[Dịch] La Thông Tảo Bắc
Chương 5 : Thiết Bảng đạo nhân thua trốn chạy, Công chúa Đồ Lư bỏ ải quan
Ngày đăng: 18:08 24/08/19
Ngày thứ, Tần Thúc Bảo truyền quân nhổ trại kéo thẳng đến Ngân Linh Xuyên. Khi gần đến nơi, Tần Thúc Bảo dạy dừng binh đóng trại. Uất Trì Bửu Lâm bước ra thưa rằng:
- Xin nguyên soái tạm đình, để cho tôi ra trận giết tướng đoạt ải đặng kéo binh vào luôn, còn như lấy chẳng đặng rồi sẽ an dinh cũng không chi muộn.
Tần Thúc Bảo nói:
- Nếu cháu tính như vậy thì ta sẽ đem binh theo tiếp ứng, nếu may nhờ hồng phước bệ hạ mà cháu đặng thành công, thì càng hay lắm đó.
Uất Trì Bửu Lâm đắc lệnh, đề thương đến trước ải khiêu chiến.
Nói qua tướng trấn ải Ngân Linh Xuyên họ Vương tên Thiên Thọ, nghe quân vào báo bèn hỏi rằng:
- Chúng nó đã đóng trại chưa, mà đến đây khiêu chiến vậy?
Quân sĩ thưa:
- Chưa.
Vương Thiên Thọ nói:
- Tụi nầy thiệt dữ, mới có mấy ngày mà nó đoạt luôn hai ải, hôm nay lại sang đến đây.
Nói rồi truyền quân thắng ngựa, đoạn nai nịch hẳn hòi, xách gậy vàng phát súng dẫn binh xuất trận. Uất Trì Bửu Lâm đang chờ đợi ở ngoài, bỗng nghe súng nổ cửa thành mở toát, phía trong một tướng xông ra, mặt sậm râu hoe, đầu đội thiết khôi, tay cầm kim trượng, bèn nạt lên rằng:
- Phiên tướng tên chi hãy thông cho ta rõ?
Vương Thiên Thọ nói:
- Ta là Vương Thiên Thọ, chủ tướng ải Ngân Linh, ngươi chẳng nghe danh ta sao, mà hòng đến đây nạp mạng?
Uất Trì Bửu Lâm nói:
- Nói vậy mi là Vương Thiên Thọ đó sao? Bấy lâu ta có nghe tiếng, nhưng tiếng là tiếng với Bắc Phiên, nay gặp ta hãy lãnh một thương cho biết.
Nói rồi đâm tới một thương. Vương Thiên Thọ đưa gậy ra đỡ, đoạn đánh trả lại ngay đầu Bửu lâm, Bửu Lâm gạt gậy bạt tuốt ra phía sau, rồi đẩy một giáo trúng ngay yết hầu, Vương Thiên Thọ nhào đầu xuống ngựa, quân tiểu Phiên thấy chúa tướng chết rồi, thì thất kinh kéo nhau về Giả Mã Xuyên trốn hết.
Tần Thúc Bảo kéo binh vào thàng, thấy chẳng có một ai, thành không trống lỏng. Bèn rước vua Thái Tôn nhập quan. Thái Tôn thấy Uất Trì Bửu Lâm một mình đoạt hai ải thì khen rằng:
- Ngự điệt quả đáng anh hùng, trẫm phong cho làm Thống Chế, đợi sau này có lập đặng công nữa sẽ gia thêm.
Nói xong, truyền quân thay đổi cờ hiệu và mở tiệc khao quân. Ở đó nghỉ ngựa ba ngày, rồi cất binh thẳng đến Giả Mã Xuyên.
Nói qua Xích Bích Bửu Khương Vương La Sào Hớn, ngày kia đang ngự triều, xảy thấy quân vào báo rằng:
- Binh Đường đã đoạt ải Ngân Linh rồi, đang kéo sang ải Giả Mã.
La Sào Hớn nghe qua cả kinh nói:
- Nếu vậy thì binh Đường rất mạnh, trong độ mấy ngày mà đoạt luôn cả ba ải. Vậy bây giờ chư khanh tính thế nào đây?
