Kỵ Sĩ Diệt Vong
Chương 7 :
Ngày đăng: 22:58 21/04/20
Mấy ngày sau đó, kỳ quái là Aron lại không có bất cứ trận chiến nào xảy ra.
Frege bất ngờ có được tin tức “Tướng quân Kaddis sắp về tới”. Mà hôm nay, toàn bộ phản quân vốn đóng quân ở ngoài thành đều rút lui đến thành thị phía sau.
Xem ra, phản quân sẽ không tùy tiện tiến công —— nếu họ không muốn hai mặt thụ địch toàn quân bị giết.
Thành Aron nhận được tin tức này rốt cuộc có được cơ hội thở hiếm thấy, tuy Frege vẫn khuyên quân thủ thành không nên ngừng cảnh giới, nhưng ngay cả chính hắn cũng tin, ít nhất hôm nay không có chiến đấu.
Tin Tướng quân Kaddis sáng mai về đến Aron biến thành thuốc an thần cho mọi người, ngay cả Jincy cũng thất vọng than phiền với Frege, chiến tranh nguyên bản e rằng phải lùi lại.
Thời tiết hôm nay đẹp phá lệ, Frege ra khỏi thần điện, đi vào nghĩa trang bên cạnh. Đây là nơi duy nhất thuộc về vong linh quân nhân chết đi trên chiến trường.
Frege đứng trước phần mộ mới nhất, ánh mắt bình lặng mà ôn hòa.
Ngón tay hắn nhẹ vuốt ve chữ trên bia mộ băng lãnh, ánh nắng rơi vào bia mộ có chút chói mắt.
Hắn bất chấp mọi người phản đối, chôn cất Lander đeo danh “phản tặc” ở đây.
Nếu vận mệnh có thể nghịch chuyển, nếu quốc gia này có thể sống lại —— Tướng quân Lander, xin hãy ở đây, yên lặng chờ thời khắc đó đến.
Frege nhẹ nói thầm với bia mộ.
Lúc này, một bông hoa trắng bỗng nhiên rơi xuống bệ đá cẩm thạch bên tay hắn, lập tức, một bóng đen bao phủ hắn.
Frege theo bản năng quay đầu lại, kinh ngạc đến độ nửa ngày cũng không hồi hồn về được.
Thiếu niên lặng lẽ đứng phía sau mình, tóc ngắn màu cam bị gió đầu đông thổi có chút hỗn độn, trong ánh mắt cùng màu không một chút yếu đuối hay mông lung, áo choàng đỏ rộng lớn tung bay phía sau phảng phất như có sinh mệnh, bên thắt lưng y đeo một thanh trường kiếm không vỏ.
Lặng lẽ xuất hiện —— thủ lĩnh phản quân Luthe.
” Lúc ta chạy tới, bọn họ nói cho ta biết, di thể Tướng quân Lander đã bị ngươi mang đi.” Y tựa hồ cũng không để ý Frege kinh ngạc đến bao nhiêu, chỉ chằm chằm nhìn bia mộ băng lãnh, nhẹ giọng nói. “Ta vốn muốn đoạt lại di thể hắn, nhưng…”
Lúc đôi mắt màu cam sắc bén trong vắt nhìn mình, Frege không khỏi rút lại một chút, sau đó, hắn nghe thấy âm thanh kiên định kia. “Nhưng Tướng quân Lander có lẽ cũng muốn ở đây nghênh đón quân đội chúng ta tiến vào thành Aron!”
Trước mặt thiếu niên này, Frege chung quy cảm thấy thứ mình đang bảo hộ đúng là dơ bẩn không chịu nổi, hắn giống như tất cả vai hề trong lịch sử, buồn cười muốn dùng sức mạnh không nâng nổi mí mắt của mình chống lại nước lũ định mệnh.
Thiếu niên này xuất hiện là vận mệnh định trước hay sao, y đã định là người sẽ cứu vớt quốc gia này?
Vận mệnh sớm đã chọn đúng người, bất luận trả giá bao nhiêu, lịch sử vẫn sẽ đi trên quỹ đạo của nó…
” Quang đế….” Luthe nhìn thần quan trẻ tuổi bị cái bóng của mình bao phủ. “Đây là danh xưng dành cho ngươi sao?”
Frege cắn môi không nói gì.
” Ngươi có thể nghe thấy ý chỉ của Thần sao?” Luthe lại mở miệng hỏi.
