[Dịch] La Thông Tảo Bắc
Chương 2 : Uất Trì Cung roi đánh Quốc Trinh, Lưu Bửu Lâm đại chiến Kính Đức
Ngày đăng: 18:08 24/08/19
Nói qua tiên phong Trình Giảo Kim, dẫn một muôn binh mã theo ngã Hà Bắc qua khỏi ải Nhạn Môn, lúc đang đi rầm rộ, bỗng thấy quân tiền đạo trở lại báo rằng:
- Phía trước đã gần với ải Bạch Lang của Bắc Phiên, xin lão gia liệu định.
Trình Giảo Kim bèn truyền quân anh dinh hạ trại, rồi dặn rằng:
- Chúng bây hãy thám thính xem hễ đại binh phía sau kéo đến gần thì phải báo tin cho ta biết.
Quân sĩ đồng vâng lệnh.
Qua ít ngày sau, đại binh của Đường Thái Tôn đã kéo gần đến, Trình Giảo Kim nghe quân báo lật đật ra nghinh tiếp và thưa với Tần nguyên soái rằng:
- Phía trước là Bạch Lang quan, xin nguyên soái liệu định.
Tần Thúc Bảo nói:
- Chức tiên phuông là đầu dọc hết cả ba quân bốn trại, vậy cần phải làm trước để làm gương cho mọi người noi dấu.
Vua Thái Tôn nghe nói phán rằng:
- Này Tần vương huynh! Chúng ta đi đường xa mới đến, sức còn mỏi mệt, vậy hãy nghỉ cho khỏe rồi mai sáng sẽ ra binh.
Tần Thúc Bảo nghe lời dạy dồn binh nghỉ lại.
Bên Bạch Lang quan, quân sĩ vào phi báo cho Lưu Quốc Trinh hay rằng:
- Binh Đường đã đến đóng trại gần phía trước ải.
Lưu Quốc Trinh chẳng chút kiên sợ, nói:
- Giỏi thay cho chúng nó, để chừng nào có đến khiêu chiến sẽ hay.
Quân sĩ thấy chủ tướng mình nói hơi sắt hơi đồng thì cũng vững long mà lo tuần canh kiên thủ. Ngày thứ, bên Đường Tần Thúc Bảo thăng trướng hỏi chúng tướng rằng:
- Hôm nay là ngày xuất binh, vậy có tướng tài nào ra trận đầu tiên khiêu chiến?
Tần Thúc bảo vừa dứt lời, Trình Giảo Kim ứng tiếng nói lớn rằng:
- Tôi xin lãnh mạng cho.
Tần Thúc Bảo nói:
- Mới xuất chiến lần đầu, cần phải cho trọn thắng, vả lại tướng Bắc Phiên dữ lắm, ta e ngươi đánh chẳng xuể chăng?
Trình Giảo Kim vốn có tánh nhút nhát, nghe nói tướng dữ thì thất kinh, bèn sụt êm xuống làm thinh, không dám đòi đi nữa. Uất Trì Cung thấy vậy bèn bước ra thưa:
- Xin nguyên soái đẩ cho tôi xuất trận đầu tiên!
Tần Thúc Bảo cả mừng đáp rằng:
- Nếu tướng quân đi thì chắc mười phần thủ thắng, song phải tiểu tâm cẩn thận.
Uất Trì Cung đắc lệnh, đề thương lên ngựa, nổ sung kéo quân thẳng ra trước ải.
Quân Bắc Phiên thấy Đường tướng kéo binh đến, bèn đồ hè một lượt bắn vãi tên như mưa, Uất Trì Cung chẳng sợ, vói tay ra sau lấy cây roi sắt rồi tay mặt cầm giáo, tay trái cầm roi hươi múa vo vo, bao nhiêu tên đều vẹt rơi xuống hết! Quân Bắc Phiên xem thế thất kinh, nói chuyền nhau tăng lăng tíu líu! Uất Trì Cung xốc tới nạt rằng:
- Quân chết xẻ! Có Thái Tôn hoàng đế ngự giá thân chinh, hãy mau vào kéo cổ chúa tướng bây ra đây mà chịu chết!
Quân sĩ vào phi báo, Lưu Quốc Trinh liền mặc giáp mang khôi, hươi xa mâu lên ngựa dẫn chúng tướng ra thành; trông thấy Uất Trì Cung mặt đen như lọ, mũi lớn râu rìa, mặc giáp sắt màu than, cưỡi ngựa ô truy, đứng sừng sững một đống tối thui như núi, còn Uất Trì xem thấy Lưu Quốc Trinh cổ cao mày lửa, mặt xám răng hô, râu bó hàm lún phún, hình thù quái dị, trông thấy chỉnh ghê! Uất Trì Cung chống giáo hỏi:
- Phiên tướng tên họ là chi? Hãy mau báo tên rồi chịu chết!
Lưu Quốc Trinh nói:
- Ta là bộ hạ của Tô nguyên soái, tên Lưu Quốc Trinh đây! Ngươi có biết cây xà mâu của ta lợi hại thế nào chưa mà hòng nói phách?
Uất Trì nói:
- Ngươi tài cán bực nào mà dám khoe khoang lớn lối. Hôm nay ta đến, quyết đạp bằng hết thành quách của Phiên tặc mi đây.
Lưu Quốc Trinh ngh qua hơi giận tràn hông, trợn mắt trợn mày mà hét lớn:
- Thằng lọ nồi! Mi là vô danh tiểu tốt, sao dám buông lời vô lễ, hãy mau xưng tên ra cho ta lấy thủ cấp.
Uất Trì Cung cười nói:
- Thằng quỷ sứ! Hãy lóng tai mà nghe cho rõ. Ta là Hắc quốc công Uất Trì Kính Đức đây, mà mi chưa nghe danh tiếng của ta hay sao?
Lưu Quốc Trinh bật cười nói:
- Vậy mi là Uất Trì Cung đấy sao! Bấy lâu nay ta vẫn nghe danh, nhưng ta tưởng là ba đầu sáu tay chi, nào dè là cục than hầm như vầy mà cũng khoe khoang cho rộn. Ta nói cho mi biết, ta hượt tróc đến Tần Quỳnh nữa chớ chẳng thèm một mình mi mà thôi đâu.
Uất Trì Cung đề thương mà nói:
- Mi chớ nhiều lời, hãy nếm thử ngọn giáo của ta cho biết sức.
Rồi đâm tới một giáo. Lưu Quốc Trinh thấy đâm, liền cử xà mâu đỡ và hất ra, chẳng nhè sức giáo quá mạnh, cánh tay bị dần gần xuội, thất kinh chắc lưỡi khen rằng:
- Cha chả! Thằng mạnh thiệt!
Uất Trì Cung nói:
- Bây giờ ngươi biết danh ta chưa?
Nói rồi đâm bồi tới, Lưu Quốc Trinh né khỏi, rang sức đánh trên mười hiệp, Uất Trì Cung càng đánh càng hăng, còn Quốc Trinh càng ngày càng đuối, mệt thở đã không kịp, cứ lo thủ mãi mà quên công. Uất Trì Cung thấy vậy, bèn rút roi sắt đánh ngang lưng Quốc Trinh, Lưu Quốc Trinh tránh sao cho khỏi, bị một roi hộc máu quăng xà mâu bại tẩu. Uất Trì Cung thúc ngựa đuổi theo. Lưu Quốc Trinh chạy về đến ải, quân sĩ trên thành thả điếu kiều xuống cứu kịp, rồi hè nhau bắn tên và quăng đá xuống như mưa. Uất Trì Cung thấy thế khó cướp thành, bèn quay ngựa dẫn quân trở lại.
Khi về đến dinh, Uất Trì Cung vào thưa cùng Tần Thúc Bảo rằng:
- Tướng trấn ải Bạch Lang là Lưu Quốc Trinh, bị tôi đánh một roi hộc máu chạy về bế ải.
Tần Thúc Bảo khen rằng:
- Tướng quân thiệt là đại tài đó! Nay thắng trận đầu, chắc trong ít ngày đây ta sẽ lấy đặng Bạch Lang quan.
Rồi đó truyền quân dọn tiệc khánh công đặng ngày mai tái chiến.
Nói qua Lưu Quốc Trinh về đến ải, cởi giáp ra và than rằng:
- Uất Trì Cung thiệt dữ, đánh ta rêm nhức cả mình lại móp hết giáp.
Nói xong nằm xuống thở dài. Lúc ấy bỗng có một viên tiểu tướng ở trong trướng bước ra, mặt đen miệng rộng tai lớn mày rô, tuối độ mười chín hai mươi, cao trên chin thước kêu hỏi Lưu Quốc Trinh rằng:
- Cha chiến đấu cùng Đường tướng thắng phụ thế nào, vì sao nằm đây buồn bực vậy?
Lưu Quốc Trinh nghe hỏi ngóc đầu lên nói:
- Con hỏi thăm việc ấy làm chi! Cha ra trận hôm nay gặp Uất Trì Cung cha bị nó đánh một roi hộc máu, thiếu chút nữa vong mạng đó con.
Lưu Bửu Lâm nghe qua giận lắm, bèn bước tới trước mặt Quốc Trinh thưa rằng:
- Con xin xuất trận báo thù, lấy đầu Uất Trì Cung về nạp cho cha.
Lưu Quốc Trinh nói:
- Con tưởng đầu Uất Trì dễ lấy lắm sao? Rất đỗi cha đã từng chinh chiến bấy lâu mà đánh còn không lại, huống hồ con còn thơ ấu thì đương địch làm sao cho nổi?
Lưu Bửu Lâm nói:
- Con nhà tướng thường thường mười tuổi thì xuất trận chiến chinh, con nay đã mười chín tuổi đầy sức đang mạnh mẽ, nếu không đi thì bỏ ải hay sao?
Lưu Quốc Trinh nói:
- Con tuy bạo dạn chẳng kiên sợ binh đao, nhưng xưa nay chưa từng đến chiến trường, đi làm sao cho tiện đó con?
Lưu Bửu Lâm nói:
- Con bấy lâu tập binh sau vườn đã thuần thục, đánh roi đánh giáo tinh thông, há đi sợ cái thằng Uất Trì Cung mà tránh hay sao!
Lưu Bửu Lâm nói dứt lời, liền lấy thiết giáp mặc vào, rồi hươi roi sắt chạy dông ra trận. Lưu Quốc Trinh thất kinh lật đật chạy theo kêu lại, đọan nai nịt kéo binh theo Bữu Lâm và dặn rằng:
- Con ra đó, hễ nghe giục trống thì xông tới, gióng mả thì lui về, chớ có mê sa trận đồ mà bị thằng lọ nồi nó nuốt sống đa!
Lưu Bửu Lâm vâng lời, giục ngựa thẳng riết đến trước trại Đường kêu lớn rằng:
- Bớ chúng quân nhà Đường, hãy mau về báo cho rõ rằng, có tiểu tướng xách roi sắt đến đây, bảo Uất Trì Cung kíp ra cho ta đánh mà báo oán.
Chúng quân nghe rõ bèn phi báo cùng Tần nguyên soái rằng:
- Bên Bắc Phiên có một tên tiểu tướng mặt mũi đen sì, đến múa roi sắt trước dinh kêu đích danh Uất Trì thiên tuế ra trận cho nó đánh mà báo oán.
Tần Thúc Bảo bèn hỏi chư tướng rằng:
- Uất Trì tướng quân vừa mới thắng Lưu Quốc Trinh, bây giờ lại có tiểu Phiên khiêu chiến, vậy có tướng nào dám ra bắt nó lập công?
Trình Giảo Kim bước ra thưa rằng:
- Đến trận thứ nhì rồi, xin nguyên soái cho tôi xuất chiến, dẫu cho chẳng thắng cũng chẳng hề chi.
Uất Trì Cung vội vã tiếp nói:
- Tiểu Phiên nó kêu đích danh tôi, nếu tôi không ra đó thì chắc nó cười tôi sợ, xin nguyên soái để cho tôi đi, rồi trận thứ ba sẽ nhường lại cho Trình huynh vậy!
Trình Giảo Kim giận nói:
- Lão này khi tôi quá, Trận thứ nhất đã sướt dành, nay đến trận này cũng muốn cướp đoạt nữa! Thiệt rất tham công, vẫy sẵn ấn tiên phuông đây, hãy giựt phức mà mang luôn thể, chớ để làm tiền đạo gì mà cứ ủ mãi trong dinh hoài như vầy mà làm chi!
Uất Trì Cung nói:
- Thôi! Xin Trình thiên tuế đừng phiền, bởi nó kêu tên tôi, nên tôi phải ra mà hội chiến cùng nó, đó là sự cực cùng chẳng đã chớ tôi có ham hố mà chi, vậy để khi may mà đắc thắng, công ấy tôi sẽ nhượng lại cho thiên tuế, thiên tuế bằng lòng không?
Trình Giảo Kim khoát tay nói:
- Thôi thôi! Không hề chi, để tôi theo ra lược trận, như có thất thế thì tôi đỡ thương cho.
Tần Thúc Bảo liền hạ lệnh cho đi. Hai tướng phát pháo điểm binh rầm rộ kéo ra.
Khi Trình Giảo Kim ra đến trận, xem thấy Lưu Bửu Lâm mặt mũi đen sì, đầu đội mão sắt, mình mang giáp sắt, tay cầm roi sắt, bộ tướng giống hệt Uất Trì thì cười ngất, rồi kêu Uất Trì nói lớn rằng:
- Bớ Hắc quốc công! Hãy mau đến mà nhìn con của lão nó đang đứng chờ kia kìa!
Uất Trì Cung cười nói:
- Người giống người xin thiên tuế chớ có nói chơi.
Lúc ấy hai bên đều giục trống cho cặp gà ô hăng lắm, Uất Trì Cung hươi giáo xốc tới đâm bừa. Lưu Bửu Lâm cử roi đỡ hất ra rồi hỏi:
- Ngươi là Uất Trì Cung đó chăng?
Uất Trì Cung nói:
- Phải! Mi đã biết danh lão tướng, sao còn dám mời ra, bộ mi muốn tìm nẻo chết phải không?
Lưu Bửu Lâm nói:
- Bởi mi đánh cha ta, nên ta phải buộc lòng mời ngươi ra mà đáp lễ đó.
Lưu Bửu Lâm dứt lời liền truyền quân trao giáo, giắc roi sắt vào lưng, Uất Trì Cung xem thấy cười rằng:
- Rất đỗi lão già cha mi mà còn bị ta đập một gậy hộc máu thay, sá chi nhà mi là thứ đồ mới nở mũi mà trông báo thù, báo oán cái nỗi gì!
Lưu Bửu Lâm nghe qua cả giận, liền thích một thương, Uất Trì đỡ ra rồi hỏi rằng:
- Thằng tiểu quỷ! Mi hãy thông tên họ cho ta biết, trước khi mi dâng thủ cấp chớ!
Lưu Bửu Lâm nói:
- Ta là Lưu Bửu Lâm đây! Tài lực ta nội ải Bạch Lang này không ai địch nổi, ngươi may thắng được hùm già nên đánh phách, hôm nay ngươi gặp cọp trẻ ắt bị nhai xương. Khá mau hạ mã quy hàng, kẻo chẳng toàn tính mạng.
Uất Trì Cung giận dữ, múa giáo đâm vào mặt Bửu Lâm, Lưu Bửu Lâm đỡ ra rồi đâm nhầu trở lại.
Hai tướng một già một trẻ đánh nhau trên cả sáu mươi hiệp cầm đồng, rồi ấu đả miết với nhau cho đến khi mặt trời gần chen lặn, Lưu Bửu Lâm đỡ giáo Uất Trì ra khen rằng:
- Uất Trì Cung giỏi thiệt!
Uất Trì Cung nói:
- Mi sợ rồi sao?
Lưu Bửu Lâm nói:
Dễ sợ ngươi nào? Chớ hòng nói phách lối! Nhưng ta cùng ngươi đánh giáo cả ngày đồng sức, vậy bây giờ thử giản chơi.
Uất Trì Cung cười nói:
- Chà! Bộ môn giản mi giỏi lắm sao? Nhè cái nghề sở trường của ông mà khích chớ!
Rồi đó hai bên đều trao giáo cho quân, đoạn rút roi đánh vùi với nhau rất dữ, đánh thôi bụi bay mù mịt, lửa chiếu sáng lòa, hai tướng say máu ngà, ấu đả đến tối mò mà không chịu nghỉ.
Lúc ấy Lưu Quốc Trinh sau trận thấy trời đã tối, sợ Bửu Lâm có sơ suất chi chăng, bèn truyền quân gióng mả thâu binh, Bửu Lâm nghe hiệu lệnh, bèn đỡ roi nói với Uất Trì rằng:
- Uất Trì Cung! Bữa nay ta quyết lấy đầu ngươi, nhưng ngặt vì cha ta đánh mả thâu quân, vậy ta cho ngươi lui về sống đỡ thêm một đêm, rồi rạng ngày sẽ ra dâng thủ cấp.
Uất Trì Cung nói:
- Thằng chết xẻ! Chớ có nhiều lời, bởi cha mi sợ mi chết nên mới kêu mi về, vậy ta cũng chẳng phiền, đợi mai nầy lấy đầu mi cũng được.
Dứt lời, hai bên đều thâu quân trở lại.
Uất Trì Cung về dinh thưa với Tần nguyên soái rằng:
- Thằng Tiểu Phiên ấy võ nghệ thật cao cường, tôi đã ra đủ mấy chục đường thương nghề mà không hơn nó đặng.
Tần Thúc Bảo nói:
- Không dè bên Phiên cũng có tướng anh hùng đến thế sao?
Uất Trì Cung nói:
- Xin nguyên soái chớ nhọc lòng lo, tuy nó giỏi vậy, song tôi nhắm thế nó không hơn tôi đặng, để sang ngày tôi quyết ra lấy thủ cấp nó đem về đây.
Còn bên Bạch Lang Quan, Lưu Bửu Lâm về thưa với Lưu Quốc Trinh rằng:
- Uất Trì Cung giỏi thiệt, nên hôm nay con báo oán chưa xong, con quyết sang ngày cố sức hạ cho đặng nó thì con mới an lòng.
Lưu Quốc Trinh nói:
- Hôm nay cha mới biết tài con, thật nên trang dũng tướng, cha đây sánh không lại rồi. Vậy con hãy ra sau an nghỉ, đặng sang ngày sẽ tái chiến mà bắt tướng Đường.
Lưu Bửu Lâm vâng lời, bèn lui ra sau nhà giải giáp.
Nói qua mẹ Bửu Lâm là Mai phu nhân, lúc ấy bỗng ngồi trong phòng than khóc, hai bên thế nữ an ủi mãi không thôi. Lúc bấy giờ Lưu Bửu Lâm bước vào xem thấy mẹ đang tuôn tràn lụy phiền, bèn thẳng đến trước mặt mà hỏi rằng:
Con chẳng biết vì cớ nào mà hôm qua mẹ bỗng nhiên phát buồn rầu, rồi hôm nay lại bực mình than khóc, xin mẹ vui lòng tỏ cho con rõ với.
Mai phu nhân nói:
- Bữa nay con ra trận đánh với ai bên Đường đó?
Lưu Bửu Lâm thưa:
- Hôm nay con ra trận đánh với Đường tướng là Uất Trì, cái tên đã đánh cha con hộc máu đó, mặt nó đen như lọ, sức lực nó mạnh quá chừng, con đánh vùi trọn ngày mà không hơn đặng.
Mai phu nhân hỏi:
- Tướng ấy họ Uất Trì mà tên chi vậy?
Bửu Lâm nói:
- Nó tên Cung.
Mai phu nhân nghe dứt lời than khóc mùi mẫn, lụy đào cuộn chảy như chan. Lưu Bửu Lâm thấy thế ngạc nhiên, vội vã hỏi:
- Việc chi àm mẹ vừa nghe được tên lão tướng ấy rồi khóc lóc quá như vậy? Xin mẹ nói cho con biết, dầu khó khăn đến bậc nào, con cũng ráng lo chu tất được.
Mai phu nhân ngước mặt lên nhìn Bửu Lâm mà rằng:
- Con ôi! Chuyện này dù ẹm có nói rõ ra, chắc thế nào con lo cũng không tròn đặng. Hổm rày mẹ có việc sầu riêng, mà lũ a hoàn cứ theo khuyên giải hoài, làm cho mẹ càng thêm tủi…
Lưu Bửu Lâm nghe qua trợn mắt nạt lũ a hoàn:
- Mẹ ta đang buồn rầu, ai cầu chúng bây khuyên giải cho rầy tai vậy hử! Lui ra hết cho mau!
Lũ a hoàn thấy công tử thịnh nộ, bèn kéo nhau bỏ đi mất hết. Bấy giờ Mai phu nhân mới lấy khăn lau nước mắt, mà nói với Bửu Lâm rằng:
- Con ôi! Trọn hai mươi năm trời nay mẹ cam chịu lấy điều oan ức, cũng vì con, rang nuôi con đến lúc trưởng thành nên vóc nên vai, con không lo báo oán trả cừu, trở lại bênh kẻ thù mà đánh cùng cha ruột.
Bửu Lâm ngơ ngẩn chẳng rõ ra sao bèn quỳ xuống thưa:
- Xin mẹ hãy cắt nghĩa cho con được rõ, coi việc oán ấy thế nào? Chớ mẹ nói tắt như thế này, thì làm sao con hiểu cho rõ được.
Mai phu nhơn rơi lụy nói:
- Ngày nay con đã khôn lớn rồi, vậy mẹ cũng nênt huật rõ điều cừu hận ra cho con biết, nhưng về sự ấy có báo cừu hay không thì tự nơi con, chớ thân mẹ bây giờ đã đành tìm xuống chốn Diêm đài rồi, chẳng còn lưu luyến đến chốn hồng trần này làm chi nữa. Hôm nay con ra trận đánh cùng ai đó, con có biết không?
Bửu Lâm nói:
- Con hôm nay ra trận đánh với Uất Trì Cung, khi nãy con đã thưa cùng mẹ rồi, sao bây giờ mẹ còn hỏi chi vậy?
Mai phu nhân nói:
- Còn Lưu Quốc Trinh là người chi đó, con có biết không?
Bửu Lâm nói:
- Ấy là cha con, sao mẹ lại hỏi lạ vậy? Còn Uất Trì Cung bộ có bà con chi với con nữa hay sao?
Mai phu nhân nói:
- Mầy là đồ bất hiếu! Sao cứ nhè tên tộc của cha mầy mà kêu hoài vậy hử!
Bửu Lâm ngơ ngẩn nói:
- Nếu thế thì con có tới hai cha lận sao?
Mai phu nhân nói:
- Có một người mà thôi! Uất Trì Cung là cha ruột mầy, còn Lưu Quốc Trinh là kẻ thù nát mật đó.
Lưu Bửu Lâm nghe nói thất kinh, lật đật hỏi:
- Vì sao mà lại ra nông nổi thế này, xin mẹ giải tận tường, kẻo con không hiểu?
Mai phu nhân nói:
- Điều ấy con không hiểu cùng phải, vậy hãy vào lấy cây roi sắt đem ra đây.
