Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 16 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Một giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực vang lên, thanh âm không lớn, nhưng lại có sức mạnh trấn áp tất cả, khiến phòng bệnh hỗn độn, ầm ĩ trở nên yên tĩnh, tất cả mọi ngườ đều nhìn ra phía cửa.



Lâm Cẩn Ngôn trầm khuôn mặt đứng ở cửa, tây trang phẳng phiu, cả người tỏa ra khí lạnh làm người khác trong lòng có chút sợ. Tất cả mọi người đều sợ đến ngừng thở.



Giản Đại Phú cũng sửng sốt đứng lại, nhưng liền nhanh chóng nhớ ra đây là người đàn ông lần trước ôm nó lên xe.



Đôi mắt lập tức sáng lên, thấy Lâm Cẩn Ngôn như thấy vàng, kích động mà hướng phía Lâm Cẩn Ngôn chạy tới, ý cười đầy mặt, xoa xoa tay, cười cười nói:" cậu chính là bạn trai của con gái tôi đúng không? Là thế này, tôi không biết con bé đã nói với cậu chưa, tôi thiếu một chút tiền, muốn tìm cậu mượn một chút, cậu xem..."



" Vậy liền đánh cô ấy?" thời điểm Lâm Cẩn Ngôn nói chuyện mắt vẫn luôn nhìn Giản Vi.



Tóc bị kéo cho bù xù, chân trần đứng trên mặt đất. Đôi mắt đỏ bừng, khuôn mặt tái nhợt toàn vệt nước mắt, giống một con thú nhỏ sợ hãi, run bần bật mà cuộn tròn trong lòng dì Lan.



Trên má phải vẫn còn hằn dấu tay.



Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên lạnh giọng ra tay, Giản Đại Phú sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng lại:" cái, cái gì.... A! đau..... đau!"



Giản Đại Phú còn chưa nói hết câu, tay phải đã bị một cánh tay mạnh mẽ chế trụ,như thể muốn đem xương cốt của lão bẻ nát, ông đau đến kinh hãi kêu lên một tiếng, đầy mặt hoảng sợ mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn:" mày định làm gì? buông ra! mau buông ra!"



Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt lãnh đạm, trầm giọng lạnh lùng nói:" nào chỉ có đánh, tôi liền phế tay của ông thế nào? có ý kiến gì không?"



Anh trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, lại dễ gây cho người khác từ đáy lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi, Giản Đại Phú nhìn vào mắt anh, vô thức run sợ, run rẩy thanh âm:" cậu đừng... đừng có xằng bậy, tôi chính là cha của Giản Vi...." nói rồi, đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Giản Vi hô to:" Nha đầu chết tiệt kia! mày còn thất thần cái gì? mau đem tên đàn ômg này kéo ra!"



Lâm Cẩn Ngôn thấy Giản Đại Phú quát về phía Giản Vi, mày nhăn lại, sắc mặt nháy mắt xấu tới cực điểm, giây tiếp theo, lòng bàn tay bất chợt dùng sức, trực tiếp đem tay lão bẻ gãy, chỉ nghe được một tiếng " răng rắc" giòn tan, theo sau đó là tiếng thét chói tai, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên đem ông ta ném ra.



Anh sức lực rất lớn làm cho lão ngã trên mặt đất, ôm tay thống khổ kêu lên.



Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn Giản Đại Phú quét mắt một cái, đột nhiên cao giọng quát:" đem ông ta ném ra ngoài!"



Phía sau 4 tay vệ sĩ lập tức đem Giản Đại Phú từ trên mặt đất kéo lên.



Giản Đại Phú bị bọn họ kéo lên, bọn họ nắm tay vào tay gãy của lão, khiến lão đau không chịu được, lớn tiếng gào:" con nhãi mày là đồ bất hiếu! cư nhiên lại hợp tác với người ngoài, con nha đầu này mày cứ chờ đấy!"



Lâm Cẩn Ngôn nghe xong mày nhíu chặt, liếc nhìn một người vệ sĩ trong số đó ra hiệu cho hắn.



Vệ sĩ hiểu ý, lập tức tiến lên.



Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi người xuống, thấp giọng phân phó.



Tên vệ sĩ nghe xong mắt lập tức sáng lên, ngay sau đó gật đầu:" đã biết, tôi liền đi làm!"



Nói xong, xoay người đá vào đầu gối của Giản Đại Phú, ra lệnh:" mang đi!"



Vài tên vệ sĩ đem Giản Đại Phú ra ngoài, lão kêu gào thất thanh, mãi một lúc sau âm thanh đó mới dần biến mất.



Giản Đại Phú rốt cuộc cũng được đưa ra ngoài, lúc này trái tim căng thẳng của cô mới rơi xuống.