Frege vẫn giữ im lặng.
Luthe vươn tay nhẹ nâng cằm hắn, buộc hắn nhìn vào mình. “Thần nói cái gì?”
Frege không thể đối diện với người này, tựa như không thể đối mặt ánh mắt sau khi chết của Lander. Môi hắn có chút run rẩy, tiếng nói trở nên vụn nát. “Thần… Thần… Cái gì cũng không nói.”
” Vậy sao….” Luthe hơi nheo mắt lại, nhìn chăm chăm.
Quang đế trong truyền thuyết, thoạt nhìn lại yếu đuối như thế, yếu đuối đến độ khiến người ta không đành lòng thương tổn hắn, khiến người ta nhịn không được muốn bảo vệ hắn…
Ngày đó, là ai nói với mình, Quang đế vỗ đôi cánh trắng *** cực đại, như hồng thủy giáng xuống phía trên quân đội, mang tử thần đến từ địa ngục, đuổi giết Lander?
Là người thanh niên yếu đuối này sao, nhiều máu tanh cùng giết chóc như vậy, chính là vì cái kẻ nhìn qua không chút năng lực chống cự này?
Thủ lĩnh phản quân trẻ tuổi hơi khom người, nhìn chăm chăm khuôn mặt kia, dưới lông mày *** tế là lông mi thật dài, mắt màu lam trong suốt như bầu trời băng nguyên phương bắc, da có chút tái nhợt, cánh môi tựa hồ vì sợ hãi mà bị răng cắn mơ hồ nổi màu xuất huyết…
Hoá ra tử thần cũng có thể xinh đẹp yếu đuối như vậy hay sao?
Luthe buông cằm Frege ra, trên tay còn nhiệt độ của đối phương, mềm mại tựa như bông hoa trắng vừa mới bỏ xuống trước mộ Lander.
Frege vừa thở ra một hơi, đối phương bỗng nhiên đè vai hắn lại, áp hắn lên bia mộ băng lãnh.
Thân thể đánh vào đá cẩm thạch cứng rắn làm Frege phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Tiếng Luthe vang bên vành tai. “Ta sẽ làm ngươi trông thấy… Ngày Lander được vây bọc bởi vinh quang.”
“Xin lỗi…”
Nước mắt như thạch anh rơi trên mu bàn tay Jincy, làm y giật mình, vốn chỉ muốn chọc Frege, không ngờ đối phương lại khóc.
Thành thật mà nói, ngoại trừ lần đó, y vẫn chưa từng thấy Frege rơi lệ.
Y xoay người trong ngực qua, có chút hỗn loạn lau nước mắt cho hắn.
Nhưng nước mắt lại càng rơi càng nhiều, còn tiếng nức nở khe khẽ làm Jincy hối hận không ngừng.
Y thật sự không nên chọc hắn như vậy. Y cúi đầu hôn lên khóe mắt rơi lệ của Frege.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Frege bắt lấy cổ tay Jincy, vẫn liên tục xin lỗi.
“Đừng khóc.” Jincy cơ hồ lúng túng nhìn hắn, vị nước mắt mằn mặn y nếm được này là lần thứ hai. Lần đầu tiên là lúc bằng hữu của Frege chết đi, lần đó còn làm Jincy rất ghen tị, thậm chí nghĩ, nếu người chết là mình, không biết Frege cũng có thể khóc như vậy không…
Nhưng y hiện tại phát hiện, nếu đối phương thật sự vì mình mà khóc, lại cảm thấy tim rất đau. Chính y cũng hiểu được đây là một chuyện rất mâu thuẫn, hy vọng đối phương để ý mình, lại không muốn thấy đối phương vì mình mà khóc…
“Đừng khóc…” Jincy luống cuống tay chân an ủi hắn. “Ta không nên nói ra những lời đó… Đừng khóc, ngươi muốn ta thế nào đây…”
Nhưng đối phương chỉ cầm lấy vạt áo y khóc càng dữ dội hơn.