Bửu Lâm vâng lời lấy roi sắt để ra trước mặt, Mai phu nhân nói:
- Roi này vốn có một cặp, cây này là trống, nhỏ; còn cây mái, lớn, thì cha con đang cầm, con hãy xem qua mấy chữ khắc dưới cán roi thì tường chân giả.
- Phía trước đã gần với ải Bạch Lang của Bắc Phiên, xin lão gia liệu định.
Trình Giảo Kim bèn truyền quân anh dinh hạ trại, rồi dặn rằng:
- Chúng bây hãy thám thính xem hễ đại binh phía sau kéo đến gần thì phải báo tin cho ta biết.
Quân sĩ đồng vâng lệnh.
Qua ít ngày sau, đại binh của Đường Thái Tôn đã kéo gần đến, Trình Giảo Kim nghe quân báo lật đật ra nghinh tiếp và thưa với Tần nguyên soái rằng:
- Phía trước là Bạch Lang quan, xin nguyên soái liệu định.
Tần Thúc Bảo nói:
- Chức tiên phuông là đầu dọc hết cả ba quân bốn trại, vậy cần phải làm trước để làm gương cho mọi người noi dấu.
Vua Thái Tôn nghe nói phán rằng:
- Này Tần vương huynh! Chúng ta đi đường xa mới đến, sức còn mỏi mệt, vậy hãy nghỉ cho khỏe rồi mai sáng sẽ ra binh.
Tần Thúc Bảo nghe lời dạy dồn binh nghỉ lại.
Bên Bạch Lang quan, quân sĩ vào phi báo cho Lưu Quốc Trinh hay rằng:
- Binh Đường đã đến đóng trại gần phía trước ải.
Lưu Quốc Trinh chẳng chút kiên sợ, nói:
- Giỏi thay cho chúng nó, để chừng nào có đến khiêu chiến sẽ hay.
Quân sĩ thấy chủ tướng mình nói hơi sắt hơi đồng thì cũng vững long mà lo tuần canh kiên thủ. Ngày thứ, bên Đường Tần Thúc Bảo thăng trướng hỏi chúng tướng rằng:
- Hôm nay là ngày xuất binh, vậy có tướng tài nào ra trận đầu tiên khiêu chiến?
Tần Thúc bảo vừa dứt lời, Trình Giảo Kim ứng tiếng nói lớn rằng:
- Tôi xin lãnh mạng cho.
Tần Thúc Bảo nói:
- Mới xuất chiến lần đầu, cần phải cho trọn thắng, vả lại tướng Bắc Phiên dữ lắm, ta e ngươi đánh chẳng xuể chăng?
Trình Giảo Kim vốn có tánh nhút nhát, nghe nói tướng dữ thì thất kinh, bèn sụt êm xuống làm thinh, không dám đòi đi nữa. Uất Trì Cung thấy vậy bèn bước ra thưa:
- Xin nguyên soái đẩ cho tôi xuất trận đầu tiên!
Tần Thúc Bảo cả mừng đáp rằng:
- Nếu tướng quân đi thì chắc mười phần thủ thắng, song phải tiểu tâm cẩn thận.
Uất Trì Cung đắc lệnh, đề thương lên ngựa, nổ sung kéo quân thẳng ra trước ải.
Quân Bắc Phiên thấy Đường tướng kéo binh đến, bèn đồ hè một lượt bắn vãi tên như mưa, Uất Trì Cung chẳng sợ, vói tay ra sau lấy cây roi sắt rồi tay mặt cầm giáo, tay trái cầm roi hươi múa vo vo, bao nhiêu tên đều vẹt rơi xuống hết! Quân Bắc Phiên xem thế thất kinh, nói chuyền nhau tăng lăng tíu líu! Uất Trì Cung xốc tới nạt rằng:
- Quân chết xẻ! Có Thái Tôn hoàng đế ngự giá thân chinh, hãy mau vào kéo cổ chúa tướng bây ra đây mà chịu chết!
Quân sĩ vào phi báo, Lưu Quốc Trinh liền mặc giáp mang khôi, hươi xa mâu lên ngựa dẫn chúng tướng ra thành; trông thấy Uất Trì Cung mặt đen như lọ, mũi lớn râu rìa, mặc giáp sắt màu than, cưỡi ngựa ô truy, đứng sừng sững một đống tối thui như núi, còn Uất Trì xem thấy Lưu Quốc Trinh cổ cao mày lửa, mặt xám răng hô, râu bó hàm lún phún, hình thù quái dị, trông thấy chỉnh ghê! Uất Trì Cung chống giáo hỏi:
- Phiên tướng tên họ là chi? Hãy mau báo tên rồi chịu chết!
Lưu Quốc Trinh nói:
- Ta là bộ hạ của Tô nguyên soái, tên Lưu Quốc Trinh đây! Ngươi có biết cây xà mâu của ta lợi hại thế nào chưa mà hòng nói phách?
Uất Trì nói:
- Ngươi tài cán bực nào mà dám khoe khoang lớn lối. Hôm nay ta đến, quyết đạp bằng hết thành quách của Phiên tặc mi đây.
Lưu Quốc Trinh ngh qua hơi giận tràn hông, trợn mắt trợn mày mà hét lớn:
- Thằng lọ nồi! Mi là vô danh tiểu tốt, sao dám buông lời vô lễ, hãy mau xưng tên ra cho ta lấy thủ cấp.
Uất Trì Cung cười nói:
- Thằng quỷ sứ! Hãy lóng tai mà nghe cho rõ. Ta là Hắc quốc công Uất Trì Kính Đức đây, mà mi chưa nghe danh tiếng của ta hay sao?
Lưu Quốc Trinh bật cười nói:
- Vậy mi là Uất Trì Cung đấy sao! Bấy lâu nay ta vẫn nghe danh, nhưng ta tưởng là ba đầu sáu tay chi, nào dè là cục than hầm như vầy mà cũng khoe khoang cho rộn. Ta nói cho mi biết, ta hượt tróc đến Tần Quỳnh nữa chớ chẳng thèm một mình mi mà thôi đâu.
Uất Trì Cung đề thương mà nói:
- Mi chớ nhiều lời, hãy nếm thử ngọn giáo của ta cho biết sức.
Rồi đâm tới một giáo. Lưu Quốc Trinh thấy đâm, liền cử xà mâu đỡ và hất ra, chẳng nhè sức giáo quá mạnh, cánh tay bị dần gần xuội, thất kinh chắc lưỡi khen rằng:
- Cha chả! Thằng mạnh thiệt!
Uất Trì Cung nói:
- Bây giờ ngươi biết danh ta chưa?
Nói rồi đâm bồi tới, Lưu Quốc Trinh né khỏi, rang sức đánh trên mười hiệp, Uất Trì Cung càng đánh càng hăng, còn Quốc Trinh càng ngày càng đuối, mệt thở đã không kịp, cứ lo thủ mãi mà quên công. Uất Trì Cung thấy vậy, bèn rút roi sắt đánh ngang lưng Quốc Trinh, Lưu Quốc Trinh tránh sao cho khỏi, bị một roi hộc máu quăng xà mâu bại tẩu. Uất Trì Cung thúc ngựa đuổi theo. Lưu Quốc Trinh chạy về đến ải, quân sĩ trên thành thả điếu kiều xuống cứu kịp, rồi hè nhau bắn tên và quăng đá xuống như mưa. Uất Trì Cung thấy thế khó cướp thành, bèn quay ngựa dẫn quân trở lại.
Khi về đến dinh, Uất Trì Cung vào thưa cùng Tần Thúc Bảo rằng:
- Tướng trấn ải Bạch Lang là Lưu Quốc Trinh, bị tôi đánh một roi hộc máu chạy về bế ải.
Tần Thúc Bảo khen rằng:
- Tướng quân thiệt là đại tài đó! Nay thắng trận đầu, chắc trong ít ngày đây ta sẽ lấy đặng Bạch Lang quan.
Rồi đó truyền quân dọn tiệc khánh công đặng ngày mai tái chiến.
Nói qua Lưu Quốc Trinh về đến ải, cởi giáp ra và than rằng:
- Uất Trì Cung thiệt dữ, đánh ta rêm nhức cả mình lại móp hết giáp.
Nói xong nằm xuống thở dài. Lúc ấy bỗng có một viên tiểu tướng ở trong trướng bước ra, mặt đen miệng rộng tai lớn mày rô, tuối độ mười chín hai mươi, cao trên chin thước kêu hỏi Lưu Quốc Trinh rằng:
- Cha chiến đấu cùng Đường tướng thắng phụ thế nào, vì sao nằm đây buồn bực vậy?
Lưu Quốc Trinh nghe hỏi ngóc đầu lên nói:
- Con hỏi thăm việc ấy làm chi! Cha ra trận hôm nay gặp Uất Trì Cung cha bị nó đánh một roi hộc máu, thiếu chút nữa vong mạng đó con.
Lưu Bửu Lâm nghe qua giận lắm, bèn bước tới trước mặt Quốc Trinh thưa rằng:
- Con xin xuất trận báo thù, lấy đầu Uất Trì Cung về nạp cho cha.
Lưu Quốc Trinh nói:
- Con tưởng đầu Uất Trì dễ lấy lắm sao? Rất đỗi cha đã từng chinh chiến bấy lâu mà đánh còn không lại, huống hồ con còn thơ ấu thì đương địch làm sao cho nổi?
Lưu Bửu Lâm nói:
- Con nhà tướng thường thường mười tuổi thì xuất trận chiến chinh, con nay đã mười chín tuổi đầy sức đang mạnh mẽ, nếu không đi thì bỏ ải hay sao?
Lưu Quốc Trinh nói:
- Con tuy bạo dạn chẳng kiên sợ binh đao, nhưng xưa nay chưa từng đến chiến trường, đi làm sao cho tiện đó con?
Lưu Bửu Lâm nói:
- Con bấy lâu tập binh sau vườn đã thuần thục, đánh roi đánh giáo tinh thông, há đi sợ cái thằng Uất Trì Cung mà tránh hay sao!
Lưu Bửu Lâm nói dứt lời, liền lấy thiết giáp mặc vào, rồi hươi roi sắt chạy dông ra trận. Lưu Quốc Trinh thất kinh lật đật chạy theo kêu lại, đọan nai nịt kéo binh theo Bữu Lâm và dặn rằng:
- Con ra đó, hễ nghe giục trống thì xông tới, gióng mả thì lui về, chớ có mê sa trận đồ mà bị thằng lọ nồi nó nuốt sống đa!
Lưu Bửu Lâm vâng lời, giục ngựa thẳng riết đến trước trại Đường kêu lớn rằng:
- Bớ chúng quân nhà Đường, hãy mau về báo cho rõ rằng, có tiểu tướng xách roi sắt đến đây, bảo Uất Trì Cung kíp ra cho ta đánh mà báo oán.
Chúng quân nghe rõ bèn phi báo cùng Tần nguyên soái rằng:
- Bên Bắc Phiên có một tên tiểu tướng mặt mũi đen sì, đến múa roi sắt trước dinh kêu đích danh Uất Trì thiên tuế ra trận cho nó đánh mà báo oán.
Tần Thúc Bảo bèn hỏi chư tướng rằng:
- Uất Trì tướng quân vừa mới thắng Lưu Quốc Trinh, bây giờ lại có tiểu Phiên khiêu chiến, vậy có tướng nào dám ra bắt nó lập công?
Trình Giảo Kim bước ra thưa rằng:
- Đến trận thứ nhì rồi, xin nguyên soái cho tôi xuất chiến, dẫu cho chẳng thắng cũng chẳng hề chi.
Uất Trì Cung vội vã tiếp nói:
- Tiểu Phiên nó kêu đích danh tôi, nếu tôi không ra đó thì chắc nó cười tôi sợ, xin nguyên soái để cho tôi đi, rồi trận thứ ba sẽ nhường lại cho Trình huynh vậy!