Đôi mắt nhìn Lâm Cẩn Ngôn rồi tiến dần đến phía anh.



Cô chân trần đứng trên mặt đất, đôi chân trắng nõn vì giá rét mà trở nên ửng đỏ.



Lâm Cẩn Ngôn mặt mày căng thẳng, nhanh chóng tiến lên, hơi cúi ngườ đem Giản Vi bế lên:" giày đâu sao không đi định để lạnh chết sao?"



Anh trầm khuôn mặt, đem Giản Vi ôm đến đặt lên giường.



Những người có mặt ở phòng bệnh lúc này thấy thế lập tức lui ra ngoài.



Trong chốc lát, trong phòng bệnh chỉ còn Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn.



Giản Vi ủy khuất nhỏ giọng nói:" too cũng thường xuyên mang giày nha."



Nhưng cô bị cha túm xuống nên không kịp xỏ giày.



Lâm Cẩn Ngôn đương nhiên biết, tầm mắt dừng ở trên chân cô nhìn những ngón chân vì lạnh mà đỏ rực.



Anh nhíu mày, theo bản năng sờ soạng một lát.



Lòng bàn tay ấm áp chạm tới những ngón chân lạnh buốt của Giản Vi, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, động tác hơi dừng lại. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Giản Vi.



Giản Vi cũng bất động, mặt lập tức đỏ bừng, tầm mắt nhìn về phía Lâm Cẩn Ngôn, cùng với đó trong đầu nổ "oành" một tiếng.



Giây tiếp theo, cả người giống như bị điện giật, đột nhiên rút chân về, hai tay gắt gao ôm lấy đầu gối, cuộn tròn người lại.



Mặt cô đỏ lựng, cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn Lâm Cẩn Ngôn lấy một cái.



Trong phòng yên tĩnh không có một tiếng động nào, không khí cũng vì thế mà có chút xấu hổ.



Lâm Cẩn Ngôn đứng bên cạnh nhìn cô. Lúc này dù nói bất cứ điều gì đều sẽ mang lại sự ngượng ngập cho cả hai người, anh đơn giản cái gì cũng sẽ không nói, không để vấn đề này có cơ hôin phát sinh. Kéo chăn che Giản Vi lại nói:" nằm nghỉ ngơi một lát, vừa bị kích thích tôi giúp cô đi tìm bác sĩ kiểm tra lại."



Giản Vi mặt đỏ bừng, vùi đầu vào trong chăn, rầu rĩ mà "ừ" một tiếng.



Từ đầu đến cuối đều không dám liếc anh lấy một cái.



Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô trong chốc lát, bata dắc dĩ lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.



Dì Lan ở ngoài chờ, thấy Lâm Cẩn Ngôn đi ra liền lo lắng tới hỏi:" có việc gì không?"



Lâm Cẩn Ngôn lắc đầu, nói:" Dì Lan phiền dì đi xuống dưới lầu xem anh họ tới chưa, tới rồi bảo anh ấy kiểm tra cho Giản Vi."



" Ai, tôi đi liền." Dì Lan đáp một tiếng, xoay người liền hướng cửa thang máy mà đi.
Lâm Cẩn Ngôn ở bên ngoài nghe, tâm tình cũng bị ảnh hưởng, khóe miệng hơi cong lên.



......



Lâm Cẩn Ngôn không về nhà cha mẹ ăn tết, mà ở lại nhà ăn tết cùng Giản Vi.



Hai người ở nhà không có gì chơi, bên ngoài lại lạnh, không đi ra cửa.



Giản Vi nghĩ nghĩ, đề nghị nói:" chúng ta đi mua bài đi? chơi đánh bài thì thế nào?"



Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày:" cô xác định muốn đánh với tôi?"



Giản Vi chớp chớp mắt:" Làm sao vậy?"



" Thua thì phải phạt thế nào?" Lâm Cẩn Ngôn hỏi.



Nghĩ nghĩ một lát, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, nói:" ai thua thì phải để người kia vẽ lên mặt một nét."



Lâm Cẩn Ngôn đang uống nước, nghe thấy câu này của cô thiếu chút nữa thì sặc.



"...." kiểu phạt ấu trĩ như vậy, cũng chỉ có cô mới có thể nghĩ ra.



Lâm Cẩn Ngôn lái xe ra ngoài mua bài, trở về, cũng Giản Vi ngồi trên mặt đất, vừa chia bài vừa nói:" chốc nữa thu mà bị vẽ lên mặt, mặt mày xấu xí, cô đừng có khóc đấy!"



Giản Vi bĩu môi, không cho là đúng:" Ai thua còn chưa biết được đâu."



Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt lên nhìn cô một cái, khóe miệng hơi hơi cười:" tôi thấy cô quá tự tin rồi đấy, nếu thua thì có tự tin đến mấy cũng vô dụng."



