Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 15 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Tạ Nhu, Giang Lẫm cùng mấy người bạn ở lại tới xế chiều, thấy trên mặt Giản Vi có chút ủ rũ mới đứng lên ra về.



Mọi người đều đi rồi, phòng bệnh có chút yên tĩnh.



Giản Vi có chút mệt mỏi, ngáp một cái, lại nằm xuống.



Nhắm mắt lại, tưởng có thế nghỉ ngơi một lát, cũng không biết thế nào, mơ hồ cảm thấy có điểm không thích hợp.



Cô giống như... quên mất cái gì?



Mà có quên cái gì đâu?



A! Lâm Cẩn Ngôn!



Vừa mới chỉ lo cùng bọn họ nói chuyện, lại đem Lâm Cẩn Ngôn ném ở phía sau.



Cô đột nhiên nhớ tới, lập tức mở mắt.



Trước giường bệnh, Lâm Cẩn Ngôn vẫn đứng ở đó, thân hình cao lớn, tay đút túi quần. Anh hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, hoàn toàn đoán không ra đang suy nghĩ cái gì.



Giản Vi bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng từ trong chăn bò dậy:" Lâm.... Lâm Cẩn Ngôn, anh vẫn còn ở đây sao?"



Cô còn tưởng rằng anh đã đi đâu rồi.



Lâm Cẩn Ngôn không đáp, đôi mắt nặng nề mà nhìn cô chằm chằm, thấp giọng hỏi:" tôi là chú của cô?"



Trên gương mặt không có bất cứ biểu cảm nào, cả người tỏa ra khí lạnh áp bức người khác. Giản Vi trong lòng có chút chột dạ, nhỏ giọng nói:" cái này.... bằng không thì phải giới thiệu như thế nào?"



Phải giới thiệu như thế nào?



Lâm Cẩn Ngôn ngẫm lại thấy hợp tình hợp lý, cảm thấy chính mình bị cô bé này chọc cho không biết tức giận mất rồi.



Anh hít một hơi thật sâu, mi mắt không ngừng giật giật khiến hai bên thái dương nổi lên gân xanh, cố gắng kiềm chế hỏi cô một câu:" tôi đã già như vậy sao?"



Giản Vi tròn xoe đôi mắt, dùng sức lắc



đầu:" không có nha!"



Cô một chút cũng không cảm thấy Lâm Cẩn Ngôn già, ạn thực sự rất còn trẻ lại rất tuấn tú còn có mùi vị đàn ông.



Lâm Cẩn Ngôn nghe xong, đôi mắt hơi hạ, mặt hơi hòa hoãn.



Ánh mắt thật sâu mà nhìn chằm chằm Giản Vi trong chốc lát, ngay sau đó kéo ghế ra ngồi xuống:" vậy sao lúc nãy cô lại nói tôi là chú của cô?"



Anh nhướng mày, ngước mắt nhìn cô.



Giản Vi nhấp nhấp môi, nhỏ giọng nói:" anh không thấy anh nhiều tuổi hơn tôi sao."



" Lớn đến nỗi có thể trở thành chú của cô?"



"......."



Lâm Cẩn Ngôn mày nhíu chặt, bị câu nói của cô làm cho tức giận đến đau đầu. Liếc nhìn cô một cái, thở sâu, cố gắng kiềm chế.



Giản Vi lúc này mới nhận ra, cùng anh quen biết lâu như vậy lại chưa biết tuổi của anh. Cô đôi mắt sáng lấp lánh, đột nhiên tiến đến trước mặt anh, cười hì hì hỏi:" Lâm Cẩn Ngôn anh bao nhiêu tuổi vậy?"



Lâm Cẩn Ngôn lạnh giọng mắng cô:" không phải gọi tôi là chú sao? sao chú bao nhiêu tuổi lại không biết?"
Chu Kỳ căn bản là đang nghỉ phép, vừa mới rời giường liền có điện thoại, giọng nói vẫn còn ngái ngủ:" làm sao vậy?"



" Bác sĩ Chu! phòng bệnh Vip của Giản tiểu thư đã xảy ra chuyện...... có một gã đàn ông, hình như là cha của cô ấy đang gây rối!"



Chu Kỳ sắc mặt thay đổi:" cô lập tức đi tìm một vài người tới! tôi đến ngay!"



" Được"



Chu Kỳ cúp điện thoại, lập tức gọi điện cho Lâm Cẩn Ngôn.



Lâm Cẩn Ngôn đang chuẩn bị lên máy bay, di động đột nhiên vang lên, anh cúi đầu nhìn, thấy là Chu Kỳ liền nghe máy:" có việc gì vậy?"



Chu Kỳ thanh âm dồn dập:" chú đã đi chưa?"



" đang chuẩn bị đi, sao vậy..."



" Chú nhanh trở về đi! Giản Vi đã xảy ra chuyện."



........



Lâm Cẩn Ngôn bước nhanh rời khỏi sân bay, Mạnh Dao chạy theo phía sau:" Lâm tổng, tình hình bên kia..."



" Hoãn lại!"



Mạnh Dao sốt ruột nói:" Lâm tổng, bên đó là hạng mục mấy trăm triệu, đã hoãn lại quá một lần, lần này lại...."



Lâm Câne Ngôn căn bản lúc này không để ý, trong đầu toàn là lời nói của Chu Kỳ, Giản Vi đã xảy ra chuyện.



Anh đi nhạn ra ngoài, một bước cũng không dừng.



Tới bãi đỗ xe trực tiếp lái xe đi.



Mạnh Dao đứng ở bên cạnh, muốn nói lại thôi.



Cô ấy theo Lâm Cẩn Ngôn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy anh rối như lúc này.



Lâm Cẩn Ngôn vừa lên xe, đã nhấn mạnh chân ga, xe lập tức rời bãi đỗ.



Anh lái xe tốc độ cực nhanh, căn bản đã đu hết tốc độ.



Đi đường hết 40 phút nhưng chỉ còn vỏn vẹn đúng 20 phút.



Xuống xe, nhanh chóng hướng bệnh viện mà đi tới.



Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt khó coi tới cực điểm, vô cùng tức giận.



Đây chính là điềm báo anh tức giận đến cùng cực, phía sau là bốn vệ sĩ khiến cho người khác nhìn thôi cũng thấy sợ.



Trong phòng bệnh, Giản Đại Phú đang túm cánh tay Giản Vi hung hăng nói:" nếu mày không chịu lấy tiền!Đừng trách tao làm cha mà vô tình! Long ca nói hôm nay tao không đưa tiền liền phế đi một cánh tay, mày không chiun giúp tao, tao liền đem mày đi gán nợ!"



Nói xong liền túm lấy Giản Vi kéo ra bên ngoài.



Nhân viên y tế tất cả đều tiến lên ngăn cản, Giản Đại Phú hung tợn quát:" con mẹ nó cút ngay! ông đây dayn dỗ con gái đên phiên các người xía vào sao!"



" Ông dám động vào cô ấy một chút thử xem!" một thanh âm trầm thấp đầy sức đe dọa vang lên, đem phòng bệnh ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh.