Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 13 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Lâm Cẩn Ngôn không ăn đồ ngọt, Giản Vi đem toàn bộ bánh kem giải quyết hết sạch.



Nào hiểu được vui quá hóa buồn, đến khi ăn xong miếng bánh cuối cùng dạ dày bắt đầu có phản ứng.



Bởi vì ăn quá nhiều ngọt, nên buổi tối dạ dày đau đến độ phát khóc mà ở trên giường lăn lộn.



Thực sự là đau đến không chịu nổi, run rẩy gọi điện cho Lâm Cẩn Ngôn.



Lâm Cẩn Ngôn tắm rửa xong ra tới nơi, đang chuẩn bị đi ngủ, di động ở trên đầu giường đột nhiên đổ chuông.



Anh cúi đầu liếc mắt nhìn màn hình di động, bất chợt thấy tên Giản Vi.



Hơi ngẩn ra, cuối cùng lấy điện thoại di động lên.



" Làm sao vậy?" mới vừa hỏi một câu, đầu bên kia đã truyền tới một tràng kêu thống khổ của Giản Vi.



Lâm Cẩn Ngôn cả người chấn động, trong đầu lập tức nhớ tới lần trước bệnh tim của cô tái phát thiếu chút nữa xảy ra chuyện.



Sắc mặt nháy mắt ngưng trọng tới cực điểm, cái gì cũng không rảnh lo, chạy nhanh lên lầu.



Tới phòng Giản Vi, trực tiếp mở cửa, may mắn lần này cửa phòng không khóa.



Anh đẩy mạnh cửa, cánh cửa va vào tường kêu lên một tiếng.



Giản Vi cuộn tròn ở trên giường, nghe thấy tiếng động, thống khổ mà nâng mí mắt, suy yếu ủy khuất:" Lâm Cẩn Ngôn, dạ dày tôi đau...."



Lâm Cẩn Ngôn đi đến mép giường, cầm chặt tay Giản Vi ấn đường nhíu chặt:" sao lại thế này? có phải đau tim không?"



Giản Vi lắc đầu, ôm bụng:" dạ dày, dạ dày đau.... ăn.... ăn nhiều...."



Lâm Cẩn Ngôn:".........."



Một giờ sau, Lâm Cẩn Ngôn đen mặt đi nhanh từ trong phòng cấp cứu đi ra, Giản Vi nhỏ bé chạy vội theo phía sau.



Lâm Cẩn Ngôn đi quá nhau, Giản Vi không dám chạy đuổi theo, mắt thấy khoảng cách giữa mình và anh quá xa, ủy khuất mà hô lên một tiếng:" anh đợi tôi với!"



Lâm Cẩn Ngôn ra gần đến cửa bệnh viện, nghe thấy tiếng hô nhanh chóng đi chậm lại.



Giản Vi nhỏ bé chạy theo sau, khuôn mặt đáng thương, ôm một cánh tay mà lắc lắc:" Lâm Cẩn Ngôn,anh đừng nóng giận...."



Lâm Cẩn Ngôn rũ mắt nhìn cô, sắc mặt đen như đáy nồi.



Giản Vi biết bản thân sai, tự giác nhận lỗi:" tôi về sau không ăn nhiều như vậy, anh đừng có nóng giận.... Lâm Cẩn Ngôn...."



Cô nói nhẹ nhàng lại ôm rịt lấy cánh tay anh, mặt đầy đâng thương mà nhìn anh.



Lâm Cẩn Ngôn mặt nặng nề mà nhìn cô chằm chằm, hít vài một hơi, cuối cùng vẫn là không khống chế được mà mắng một câu:" Giản Vi, cô ngốc chết đi được!"



Giản Vi đuối lí, ngậm miệng không hé răng.




Lâm Cẩn Ngôn sa sầm mặt mày đi vào,ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Giản Vi.



" Tiên sinh"



" Dì Lan đi ra ngoài trước đi ạ" Lâm Cẩn Ngôn phân phó.



Dì Lan " ai" một tiếng, xoay người đi ra ngoài.



Giản Vi nhấp môi nhìn Lâm Cẩn Ngôn.



Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt có chút không vui liền giáo huấn cô:" suy nghĩ lung tung cái gì?"



Giản Vi có chút ủy khuất nói:" không phải suy nghĩ lung tung, mẹ tôi năm đó chính là mất trên bàn phẫu thuật."



Lâm Cẩn Ngôn chỉ biết mẹ cô mất sớm, lại không ngờ rắng lại mất trên bàn phẫu thuật.



Anh nhìn cô, đột nhiên không biết nên nói cái gì.



Giản Vi hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói:" Lâm Cẩn Ngôn, tôi có chút sợ hãi."



Lâm Cẩn Ngôn nhìn đôi mắt đỏ lên của cô, bỗng nhiên có chút đau lòng. Anh nâng tay lên, nhẹ nhàng đưa tay lên sờ sờ đầu cô, ngữ khí ấm áp hơn đôi chút:" đừng sợ, có tôi."



" Anh ngày mai sẽ chờ tôi sao?"



" ừ, tôi chờ cô, yên tâm."



Giản Vi nhấp nhấp môi, lúc này mới yên tâm gật gật đầu nói:" có anh ở đây, tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa."



Đôi mắt hôm nay không giống với ngày thường giờ đây tràn ngập sự sợ hãi.



Lâm Cẩn Ngôn kéo tay cô đi đến bên giường:" không còn sớm nữa, đi ngủ."



Giản Vi ngoan ngoãn nghe lời, cởi giày bò lên giường.



Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi người, đem chăn đắp cho cô, xong xuôi liền xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.



Giản Vi thấy anh định đi, khẩn trương níu lấy tay hỏi:" anh định đi đâu?"



Lâm Cẩn Ngôn quay đầu thấy Giản Vi đầy mặt khẩn trương nhìn mình, đầy vẻ bất an, lo sợ sẽ bị bỏ rơi.



Lâm Cẩn Ngôn cầm lấy tay cô, thấp giọng trấn an:" tôi đi ra ngoài nghe điện thoại, sẽ mau trở về. Yên tâm, tộ sẽ ở bên cô."



Giản Vi hơi do dự một lát, rốt cuộc hơi buông lỏng tay.



Cô sợ hãi, ngoài Lâm Cẩn Ngôn ra cô không biết trông cậy vào ai.



Lâm Cẩn Ngôn từ phòng bệnh đi ra, gọi cho Mạnh Dao phân phó:" từ ngày mai bắt đầu, sau ba ngày lịch trình hủy bỏ.... lịch trình công tác để sau ba ngày hãy sắp xếp.... không có việc gì quan trọng đừng tìm tôi, ở bệnh viện chăm sóc cô ấy."