Giản Vi chun chun mũi nói:" Anh đừng có khinh thường tôi, tôi đánh bài tốt lắm đấy."



Giản Vi trước kia cùng dì hàng xóm đánh bài hai lần, cả hai lần đều thắng tiền, cho nên đối với kĩ năng đánh bài của mình có một chút tin tưởng.



Nhưng mà sự thật chứng minh, gừng càng già càng cay.



Nửa giờ qua đi, trên mặt Giản Vi đã vẽ hình một con rùa.



Lâm Cẩn Ngôn cười đến không nhịn được, lấy di động chụp ảnh.



Giản Vi xấu hổ, che mặt lại.



Lâm Cẩn Ngôn nhất định phải chụp được cô, kéo tay che mặt của cô xuống, cười lớn nói:" đừng chắn đừng chắn, bé rùa đen rất đáng yêu, lưu một cái làm kỷ niệm nào."



Giản Vi tức giận đến trừng mắt:" Lâm Cẩn Ngôn anh khi dễ người khác."



Đánh bài nửa giờ, trên mặt cô vẽ đầy rùa, Lâm Cẩn Ngôn trên mặt hoàn toàn sạch sẽ, một dấu bút còn chưa có.



Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày cười:" vữa nãy tôi nói như thế nào? vè xấu lên mặt cô thì đừng có khóc."



Giản Vi mím môi, tức giận mà trừng anh:" vậy anh cũng phải để cho tôi vẽ?"



Lâm Cẩn Ngôn thấy khuôn măth nhỏ của ai kia bắt đầu tức giận, trong mắt tràn đầy ý cười, đơn giản đem bút lông đưa cho cô, đầy vẻ bất đắc dĩ sủng nịnh nói:" được, cho cô làm, cho cô vẽ một nét lên mặt tôi."



Giản Vi hơi giật mình, ngay sau đó đôi mắt bỗng dưng sáng ngời, nhận lấy bút,:" chính anh nói đấy nha."



" Ừ, vẽ đi." Lâm Cẩn Ngôn cười:" dù sao cô cũng không thắng được tôi, đỡ cho cô lát nữa lại khóc nhè."



Giản Vi hít hít mũi quật cường mà nói:" tôi sẽ không khóc."



Cô mở nắp bút ra, khóe miệng lộ ra tươi cười, đắc ý" rốt cuộc cũng đến lượt ta trả thù."



Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt nghi ngờ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cường điệu nói:" chỉ có thể vẽ hai nét, nhiều nhất là hai nét."



Giản Vi gian xảo cười:" yên tâm đi."



Cô cầm bút, quỳ trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, Lâm Cẩn Ngôn theo bản năng muốn chốn, bị cô đè bả vai lại,:" đừng nhúc nhích nha, vẽ một tiểu rùa đen nào."



Nói xong liền đem bút vẽ lên mặt anh. Lâm Cẩn Ngôn nói chỉ vẽ được hai bút, nhưng cô thấy một bút là đủ rồi, không ngừng sáng tạo, vẽ một đường dài, vừa vẽ vừa cười khanh khách.



Lâm Cẩn Ngôn phát hiện ra có điểm không ổn, vội cầm lấy tay cô nói:" đủ rồi."



" Tôi mới vẽ có một bút thôi." Giản Vi cười khanh khách, làm bộ lại muốn vẽ lần nữa.



Lâm Cẩn Ngôn đem bút trong tay cô lấy đi, kéo tay cô, Giản Vi ai da một tiếng, thân hình chao đảo, một tay khác nắm chặt bả vai Lâm Cẩn Ngôn.



Cô ngồi quỳ xuống, Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu, 4 mắt nhìn nhau.



Khoảng cách hai người cực gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi nóng trong hô hấp của nhau. Bốn mắt nhìn nhau không chớp mắt, Giản Vi nháy mắt cứng đờ, tim không khống chế được mà đập nhanh.



Đôi mắt anh trong nháy mắt có sức hấp dẫn thật lớn, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, cảm thấy chính mình bị hút vào.



Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt thật sâu mà nhìn chằm chằm cô. Tầm mắt ẩn chứa vài phần hoang mang, vài phần chốn tránh.



Không biết qua bao lâu, hai người trước sau vẫn duy trì cùng một loại tư thế. Trong không khí nhiệt độ dần tăng lên, Giản Vi cảm thấy mặt mình nóng đến nỗi không chịu được, rốt cuộc lấy lại tinh thần, rốt cuộc muốn thối lui, bên hông có một bàn tay to đè lại.



Giản Vi sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn.



Lâm Cẩn Ngôn tay vẫn đặt ở trên eo cô, thân thể chậm rãi tiến gần đến cô....