Nguyên soái Tô La Xuân bước ra quỳ xuống tâu rằng:
- Xin bệ hạ yên lòng, để tôi dợt binh tuyển tướng, đánh cùng nó một trận là xong.
La Sào Hớn nói:
- Vậy thì nguyên soái hãy lo liệu cho mau mau, kẻo để nó đến bên thành rồi trở tay không kịp.
Tô La Xuân vâng lệnh lui về tập tướng dợt binh.
Nói qua binh Đừng khi đến gần ải Giả Mã, Tần Thúc Bảo truyền lậnh dừng binh hạ trại. Vua Thái Tôn mới hỏi Uất Trì Bửu Lâm rằng:
- Ngự điệt quả nhiên anh hùng, một mình đoạt luôn hai ải, cớ sao đến đây lại chẳng ra binh đầu tiên?
Uất Trì Bửu Lâm tâu:
- Bởi tôi biết hai ải trước tướng giữ ải tầm thường, nên mới dám công phá một mình, còn tướng giữ ải này, đã có tài lại có phép tiên, nên tôi thật chẳng dám khoe khoang như trước.
Thái Tôn nghe qua giật mình hỏi:
- Chẳng hay tướng ấy tên chi? Lại có tài dùng tiên thuật chi đó?
Uất Trì Bửu Lâm tâu:
- Tướng ấy tên là Thiết Bảng đạo nhân, nó hay dùng cây thiết bảng, bề dài một thước, bề ngang nửa tấc. Hễ khi nó quăng cây thước ấy trên không, miệng lâm râm ít câu thần chú, tức thì biến hóa ra cả muôn cây thiết bảng đánh vãi xuống, trúng ai chết nấy.
Thái Tôn nghe qua than rằng:
- Nếu nó có phép thần như vậy, thì biết bao giờ mới đoạt ải cho xong?
Từ Mậu Công tâu:
- Muôn tâu bệ hạ! Tên đó nó dùng tà thuật, nay có bệ hạ là chánh vị đế vương, thì tà thuật nó không bao giờ hại đặng, ngày mai cứ việc ra trận thì ắt thành công.
Uất Trì Bửu Lâm nghe nói liền xin cho mình ngày mai xuất trận.
Ngày thứ, Uất Trì Bửu Lâm nai nịt hẳn hòi, lên ngựa dẫn binh ra khiêu chiến, Uất Trì Cung nghe nói trong ải có tướng tài phép, sợ e Bửu Lâm sơ thất, bèn thưa với nguyên soái rằng:
- Xin nguyên soái cho tôi theo ứng tiếp, kẻo ngồi trong trại không yên.
Tần Thúc bảo nói:
- Như vậy càng hay, để bổn soái dắt chư tướng đi cùng tướng quân ra đó, coi Phiên tặc dùng tà thuật gì để giúp sức cho cháu.
Nói rồi, nguyên soái đứng dậy đồng với chúng tướng kéo binh theo.
Nói qua khi Uất Trì Bửu Lâm đi gần đến cửa ải, quân tiểu Phiên trên thành xem thấy hè nhau bắn vãi tên xuống như mưa. Bửu Lâm hươi giáo gạt tên và nạt lớn rằng:
- Đừng có bắn nữa! Hãy mau vào kêu chúa tướng bây ra đây.
Quân sĩ y lời vào phi báo, Thiết Bảng đạo nhân cười ha hả nói rằng:
- Bọn binh Đường này không biết sợ chết nên mới dám tới đây, bộ tưởng lấy đặng ba ải là hay lắm rồi sao, lầm lũi ăn quen nạp mạng, để ta trổ tài một chút cho chúng nó biết danh.
Đạo nhân nói dứt lời, liến truyền quân thắng ngựa, rồi hươi gươm phép thót lên yên, dứt ba tiếng súng nhất nhân nhất mã ra thành.
Uất Trì Bủu Lâm xem thấy đạo nhân mắt lột đầu lớn, mỏ dài mũi dẹp, mặt mâm râu đỏ, mình mặc áo đen, tay cầm gươm báu, xông tới chém đại chẳng nói chẳng rằng. Đánh đặng chừng ba hiệp, Thiết Bảng đạo nhân cự địch chẳng nổi, bèn quày ngựa bỏ chạy. Uất Trì Bửu Lâm quất ngựa đuổi theo. Thiết Bảng đạo nhân bèn lấy cây thiết bảng niệm chú quăng tuốt lên không. Uất Trì Bửu Lâm xem thấy hoảng kinh vùng la lên lớn rằng:
- Không xong rồi! Không xong rồi! Chắc chết! Chắc chết!
Vừa nói vừa quay ngựa trở lại. Thiết Bảng đạo nhân cũng quay lại rượt và chỉ cây thiết bảng đuổi theo.
Lúc ấy Uất Trì Cung đang ở phía sau lược trận, xem thấy đạo nhân liệng phép giết con mình thì kinh hồn mất vía, đang lúc bối rối Uất Trì Cung chẳng kể đến chi nữa, bèn giục ngựa hươi giáo xông riết tới quyết sanh tử đánh nhầu. Đằng kia Thiết Bảng đạo nhân đang đắc chí lo phi phép rượt Bửu Lâm, nên Uất Trì Cung xông đến gần mình mới ngó thấy. Thiết Bảng đạo nhân giựt mình lật đật thâu thiết bảng lại đặng chống cự, nhưng thâu chưa kịp đã bị Uất Trì Cung ôm ngang, Thiết Bảng đạo nhân thất kinh dẫy khỏi, nhào xuống đất độn thổ chạy mất.( Thiết Bảng đạo nhân trốn đi, rồi sau đó qua phò chúa Tây Phiên đánh với Đại Đường lần nữa, muốn biết hãy xem bộ Tiết Đinh San chinh Tây )
Khi ấy cha con Uất Trì thấy đạo nhân chạy rồi, bèn hiệp với chúng tướng kéo quân vào ải, bọn tiểu Phiên nhắm thế chẳng xong, hè nhau tháo chạy về Huỳnh Long Lãnh báo tin.
Nói qua tướng giữ ải Huỳnh Long là Đồ Lư công chúa, con gái của thừa tướng Đồ Phong. Vì công chúa làu thông binh thư đồ trận, biết rành việc khiển tướng điều binh, nhan sắc tuyệt vời, võ nghệ thuần thục, vua Bắc Phiên thương lắm, nên nhận làm con nuôi, giao phần trấn thủ ải Huỳnh Long. Ngày kia, công chúa ngồi trong thành, bỗng thấy thế nữ vào thưa rằng:
- Có binh ở ải Giả Mã kéo về, xin vào yết kiến công nương.
Đồ Lư công chúa bèn cho vào, quân Giả Mã xuyên làm lễ rồi mới thưa:
- Bẩm nương nương! Binh Đường đã đoạt thành Giả Mã, đánh chủ tướng tiêu ma, chắc nay mai sẽ kéo đến Huỳnh Long này nữa.
Đồ Lư công chúa nghe qua kinh sợ, ngồi thở dài than rằng:
- Khi trước ta nghe binh Đường lấy ải Bạch Lang, cũng chưa lấy chi làm sợ, nào nhè một ngày một kíp tới như tét trúc chẻ tre, vả nước minh đầu đuôi có năm ải, mà nay chúng nó đã đoạt hết bốn rồi, nếu để thất thủ ải Huỳnh Long này thì Mộc Dương thành chắc phải mất.
Các tướng nói:
- Nhắm thế đó thì binh Đương đông nhiều mạnh lắm! Nếu chúng ta đem quân chống cự, thời cái sự thất bại đã thấy rồi, vậy hãy dụng kế mà đánh nó mới xong.
Đồ Lư công chúa suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Nếu tính kế thì ta chắc thắng đặng nó như trở bàn tay.
Chư tướng đồng thanh hỏi;
- Có khi nương nương đã tính ra kế chi diệu kì đó chăng?
Đồ Lư nói:
- Thật quả có! Kế ta nghĩ ra đây rất diệu, vậy chúng tướng nên khá kíp thi hành, bây giờ đây hãy mở toát hết bốn cửa thành, bỏ đó kéo binh trở lại Mộc Dương, đợi khi chúng nó lầm vào sẽ tấn binh vây phủ. Như thế ắt bắt chụm hết chúa tôi nhà Đường chẳng sót, nhưng chư tướng khá cẩn kín giữ dùm, chớ cho tiết lộ mà hư việc.
Chúng tướng nghe qua đều khen là kế nhiệm mầu, liền nội ngày ấy, thúc quân gom lương thảo chở về Mộc Dương thành.
Nói qua Tần Thúc Bảo khi kéo quân đến gần Huỳnh Long Lãnh, quân thám mã trở lại báo rằng:
- Chúng tôi xem trên ải Huỳnh Long cờ xí rực rỡ, còn cửa thành thì mở toát ra, chẳng hiểu là ý chi nên phải về bẩm lại.
Tần Thúc Bảo nghe qua cười nói:
- Chư tướng chớ có lầm tưởng nó sợ ta mà bỏ đi đâu, đây là kế trá đó. Ta chớ tham vào mà mắc, hãy sai một tướng đi quan sát thử coi.
Trình Giảo Kim nói:
- Xin nguyên soái chớ hồ nghi, rõ ràng nó thấy cháu tôi một mình đoạt luôn bốn ải, nên sợ mà trốn mất đó, chẳng những cháu tôi mà thôi, chúng nó nghe đến danh tiên phuông Trình Giảo Kim cũng đủ kinh hồn rồi nữa!
Tần Thúc Bảo cười rằng:
- Ngươi đặng tài phách dóc, chẳng thấy thắng nổi ai!
Nói rồi truyền kéo quân vào ải.
- Khi vào đến nơi, Tần Thúc Bảo lệnh cha con Uất Trì ruồng khắp thành tìm kiếm coi có phục binh không, mà chẳng thấy. Thái Tôn mới hỏi Uất Trì Bửu Lâm rằng:
- Ở trước đây là ải chi nữa vậy?
Bửu Lâm tâu:
- Trước đây là Mộc Dương thành, kinh đô của Bắc Phiên chứ không còn ải chi nữa hết.
Vua Thái Tôn cười rằng:
- Ta nghe nói tướng Phiên giỏi lắm, nhưng xem lại tầm thường, không bì nổi với các khanh. Nay sắp đến kinh thành rồi, ráng ít ngày nữa thì xong việc.
Chúng tướng đồng thanh tâu rằng:
- Đó là nhờ ơn trời và hồng phước của bệ hạ,chúng tôi nguyện ra sức bắt sống Phiên Vương.
Thái Tôn nghe nói hoan hỷ vô cùng, bèn truyền dọn yến tiệc thiết đãi.
- Xin nguyên soái tạm đình, để cho tôi ra trận giết tướng đoạt ải đặng kéo binh vào luôn, còn như lấy chẳng đặng rồi sẽ an dinh cũng không chi muộn.
Tần Thúc Bảo nói:
- Nếu cháu tính như vậy thì ta sẽ đem binh theo tiếp ứng, nếu may nhờ hồng phước bệ hạ mà cháu đặng thành công, thì càng hay lắm đó.
Uất Trì Bửu Lâm đắc lệnh, đề thương đến trước ải khiêu chiến.
Nói qua tướng trấn ải Ngân Linh Xuyên họ Vương tên Thiên Thọ, nghe quân vào báo bèn hỏi rằng:
- Chúng nó đã đóng trại chưa, mà đến đây khiêu chiến vậy?
Quân sĩ thưa:
- Chưa.
Vương Thiên Thọ nói:
- Tụi nầy thiệt dữ, mới có mấy ngày mà nó đoạt luôn hai ải, hôm nay lại sang đến đây.
Nói rồi truyền quân thắng ngựa, đoạn nai nịch hẳn hòi, xách gậy vàng phát súng dẫn binh xuất trận. Uất Trì Bửu Lâm đang chờ đợi ở ngoài, bỗng nghe súng nổ cửa thành mở toát, phía trong một tướng xông ra, mặt sậm râu hoe, đầu đội thiết khôi, tay cầm kim trượng, bèn nạt lên rằng:
- Phiên tướng tên chi hãy thông cho ta rõ?
Vương Thiên Thọ nói:
- Ta là Vương Thiên Thọ, chủ tướng ải Ngân Linh, ngươi chẳng nghe danh ta sao, mà hòng đến đây nạp mạng?
