Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 14 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Phẫu thuật bắt đầu vào 10 giờ sáng ngày hôm sau, Chu Kỳ mổ chính.



Hơn 8 giờ sáng, Chu Kỳ đến bệnh viện, vừa đẩy cửa, đã thấy Lâm Cẩn Ngôn ngồi ở trong phòng làm việc của anh ấy.



Anh ấy nhướng mày, cười nhẹ:" chú cũng đến sớm quá đi?"



Vừa nói, vừa đem áo khoác cởi ra sau đó lấy áo blouse trên mắc áo mặc vào.



Lâm Cẩn Ngôn nhìn anh, thần sắc vô cùng nghiêm túc mà hỏi:" phẫu thuật rốt cuộc có bao nhiêu phần nguy hiểm?"



Chu Kỳ cúi người rót nước, nói:" đã là phẫu thuật thì cái nào cũng tiềm ẩn nguy hiểm, không bác sĩ nào dám đảm bảo với chú một trăm phần trăm cả."



Lâm Cẩn Ngôn nghe xong, ấn đường gắt gao nhíu chặt.



Chu Kỳ đi về chỗ ngồi, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, thấy mặt Lâm Cẩn Ngôn đầy vẻ nghiêm trọng, khóe miệng cong nhẹ, nói:" anh nói không phải chứ, chú thích cô bé kia rồi à?"



Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày:" nói bậy gì đó?"



Chu Kỳ nhíu mày, hiển nhiên không quá tin:" anh trước giờ chưa thấy chú vì một cô gái nào mà khẩn trương như vậy!"



" Đã bảo là không phải rồi, nói linh tinh gì vậy."Lâm Cẩn Ngôn trong lòng có chút loạn, ngữ khí khó chịu.



Chu Kỳ cười một tiếng, nói:" được rồi, anh không hỏi nữa, nhưng mà cô bé ấy còn nhỏ chú nên kiềm chế chút."



Lâm Cẩn Ngôn:"............."



" Phẫu thuật khẳng định là có nguy hiểm, nhưng vấn đề không lớn, có thể yên tâm." Chu Kỳ lại nghiêm túc nói:" nhưng sau phẫu thuật thân thể suy yếu, cần phải chú trọng dinh dưỡng, còn có vết thương phải kiêng nước, để tránh nhiễm trùng...."



Chu Kỳ đã nói những việc cần phải chú trọng trước và sau phẫu thuật cho Lâm Cẩn Ngôn. Lâm Cẩn Ngôn thật nghiêm túc nghe, hơn nữa ghi nhớ thật kĩ.



Từ văn phòng đi ra, Lâm Cẩn Ngôn nhớ tới những lời Chu Kỳ vừa mới nói, tâm tình có chút phức tạp. Thật lâu sau than nhẹ một tiếng.



Anh đúng là trước giờ chưa quá quan tâm một cô gái nào như vậy.



......................



Trở lại phòng bệnh, Giản Vi đã đi lên, ngồi ở trên giường bệnh, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.



Ngoài kia lại rơi một đợt tuyết lớn, trắng xóa một màu.



Lâm Cẩn Ngôn đi qua, thấp giọng hỏi:" chuẩn bị tốt chưa?"



Giản Vi khẽ ngẩng đầu lên, môi mấp máy, nhìn Lâm Cẩn Ngôn không nói nên lời.



Lâm Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh giường bệnh, an ủi nói:" tôi vừa hỏi qua bác sĩ, căn bản không có gì nguy hiểm, không cần quá lo lắng."



Giản Vi nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu:" tôi không lo lắng."



Miệng nói không lo lắng, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ sợ hãi, khẩn trương mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn.



Ngực Lâm Cẩn Ngôn vô thức nhũn ra, nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô, thấp giọng nói:" đừng sợ."



Đơn giản chỉ hai chữ thôi, nhưng lại có sức mạnh trấn an, Giản Vi nhìn anh, trong lòng lập tức kiên định hơn đôi chút.