Trình Giảo Kim giận nói:
- Lão này khi tôi quá, Trận thứ nhất đã sướt dành, nay đến trận này cũng muốn cướp đoạt nữa! Thiệt rất tham công, vẫy sẵn ấn tiên phuông đây, hãy giựt phức mà mang luôn thể, chớ để làm tiền đạo gì mà cứ ủ mãi trong dinh hoài như vầy mà làm chi!
Uất Trì Cung nói:
- Thôi! Xin Trình thiên tuế đừng phiền, bởi nó kêu tên tôi, nên tôi phải ra mà hội chiến cùng nó, đó là sự cực cùng chẳng đã chớ tôi có ham hố mà chi, vậy để khi may mà đắc thắng, công ấy tôi sẽ nhượng lại cho thiên tuế, thiên tuế bằng lòng không?
Trình Giảo Kim khoát tay nói:
- Thôi thôi! Không hề chi, để tôi theo ra lược trận, như có thất thế thì tôi đỡ thương cho.
Tần Thúc Bảo liền hạ lệnh cho đi. Hai tướng phát pháo điểm binh rầm rộ kéo ra.
Khi Trình Giảo Kim ra đến trận, xem thấy Lưu Bửu Lâm mặt mũi đen sì, đầu đội mão sắt, mình mang giáp sắt, tay cầm roi sắt, bộ tướng giống hệt Uất Trì thì cười ngất, rồi kêu Uất Trì nói lớn rằng:
- Bớ Hắc quốc công! Hãy mau đến mà nhìn con của lão nó đang đứng chờ kia kìa!
Uất Trì Cung cười nói:
- Người giống người xin thiên tuế chớ có nói chơi.
Lúc ấy hai bên đều giục trống cho cặp gà ô hăng lắm, Uất Trì Cung hươi giáo xốc tới đâm bừa. Lưu Bửu Lâm cử roi đỡ hất ra rồi hỏi:
- Ngươi là Uất Trì Cung đó chăng?
Uất Trì Cung nói:
- Phải! Mi đã biết danh lão tướng, sao còn dám mời ra, bộ mi muốn tìm nẻo chết phải không?
Lưu Bửu Lâm nói:
- Bởi mi đánh cha ta, nên ta phải buộc lòng mời ngươi ra mà đáp lễ đó.
Lưu Bửu Lâm dứt lời liền truyền quân trao giáo, giắc roi sắt vào lưng, Uất Trì Cung xem thấy cười rằng:
- Rất đỗi lão già cha mi mà còn bị ta đập một gậy hộc máu thay, sá chi nhà mi là thứ đồ mới nở mũi mà trông báo thù, báo oán cái nỗi gì!
Lưu Bửu Lâm nghe qua cả giận, liền thích một thương, Uất Trì đỡ ra rồi hỏi rằng:
- Thằng tiểu quỷ! Mi hãy thông tên họ cho ta biết, trước khi mi dâng thủ cấp chớ!
Lưu Bửu Lâm nói:
- Ta là Lưu Bửu Lâm đây! Tài lực ta nội ải Bạch Lang này không ai địch nổi, ngươi may thắng được hùm già nên đánh phách, hôm nay ngươi gặp cọp trẻ ắt bị nhai xương. Khá mau hạ mã quy hàng, kẻo chẳng toàn tính mạng.
Uất Trì Cung giận dữ, múa giáo đâm vào mặt Bửu Lâm, Lưu Bửu Lâm đỡ ra rồi đâm nhầu trở lại.
Hai tướng một già một trẻ đánh nhau trên cả sáu mươi hiệp cầm đồng, rồi ấu đả miết với nhau cho đến khi mặt trời gần chen lặn, Lưu Bửu Lâm đỡ giáo Uất Trì ra khen rằng:
- Uất Trì Cung giỏi thiệt!
Uất Trì Cung nói:
- Mi sợ rồi sao?
Lưu Bửu Lâm nói:
Dễ sợ ngươi nào? Chớ hòng nói phách lối! Nhưng ta cùng ngươi đánh giáo cả ngày đồng sức, vậy bây giờ thử giản chơi.
Uất Trì Cung cười nói:
- Chà! Bộ môn giản mi giỏi lắm sao? Nhè cái nghề sở trường của ông mà khích chớ!
Rồi đó hai bên đều trao giáo cho quân, đoạn rút roi đánh vùi với nhau rất dữ, đánh thôi bụi bay mù mịt, lửa chiếu sáng lòa, hai tướng say máu ngà, ấu đả đến tối mò mà không chịu nghỉ.
Lúc ấy Lưu Quốc Trinh sau trận thấy trời đã tối, sợ Bửu Lâm có sơ suất chi chăng, bèn truyền quân gióng mả thâu binh, Bửu Lâm nghe hiệu lệnh, bèn đỡ roi nói với Uất Trì rằng:
- Uất Trì Cung! Bữa nay ta quyết lấy đầu ngươi, nhưng ngặt vì cha ta đánh mả thâu quân, vậy ta cho ngươi lui về sống đỡ thêm một đêm, rồi rạng ngày sẽ ra dâng thủ cấp.
Uất Trì Cung nói:
- Thằng chết xẻ! Chớ có nhiều lời, bởi cha mi sợ mi chết nên mới kêu mi về, vậy ta cũng chẳng phiền, đợi mai nầy lấy đầu mi cũng được.
Dứt lời, hai bên đều thâu quân trở lại.
Uất Trì Cung về dinh thưa với Tần nguyên soái rằng:
- Thằng Tiểu Phiên ấy võ nghệ thật cao cường, tôi đã ra đủ mấy chục đường thương nghề mà không hơn nó đặng.
Tần Thúc Bảo nói:
- Không dè bên Phiên cũng có tướng anh hùng đến thế sao?