Uất Trì Bửu Lâm nói:
- Nói vậy mi là Vương Thiên Thọ đó sao? Bấy lâu ta có nghe tiếng, nhưng tiếng là tiếng với Bắc Phiên, nay gặp ta hãy lãnh một thương cho biết.
Nói rồi đâm tới một thương. Vương Thiên Thọ đưa gậy ra đỡ, đoạn đánh trả lại ngay đầu Bửu lâm, Bửu Lâm gạt gậy bạt tuốt ra phía sau, rồi đẩy một giáo trúng ngay yết hầu, Vương Thiên Thọ nhào đầu xuống ngựa, quân tiểu Phiên thấy chúa tướng chết rồi, thì thất kinh kéo nhau về Giả Mã Xuyên trốn hết.
Tần Thúc Bảo kéo binh vào thàng, thấy chẳng có một ai, thành không trống lỏng. Bèn rước vua Thái Tôn nhập quan. Thái Tôn thấy Uất Trì Bửu Lâm một mình đoạt hai ải thì khen rằng:
- Ngự điệt quả đáng anh hùng, trẫm phong cho làm Thống Chế, đợi sau này có lập đặng công nữa sẽ gia thêm.
Nói xong, truyền quân thay đổi cờ hiệu và mở tiệc khao quân. Ở đó nghỉ ngựa ba ngày, rồi cất binh thẳng đến Giả Mã Xuyên.
Nói qua Xích Bích Bửu Khương Vương La Sào Hớn, ngày kia đang ngự triều, xảy thấy quân vào báo rằng:
- Binh Đường đã đoạt ải Ngân Linh rồi, đang kéo sang ải Giả Mã.
La Sào Hớn nghe qua cả kinh nói:
- Nếu vậy thì binh Đường rất mạnh, trong độ mấy ngày mà đoạt luôn cả ba ải. Vậy bây giờ chư khanh tính thế nào đây?
Nguyên soái Tô La Xuân bước ra quỳ xuống tâu rằng:
- Xin bệ hạ yên lòng, để tôi dợt binh tuyển tướng, đánh cùng nó một trận là xong.
La Sào Hớn nói:
- Vậy thì nguyên soái hãy lo liệu cho mau mau, kẻo để nó đến bên thành rồi trở tay không kịp.
Tô La Xuân vâng lệnh lui về tập tướng dợt binh.
Nói qua binh Đừng khi đến gần ải Giả Mã, Tần Thúc Bảo truyền lậnh dừng binh hạ trại. Vua Thái Tôn mới hỏi Uất Trì Bửu Lâm rằng:
- Ngự điệt quả nhiên anh hùng, một mình đoạt luôn hai ải, cớ sao đến đây lại chẳng ra binh đầu tiên?
Uất Trì Bửu Lâm tâu:
- Bởi tôi biết hai ải trước tướng giữ ải tầm thường, nên mới dám công phá một mình, còn tướng giữ ải này, đã có tài lại có phép tiên, nên tôi thật chẳng dám khoe khoang như trước.
Thái Tôn nghe qua giật mình hỏi:
- Chẳng hay tướng ấy tên chi? Lại có tài dùng tiên thuật chi đó?
Uất Trì Bửu Lâm tâu:
- Tướng ấy tên là Thiết Bảng đạo nhân, nó hay dùng cây thiết bảng, bề dài một thước, bề ngang nửa tấc. Hễ khi nó quăng cây thước ấy trên không, miệng lâm râm ít câu thần chú, tức thì biến hóa ra cả muôn cây thiết bảng đánh vãi xuống, trúng ai chết nấy.
Thái Tôn nghe qua than rằng:
- Nếu nó có phép thần như vậy, thì biết bao giờ mới đoạt ải cho xong?
Từ Mậu Công tâu:
- Muôn tâu bệ hạ! Tên đó nó dùng tà thuật, nay có bệ hạ là chánh vị đế vương, thì tà thuật nó không bao giờ hại đặng, ngày mai cứ việc ra trận thì ắt thành công.
Uất Trì Bửu Lâm nghe nói liền xin cho mình ngày mai xuất trận.
Ngày thứ, Uất Trì Bửu Lâm nai nịt hẳn hòi, lên ngựa dẫn binh ra khiêu chiến, Uất Trì Cung nghe nói trong ải có tướng tài phép, sợ e Bửu Lâm sơ thất, bèn thưa với nguyên soái rằng:
- Xin nguyên soái cho tôi theo ứng tiếp, kẻo ngồi trong trại không yên.
