Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 18 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Lâm Cẩn Ngôn giảng cho Giản Vi xong, thuận tay viết cho cô mấy đề bài tương tự, vừa viết vừa nói:" cho cô mấy dạng bài tương tự, về phòng có thể thử làm xem."



Giản Vi gật đầu, chống cằm nghiêng đầu nhìn anh.



Cô mắt không chớp mà nhìn anh chằm chằm, Lâm Cẩn Ngôn không ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được tầm mắt của cô, thuận miệng hỏi:" nhìn cái gì?"



Giản Vi suy nghĩ một lát, vẫn là không nhịn được bèn hỏi:" anh dự định khi nào thì kết hôn?"



Cô vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.



Lâm Cẩn Ngôn đang viết hơi ngừng lại, ngẩng đầu lên:" sao đột nhiên lại hỏi về vấn đề này?"



" Bởi vì quan tâm anh." Vừa nói vừa sờ sờ mũi, có chút chột dạ.



Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, sau một lúc lâu mới đáp lại:" tạm thời chưa nghĩ đến."



Giản Vi hơi ngẩn ra, ngay sau đó đôi mắt đột nhiên sáng lên:" nghĩa là còn phải chờ mấy năm nữa sao?"



Lâm Cẩn Ngôn " ừ" một tiếng, lại tiếp tục cúi đầu ra đề bài.



Giản Vi nghe thấy Lâm Cẩn Ngôn nói mấy năm nữa mới kết hôn, tâm tình đột nhiên vui vẻ đến lạ.



Cô cong mắt, cười tủm tỉm nhìn anh.



Qua một lát, đột nhiên không nhịn được hỏi một câu:" Lâm Cẩn Ngôn anh có thích cô gái nào không?"



Lâm Cẩn Ngôn ngẩn ra, mất vài giây mới ngẩng đầu lên nhìn cô.



Giản Vi cùng anh bốn mắt nhìn nhau, có điểm khẩn trương không nói nên lời, đôi tay theo bản năng mà xoắn vào nhau.



" Hỏi cái này làm gì?" Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng.



Giản Vi nhấp nhấp môi nói:" liền, liền quan tâm đến anh một chút."



Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, ánh mắt rất sâu.



Giản Vi khẩn trương mà xoắn xuýt ngón tay, đối mặt với Lâm Cẩn Ngôn, ánh mắt có chút trốn tránh.



Đợi thật lâu, Lâm Cẩn Ngôn vẫn không trả lời.



Giản Vi cho rằng anh sẽ không cho cô một đáp án chính xác, đột nhiên anh đáp:" có."



Giản Vi ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu,theo bản năng hỏi:" ai vậy?"



Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, lại đột nhiên đem bài thi chụp lên đầu cô:" tiểu cô nương cô hỏi nhiều như vậy làm gì, trở về làm đề đi."



Nói xong liền từ trên sô pha đứng lên, xoay người đi về phòng.



Giản Vi nhíu mày, đem bài thi từ trên đầu lấy xuông, chép miệng, nhỏ giọng nói:" hỏi một chút đều không được."



Cô ngồi ở chỗ đó, ngơ ngác nhìn phía bên ngoài ban công. Trong lòng tò mò lại ít nhiều có chút hụt hẫng.



Lâm Cẩn Ngôn yêu thích một người, anh như vậy lại có người mà mình thích.



Đó cũng là chuyện bình thường, anh năm nay cũng đã gần 30 tuổi, sao lại không thể có người mà mình thích được chứ.



Nhiều năm như vậy chưa chịu kết hôn, lẽ nào trong lòng không thể quên được mối tình đầu?



Giản Vi trở lại trong phòng, mệt mỏi mà nằm trên giường, đôi mắt vô thức nhìn lên trần nhà, trong đầu toàn là hình ảnh của Lâm Cẩn Ngôn.


" Có việc."



Lâm Cẩn Ngôn kiệm lời như vàng, quả thực không muốn cùng cô nói chuyện.



Giản Vi cũng không nói, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn, nhịn không được hỏi:" Lâm Cẩn Ngôn anh vì cái gì lại tức giận như vậy?"



Lâm Cẩn Ngôn ghé mắt nhìn cô một cái, hỏi lại:" quần áo của đàn ông có thể tùy tiện mặc?"



" Tôi cũng không phải từng mặc qua áo của anh sao?" sợ anh quên còn cố ý nhắc nhở:" lúc ăn tết, mặc áo lông vũ."



Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt nói:" không giống nhau."



Giản Vi không hiểu:" có chỗ nào không giống nhau?"



Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, nhìn chằm chằm cô, hỏi:" muốn cùng tôi tranh luận sao?"



Giản Vi mếu máo:" anh vô duyên vô cơ mắng tôi, tôi hỏi hai câu làm sao?"



" Tôi mắng cô?"



Giản Vi kinh ngạc mở to mắt nói:" anh không mắng?"



Lâm Cẩn Ngôn trầm khuôn mặt, thề bản thân mình không có mắng.



Giản Vi ủy khuất, nhỏ giọng nói:" Lâm Cẩn Ngôn, anh muốn tôi xin lỗi."



Lâm Cẩn Ngôn ghé mắt nhìn cô một cái, không đáp.



Suốt dọc đường không nói chuyện, xe chạy đến sân, Giản Vi liền mở cửa xuống xe, không có chờ Lâm Cẩn Ngôn lập tức đi vào trong nhà.



Lâm Cẩn Ngôn đỗ xe lại, bước nhanh ra ngoài, đuổi theo cô gần cửa nhà cầm lấy tay cô.



Giản Vi giật mình, quay đầu lại nhìn anh.



Đen mặt, không cảm xúc.



Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, thật lâu sau bất đắc dĩ mở lời:" tôi sai rồi, không nên mắng cô, đừng nóng giận, được không?"



Giảm Vi miệng gắt gao mím chặt, nghe xong mới nhìn anh một cái, tức giận, không nói một lời.



Lâm Cẩn Ngôn cả đời này chưa từng xuống nước năn nỉ ai như vậy, thấy cô tức giận, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, giơ tay xoa nhẹ đầu cô:"đừng tức giận được không?"



Giản Vi suy nghĩ, sau một lúc lâu, mới hừ một tiếng mà trả lời anh:" tôi chấp nhận."



Lâm Cẩn Ngôn khóe miệng hơi cong, vỗ vỗ đầu cô:" vào trong đi, ngủ sớm một chút."



Giản Vi gật đầu, nhìn anh:" anh cũng vậy."



Nói xong liền xoay người, mở cửa đi vào trong nhà."



Chuẩn bị lên lầu chợt nhớ ra anh chưa trả lời câu hỏi của cô, quay đầu lại:" anh vừa rồi còm chưa trả lời tôi, vì sao lại tức giận?"



Lâm Cẩn Ngôn:" bởi vì quần áo quá xấu."



Giản Vi:"...."



.....



thông báo: vì từ giờ cho đến giữa tháng sau mình phải ôn và thi cuối kì nên mình sẽ tạm nghỉ edit một thời gian. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ mình từ chương đầu tiên đến giờ, chúc các bạn giáng sinh an lành và một năm mới bình an, vui vẻ. Hẹn gặp lại các bạn sớm nhất😘😘😘