Uất Trì Cung nói:
- Xin nguyên soái chớ nhọc lòng lo, tuy nó giỏi vậy, song tôi nhắm thế nó không hơn tôi đặng, để sang ngày tôi quyết ra lấy thủ cấp nó đem về đây.
Còn bên Bạch Lang Quan, Lưu Bửu Lâm về thưa với Lưu Quốc Trinh rằng:
- Uất Trì Cung giỏi thiệt, nên hôm nay con báo oán chưa xong, con quyết sang ngày cố sức hạ cho đặng nó thì con mới an lòng.
Lưu Quốc Trinh nói:
- Hôm nay cha mới biết tài con, thật nên trang dũng tướng, cha đây sánh không lại rồi. Vậy con hãy ra sau an nghỉ, đặng sang ngày sẽ tái chiến mà bắt tướng Đường.
Lưu Bửu Lâm vâng lời, bèn lui ra sau nhà giải giáp.
Nói qua mẹ Bửu Lâm là Mai phu nhân, lúc ấy bỗng ngồi trong phòng than khóc, hai bên thế nữ an ủi mãi không thôi. Lúc bấy giờ Lưu Bửu Lâm bước vào xem thấy mẹ đang tuôn tràn lụy phiền, bèn thẳng đến trước mặt mà hỏi rằng:
Con chẳng biết vì cớ nào mà hôm qua mẹ bỗng nhiên phát buồn rầu, rồi hôm nay lại bực mình than khóc, xin mẹ vui lòng tỏ cho con rõ với.
Mai phu nhân nói:
- Bữa nay con ra trận đánh với ai bên Đường đó?
Lưu Bửu Lâm thưa:
- Hôm nay con ra trận đánh với Đường tướng là Uất Trì, cái tên đã đánh cha con hộc máu đó, mặt nó đen như lọ, sức lực nó mạnh quá chừng, con đánh vùi trọn ngày mà không hơn đặng.
Mai phu nhân hỏi:
- Tướng ấy họ Uất Trì mà tên chi vậy?
Bửu Lâm nói:
- Nó tên Cung.
Mai phu nhân nghe dứt lời than khóc mùi mẫn, lụy đào cuộn chảy như chan. Lưu Bửu Lâm thấy thế ngạc nhiên, vội vã hỏi:
- Việc chi àm mẹ vừa nghe được tên lão tướng ấy rồi khóc lóc quá như vậy? Xin mẹ nói cho con biết, dầu khó khăn đến bậc nào, con cũng ráng lo chu tất được.
Mai phu nhân ngước mặt lên nhìn Bửu Lâm mà rằng:
- Con ôi! Chuyện này dù ẹm có nói rõ ra, chắc thế nào con lo cũng không tròn đặng. Hổm rày mẹ có việc sầu riêng, mà lũ a hoàn cứ theo khuyên giải hoài, làm cho mẹ càng thêm tủi…
Lưu Bửu Lâm nghe qua trợn mắt nạt lũ a hoàn:
- Mẹ ta đang buồn rầu, ai cầu chúng bây khuyên giải cho rầy tai vậy hử! Lui ra hết cho mau!
Lũ a hoàn thấy công tử thịnh nộ, bèn kéo nhau bỏ đi mất hết. Bấy giờ Mai phu nhân mới lấy khăn lau nước mắt, mà nói với Bửu Lâm rằng:
- Con ôi! Trọn hai mươi năm trời nay mẹ cam chịu lấy điều oan ức, cũng vì con, rang nuôi con đến lúc trưởng thành nên vóc nên vai, con không lo báo oán trả cừu, trở lại bênh kẻ thù mà đánh cùng cha ruột.
Bửu Lâm ngơ ngẩn chẳng rõ ra sao bèn quỳ xuống thưa:
- Xin mẹ hãy cắt nghĩa cho con được rõ, coi việc oán ấy thế nào? Chớ mẹ nói tắt như thế này, thì làm sao con hiểu cho rõ được.
Mai phu nhơn rơi lụy nói:
- Ngày nay con đã khôn lớn rồi, vậy mẹ cũng nênt huật rõ điều cừu hận ra cho con biết, nhưng về sự ấy có báo cừu hay không thì tự nơi con, chớ thân mẹ bây giờ đã đành tìm xuống chốn Diêm đài rồi, chẳng còn lưu luyến đến chốn hồng trần này làm chi nữa. Hôm nay con ra trận đánh cùng ai đó, con có biết không?
Bửu Lâm nói:
- Con hôm nay ra trận đánh với Uất Trì Cung, khi nãy con đã thưa cùng mẹ rồi, sao bây giờ mẹ còn hỏi chi vậy?
Mai phu nhân nói:
- Còn Lưu Quốc Trinh là người chi đó, con có biết không?
Bửu Lâm nói:
- Ấy là cha con, sao mẹ lại hỏi lạ vậy? Còn Uất Trì Cung bộ có bà con chi với con nữa hay sao?
Mai phu nhân nói:
- Mầy là đồ bất hiếu! Sao cứ nhè tên tộc của cha mầy mà kêu hoài vậy hử!
Bửu Lâm ngơ ngẩn nói:
- Nếu thế thì con có tới hai cha lận sao?
Mai phu nhân nói:
- Có một người mà thôi! Uất Trì Cung là cha ruột mầy, còn Lưu Quốc Trinh là kẻ thù nát mật đó.
Lưu Bửu Lâm nghe nói thất kinh, lật đật hỏi:
- Vì sao mà lại ra nông nổi thế này, xin mẹ giải tận tường, kẻo con không hiểu?
Mai phu nhân nói:
- Điều ấy con không hiểu cùng phải, vậy hãy vào lấy cây roi sắt đem ra đây.
Bửu Lâm vâng lời lấy roi sắt để ra trước mặt, Mai phu nhân nói:
- Roi này vốn có một cặp, cây này là trống, nhỏ; còn cây mái, lớn, thì cha con đang cầm, con hãy xem qua mấy chữ khắc dưới cán roi thì tường chân giả.