Tần Thúc bảo nói:
- Như vậy càng hay, để bổn soái dắt chư tướng đi cùng tướng quân ra đó, coi Phiên tặc dùng tà thuật gì để giúp sức cho cháu.
Nói rồi, nguyên soái đứng dậy đồng với chúng tướng kéo binh theo.
Nói qua khi Uất Trì Bửu Lâm đi gần đến cửa ải, quân tiểu Phiên trên thành xem thấy hè nhau bắn vãi tên xuống như mưa. Bửu Lâm hươi giáo gạt tên và nạt lớn rằng:
- Đừng có bắn nữa! Hãy mau vào kêu chúa tướng bây ra đây.
Quân sĩ y lời vào phi báo, Thiết Bảng đạo nhân cười ha hả nói rằng:
- Bọn binh Đường này không biết sợ chết nên mới dám tới đây, bộ tưởng lấy đặng ba ải là hay lắm rồi sao, lầm lũi ăn quen nạp mạng, để ta trổ tài một chút cho chúng nó biết danh.
Đạo nhân nói dứt lời, liến truyền quân thắng ngựa, rồi hươi gươm phép thót lên yên, dứt ba tiếng súng nhất nhân nhất mã ra thành.
Uất Trì Bủu Lâm xem thấy đạo nhân mắt lột đầu lớn, mỏ dài mũi dẹp, mặt mâm râu đỏ, mình mặc áo đen, tay cầm gươm báu, xông tới chém đại chẳng nói chẳng rằng. Đánh đặng chừng ba hiệp, Thiết Bảng đạo nhân cự địch chẳng nổi, bèn quày ngựa bỏ chạy. Uất Trì Bửu Lâm quất ngựa đuổi theo. Thiết Bảng đạo nhân bèn lấy cây thiết bảng niệm chú quăng tuốt lên không. Uất Trì Bửu Lâm xem thấy hoảng kinh vùng la lên lớn rằng:
- Không xong rồi! Không xong rồi! Chắc chết! Chắc chết!
Vừa nói vừa quay ngựa trở lại. Thiết Bảng đạo nhân cũng quay lại rượt và chỉ cây thiết bảng đuổi theo.
Lúc ấy Uất Trì Cung đang ở phía sau lược trận, xem thấy đạo nhân liệng phép giết con mình thì kinh hồn mất vía, đang lúc bối rối Uất Trì Cung chẳng kể đến chi nữa, bèn giục ngựa hươi giáo xông riết tới quyết sanh tử đánh nhầu. Đằng kia Thiết Bảng đạo nhân đang đắc chí lo phi phép rượt Bửu Lâm, nên Uất Trì Cung xông đến gần mình mới ngó thấy. Thiết Bảng đạo nhân giựt mình lật đật thâu thiết bảng lại đặng chống cự, nhưng thâu chưa kịp đã bị Uất Trì Cung ôm ngang, Thiết Bảng đạo nhân thất kinh dẫy khỏi, nhào xuống đất độn thổ chạy mất.( Thiết Bảng đạo nhân trốn đi, rồi sau đó qua phò chúa Tây Phiên đánh với Đại Đường lần nữa, muốn biết hãy xem bộ Tiết Đinh San chinh Tây )
Khi ấy cha con Uất Trì thấy đạo nhân chạy rồi, bèn hiệp với chúng tướng kéo quân vào ải, bọn tiểu Phiên nhắm thế chẳng xong, hè nhau tháo chạy về Huỳnh Long Lãnh báo tin.
Nói qua tướng giữ ải Huỳnh Long là Đồ Lư công chúa, con gái của thừa tướng Đồ Phong. Vì công chúa làu thông binh thư đồ trận, biết rành việc khiển tướng điều binh, nhan sắc tuyệt vời, võ nghệ thuần thục, vua Bắc Phiên thương lắm, nên nhận làm con nuôi, giao phần trấn thủ ải Huỳnh Long. Ngày kia, công chúa ngồi trong thành, bỗng thấy thế nữ vào thưa rằng:
- Có binh ở ải Giả Mã kéo về, xin vào yết kiến công nương.
Đồ Lư công chúa bèn cho vào, quân Giả Mã xuyên làm lễ rồi mới thưa:
- Bẩm nương nương! Binh Đường đã đoạt thành Giả Mã, đánh chủ tướng tiêu ma, chắc nay mai sẽ kéo đến Huỳnh Long này nữa.
Đồ Lư công chúa nghe qua kinh sợ, ngồi thở dài than rằng:
- Khi trước ta nghe binh Đường lấy ải Bạch Lang, cũng chưa lấy chi làm sợ, nào nhè một ngày một kíp tới như tét trúc chẻ tre, vả nước minh đầu đuôi có năm ải, mà nay chúng nó đã đoạt hết bốn rồi, nếu để thất thủ ải Huỳnh Long này thì Mộc Dương thành chắc phải mất.
Các tướng nói:
- Nhắm thế đó thì binh Đương đông nhiều mạnh lắm! Nếu chúng ta đem quân chống cự, thời cái sự thất bại đã thấy rồi, vậy hãy dụng kế mà đánh nó mới xong.
Đồ Lư công chúa suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Nếu tính kế thì ta chắc thắng đặng nó như trở bàn tay.
Chư tướng đồng thanh hỏi;
- Có khi nương nương đã tính ra kế chi diệu kì đó chăng?
Đồ Lư nói:
- Thật quả có! Kế ta nghĩ ra đây rất diệu, vậy chúng tướng nên khá kíp thi hành, bây giờ đây hãy mở toát hết bốn cửa thành, bỏ đó kéo binh trở lại Mộc Dương, đợi khi chúng nó lầm vào sẽ tấn binh vây phủ. Như thế ắt bắt chụm hết chúa tôi nhà Đường chẳng sót, nhưng chư tướng khá cẩn kín giữ dùm, chớ cho tiết lộ mà hư việc.
Chúng tướng nghe qua đều khen là kế nhiệm mầu, liền nội ngày ấy, thúc quân gom lương thảo chở về Mộc Dương thành.
Nói qua Tần Thúc Bảo khi kéo quân đến gần Huỳnh Long Lãnh, quân thám mã trở lại báo rằng:
- Chúng tôi xem trên ải Huỳnh Long cờ xí rực rỡ, còn cửa thành thì mở toát ra, chẳng hiểu là ý chi nên phải về bẩm lại.
Tần Thúc Bảo nghe qua cười nói:
- Chư tướng chớ có lầm tưởng nó sợ ta mà bỏ đi đâu, đây là kế trá đó. Ta chớ tham vào mà mắc, hãy sai một tướng đi quan sát thử coi.
Trình Giảo Kim nói:
- Xin nguyên soái chớ hồ nghi, rõ ràng nó thấy cháu tôi một mình đoạt luôn bốn ải, nên sợ mà trốn mất đó, chẳng những cháu tôi mà thôi, chúng nó nghe đến danh tiên phuông Trình Giảo Kim cũng đủ kinh hồn rồi nữa!
Tần Thúc Bảo cười rằng:
- Ngươi đặng tài phách dóc, chẳng thấy thắng nổi ai!
Nói rồi truyền kéo quân vào ải.
- Khi vào đến nơi, Tần Thúc Bảo lệnh cha con Uất Trì ruồng khắp thành tìm kiếm coi có phục binh không, mà chẳng thấy. Thái Tôn mới hỏi Uất Trì Bửu Lâm rằng:
- Ở trước đây là ải chi nữa vậy?
Bửu Lâm tâu:
- Trước đây là Mộc Dương thành, kinh đô của Bắc Phiên chứ không còn ải chi nữa hết.
Vua Thái Tôn cười rằng:
- Ta nghe nói tướng Phiên giỏi lắm, nhưng xem lại tầm thường, không bì nổi với các khanh. Nay sắp đến kinh thành rồi, ráng ít ngày nữa thì xong việc.
Chúng tướng đồng thanh tâu rằng:
- Đó là nhờ ơn trời và hồng phước của bệ hạ,chúng tôi nguyện ra sức bắt sống Phiên Vương.
Thái Tôn nghe nói hoan hỷ vô cùng, bèn truyền dọn yến tiệc thiết đãi.