Cô nhẹ nhàng vươn tay tới, lồng bàn tay trắng trắng bé nhỏ của mình vào bàn tay to lớn của anh, nhẹ nhàng nắm.



Lâm Cẩn Ngôn hơi rũ mắt, nhìn Giản Vi cầm tay anh, hơi ngẩn ra, nhưng sau đó đem tay nắm lại.
Giản Vi đem chuyện phẫu thuật của mình nói cho Tạ Nhu, giữa trưa 11 giờ, Tạ Nhu mang theo Giang Lẫm, còn Giang Lẫm cùng với mấy người bạn kéo nhau tới thăm cô.



Giang Lẫm mua hoa, còn Tạ Nhu mua đồ thăm người bệnh, là một cái khăn quàng cổ rất đẹp.



Các bạn học đều tới, phòng bệnh ngay tức khắc trở nên náo nhiệt.



Tạ Nhu ngồi ở mép giường, đầy mặt lo lắng mà hỏi Giản Vi:" phẫu thuật có đau lắm hay không? khi nào có thể xuất viện?"



Giản Vi trả lời:"hiện tại không biết, chờ nghe bác sĩ."



" Chẳng trách mấy hôm trước không gặp cậu, hóa ra đang trị bệnh." Giang Lẫm đi tới, Tạ Nhu liền cười đấy ái muội, vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi lại cho Giang Lẫm.



Giang Lẫm ngồi xuống, tay chống ở mép giường, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Giản Vi, thật lâu sau thấp giọng hỏi:" tôi nói cho cậu tin này."



Nghỉ thời gian dài như vậy, cậu trong khoảng thời gian này liền không ngủ đủ giấc, mỗi ngày đều nằm nhìn di động chờ Giản Vi trả lời.



Kết quả đợi lâu như vậy cũng không thấy hồi âm, kế quả hôm nay mới nghe Tạ Nhu nói cô đang nằm viện, cũng biết tin nhắn kia cô không xem được.



Giản Vi lắc đầu không rõ:" tin gì?"



" Chính là......"



" Giản Vi"



Giang Lẫm nói còn chưa hết câu, Lâm Cẩn Ngôm đột nhiên từ ngoài đi vào, sắc mặt nặng nề quét mắt nhìn Giang Lẫm một cái, rồi sau đó bất động thanh sắc mà dời tầm mắt, đi đến bên cạnh Giản Vi.



" Buổi sáng có bất thường gì không?" anh cúi người giơ tay sờ trán cô.



Làm trò như vậy trước mặt các bạn học, Giản Vi có chút ngượng ngùng, theo bản năng tránh rồi nói:" không, không có."



" ăn cơm chưa?"



" chưa ăn"



" Vi Vi đây là ai vậy?" từ khi Lâm Cẩn Ngôn bước vào cửa, Tạ Nhu đều nhìn anh.



Vừa cao, vừ đẹp trai, lại có tư vị đàn ông.



Không riêng gì cô ấy, mà ngay cả mấy bạn học nam bên cạnh đều ngây ngẩn cả người.



Giang Lẫm nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn,môi mím chặt, trong lòng bất giác cảm nhận được sự nguy hiểm.



Vài người đền nhìn chằm chằm Giản Vi. Nhưng vấn đề này lại muốn ngăn cản cô.



Rốt cuộc Lâm Cẩn Ngôn có quan hệ như thế nào?



Cô suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhìn Lâm Cẩn Ngôn một cái, nhỏ giọng nói:" là... là chú của mình...."



Giản Vi vừa nói xong, ấn đường Lâm Cẩn Ngôn hung hăng nhíu chặt, cả khuôn mặt nháy mắt đen kìn kịt.



Chu Kỳ vừa đi tới cửa, nghe thấy câu này, nhất thời không khống chế được mà bật cười.



Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt mà liếc ông anh họ một cái.



Chu Kỳ đi vào, trên mặt ý cười tràn ra, nói một câu:"chú của Vi Vi, ăn cơm không?"