“Chỉ có ba năm thôi, không làm gì được.” Jincy tiếp tục vụng về an ủi. “Chỉ là rất buồn chán thôi… Được rồi, đừng khóc mà…”
“Xin lỗi…. Ta không nên nhốt ngươi lại…” Frege nhỏ giọng khóc nức nở, đến nay hắn vẫn chưa một lần thẳng thắn đối diện với sai lầm của bản thân như bây giờ. “Ta không nên để ngươi cùng ta bảo hộ quốc gia mục nát này… Không nên kéo ngươi theo… Nhưng… Nhưng… Xin lỗi… Ta chính là không muốn buông ra… Ta không muốn một mình…. Không muốn một mình bị chôn theo…. Xin lỗi… Jincy…”
Jincy ngẩn người, đứng đó không biết làm sao, nghe lời tỏ bày Frege chưa bao giờ nói ra miệng.
” Xin lỗi… Jincy…” Tiếng khóc của hắn vang vọng trong thần điện vắng vẻ. “Xin lỗi… Ta không muốn một mình…. Ta thật ích kỷ…. Ta… Ta cuối cùng lại để ngươi đi giết người… Xin lỗi…. Ta vì mình…. Lại kéo ngươi vào.”
Con người kiên nghị mà thánh khiết này khóc trong ngực mình như một đứa trẻ, bả vai run rẩy, nước mắt không thể ngăn cản, xin lỗi hối hận lại chân thành…
Jincy nhẹ nhàng vuốt ve tóc vàng nhạt mềm mại của đối phương. Rốt cuộc, hắn cũng bỏ xuống được mặt nạ mang từ trước đến giờ, thẳng thắn đối mặt với dục vọng cùng tư lợi bản thân…
” Xin lỗi…” Gương mặt *** xảo kia hơi nâng lên, bên trên là yếu đuối cùng hổ thẹn khó gặp.
” Ta vô cùng chán ghét quốc gia này.” Jincy nhẹ nhàng nói. “Ta ghét quốc gia này trói buộc ngươi, ta ghét quốc gia này, chính trị khó hiểu, ta chán ghét kẻ vô năng lại bày ra diện mạo không ai bì nổi.”
Frege nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt, hắn biết Jincy bất cứ lúc nào cũng đều thẳng thắn đối diện nội tâm bản thân. Ghét chính là ghét, thích chính là thích, không tồn tại vùng màu xám, hành động hoàn toàn bằng sự yêu thích bản thân, tự do cùng cường đại như vậy…
” Ta đối với những thứ đó đều vô cùng chán ghét.” Jincy tiếp tục nói. “Nhưng nếu ngươi cảm thấy lời hứa với Josey đáng để ngươi trả giá sinh mệnh mà bảo vệ, như vậy ta sẽ ở cùng ngươi, dù quốc gia mục nát dơ bẩn này không đáng để ngươi và ta vì nó mà cố gắng, nhưng…”
Jincy dừng một chút, cúi đầu hôn nước mắt Frege. “Nếu đây là nguyện vọng của ngươi, nếu ngươi muốn ta ở cùng ngươi, dù cho kết cục là hủy diệt… Như vậy, ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, cũng chấp nhận lời mời của ngươi.”
” Jincy…”
Frege sớm đã biết nam nhân này sẽ như vậy, dù là vì sự ích kỷ của mình, nam nhân này vẫn sẽ tha thứ, hơn nữa làm theo lời mình.
Nhưng, nước mắt… Vẫn ngừng không được.
” Này, ta cũng đã chấp nhận xin lỗi, ngươi còn khóc làm gì…”
Vẫn… Ngừng không được, vẫn cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Jincy… Ta chỉ là không muốn buông ngươi ra, ta không muốn, không muốn một mình mang gánh nặng như vậy.
” Ai, ngươi đó, luôn như vậy…”
Nụ hôn ôn nhu, lời nói ôn nhu, làm ta càng không thể buông ra.
Tất cả mọi người đều cảm thấy là ngươi vẫn cứ chiếm lấy ta, không chịu buông ta ra, nhưng… Kỳ thực là ta không muốn buông ngươi ra, là ta… Muốn độc chiếm ngươi.
” Jincy….. Jincy…” Frege dựa vào ngực Jincy. “Ôm ta…”
Dường như ở trong ngực Jincy, cái gì cũng không sợ hãi, Jincy có thể ngăn cản tất cả nguy hiểm, mang cho hắn an toàn không gì sánh được.
” Jincy…. Jincy…. Ta yêu ngươi….” Frege nhỏ giọng nói. “Cho nên, dù là hủy diệt… Cũng hãy cùng nhau đi!”
” Được!”
Nụ hôn ôn nhu rơi trên tóc hắn.