nói như vậy, họ vẫn tập kết vây phía sau Lander.



Lúc một binh sĩ trong đó quay đầu xem xét xung quanh, thắt lưng bỗng nhiên một trận đau đớn kịch liệt, gã cúi đầu vừa thấy, phần eo bốc ra máu tươi như bị lưỡi dao rạch qua, giây tiếp theo, đau đớn cực đại thổi quét toàn thân, trong lúc gã gào thét, một lượng lớn máu phun ra tung toé.



” Sao, sao….” Một người khác còn chưa phản ứng kịp, đầu đã rơi xuống bên chân người khác, vẻ mặt vẫn là khó hiểu, mà thân thể không đầu ngã quỵ qua hướng bên cạnh.



Chỉ có người ở phía sau trông thấy, một bóng người xuất hiện từ hư không. Họ không nhìn thấy diện mạo người kia, chỉ nhìn được tàn ảnh y hành động, phảng phất như ma quỷ —— không! Tựa như tử thần, khua lưỡi hái tử vong, thu gặt sinh mệnh tươi sống…



Frege đứng trên tường thành, nhìn phản quân trào ra như thủy triều đang di động hướng về doanh khẩu. Mà Lander ôm thiếu niên Tử mục chạy sâu vào trong, lợi dụng di chuyển nháy mắt kéo ra một khoảng cách lớn với Jincy.



Thi thể ở doanh khẩu chậm rãi chất lên, tuy liên tục có binh lính chạy tới, nhưng vòng vây vẫn dần dần tan biến.



Mà bóng dáng cao thẳng của Jincy, vào lúc này cũng dần trở nên rõ ràng.



Tuy khoảng cách rất xa, nhưng không biết là do ảo giác hay hướng gió, trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi kịch liệt.
Jincy đè lên lưng Frege, cảm thấy thân thể hắn vì dư vị cao trào mà khẽ co giật. Làm mấy lần y không nhớ rõ, y yêu thương hôn lưng đối phương, tóc vàng nhạt vì mồ hôi mà bám vào làn da trắng sáng.



Thở gấp mấy hơi, Jincy bế Frege lên, cúi đầu nhìn y phục cùng dịch thể hỗn độn trên mặt đất, khẽ nhíu mày.



Vốn muốn đặt Frege lên giường, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn xoay người bế hắn đến hồ tắm.



Lúc thân thể tiến vào trong nước ấm, Frege run một chút. Jincy ôm hắn, để phòng ngừa hắn chìm vào trong nước, nhịn không được hôn dung mạo *** tế, đôi môi mềm mại của hắn…



” Ngươi khóc sao?” Jincy ôn nhu hỏi người trong ngực. Dọc theo khóe mắt rơi xuống chính là nước mắt sao?



“…… Không có.” Phủ nhận mang thở dốc làm khóe miệng Jincy hơi kéo lên.



Rõ ràng thân thể vì cao trào mà nóng lên, rõ ràng xung quanh là nước suối ấm áp, tại sao hắn lại lạnh đến phát run? Frege nghĩ.



Ánh mắt sắp chết còn mở to của Lander, chằm chằm nhìn bầu trời rộng lớn kia… Gã chắc chắn rất không cam lòng, vì không thể chứng kiến ngày quốc gia này một lần nữa sống lại, vì gã đã vô pháp làm thêm bất cứ chuyện gì cho quốc gia này, vì tất cả hy sinh ở một khắc kia đều tỏ ra nhỏ bé không đáng kể…



Không cam lòng sao? Hối hận sao? Cảm thấy không đáng sao? Hay vì nghĩa không chùn bước?



” Jincy…” Hắn mở chân ra ngồi trên đùi Jincy như làm nũng, làm cánh tay kiên cố của nam nhân ôm lấy mình, cảm thụ nhiệt độ cơ thể đến từ đối phương. “Ôm chặt ta…”



Hiếm khi thấy Jincy phát ra một tiếng thở dài nhẹ đến mức không thể nghe thấy, y lập tức ôm chặt lấy thân thể nhỏ yếu trong ngực.



Cảm thấy thương tiếc sao? Frege vùi đầu vào lòng ngực rộng lớn của đối phương. Ta thế này…. Có gì đáng thương tiếc?



Jincy nhẹ vuốt sợi tóc vàng nhạt, thân thể Frege khẽ run rẩy trong ngực y. Tuy không phát ra âm thanh, nhưng có thể cảm thấy hắn đang khóc.



Y đương nhiên biết đó chỉ là một pháp thuật quang hệ, cánh là từ pháp thuật quang hệ cấu thành, dựa vào pháp thuật phong hệ mà chuyển động.



Nhưng trên chiến trường máu tanh, lúc người này đập đôi cánh trắng *** bay tới bên cạnh, y vẫn nhịn không được vươn tay nắm lấy hắn, làm ánh mắt không kiềm được đuổi theo hắn.



Cam tâm tình nguyện bị hắn sai khiến, buông bỏ tôn nghiêm thần linh bản thân, dù giết chóc làm y hưng phấn, nhưng lúc người này xuất hiện trước mặt mình, tất cả mọi thứ đều không quan trọng nữa, cũng chỉ muốn chiếm hữu hắn.



Bị Chư thần vứt bỏ cũng được, cô đơn sống trên đại lục không có đồng loại này cũng tốt, chỉ cần…. Có người đang ở trong ngực này là được.



Dù vì hắn mà chống lại bước tiến lịch sử cũng có thể …



Chỉ có điều, chế độ tàn cũ đang tan vỡ, trật tự mới đang dần thành lập, bầu trời vẫn xa tít trên cao, cũng sẽ không vươn tay cứu giúp cho kẻ yếu, chỉ sẽ lặng yên nhìn chăm chăm xương trắng dần chất chồng trên mặt đất.



Lịch sử…. Là thứ thần linh cũng không thể ngăn cản bước chân.



Sẽ không vì tử vong mà dừng lại, sẽ không vì sức mạnh mà đình chỉ, càng không vì đợi chờ vô vọng mà chấm dứt.