Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 19 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Giản Vi ngày hôm qua ăn kem, nửa đêm bụng đau không chịu được, khuôn mặt nhỏ trắng bệch từ trên giường bò dậy, khoác áo ngủ xuống lầu, định uống một cốc nước ấm.



Cô nhẹ nhàng đi xuống sợ đánh thức dì Lan cùng Lâm Cẩn Ngôn, đi xuống lầu, cầm cốc nước trên bàn trà rót trà.



Sờ soạng bật đèn, nào biết đèn vừa bật lên, thấy Lâm Cẩn Ngôn đang đứng ở đó rót nước. Áo ngủ màu đen, tóc có chút ướt, chắc vừa mới tắm xong.



Giản Vi thấy anh có chút kinh ngạc, hỏi:" anh vẫn chưa ngủ sao?"



Lâm Cẩn Ngôn " ừ" một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô. Thấy cô cầm cốc nước đứng ở cửa, khuôn mặt trắng đến kinh người.



Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, bưng một cái ly hướng cô đi tới.



" Mặt sao lại trắng như vậy?" vừa nói vừa lấy tay sờ trán cô.



Lòng bàn tay Lâm Cẩn Ngôn có chút ấm áp, Giản Vi theo bản năng lẩn trốn, nhỏ giọng nói:" bụng có chút đau."



Lâm Cẩn Ngôn nhìn kĩ cô liếc mắt một cái, vốn dĩ là rất gầy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch khiến người khác thương xót.



Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, duỗi tay đem ly nước định của cô, không nói một lời, xoay người rót nước ấm cho cô.



Giản Vi đứng ở cửa nhìn chằm chằm bóng dáng anh.



Lâm Cẩn Ngôn người này, bên ngoài lạnh lùng, tính tình cũng có chút thay đổi thất thường, nhưng kỳ thật cũng thuộc dạng người ngoài lạnh trong nóng? Rõ ràng là một người rất ôn nhu.



Giản Vi dựa vào khung cửa, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn khóe miệng hơi cong cong lên vẻ tươi cười.



Lâm Cẩn Ngôn rót nước cho cô xong, trực tiếp đi đến đưa cho cô.



Giản Vi vội nhận lấy, nhìn Lâm Cẩn Ngôn:" cảm ơn anh."



" Đau bụng như vậy uống nước gừng được không?" Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên nói.



Giản Vi sửng sốt:" sao cơ?"



" Cô cứ đi lên trước đi, đừng khóa cửa." Lâm Cẩn Ngôn lười giải thích, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lạ.



Giản Vi nghe anh nói đừng khóa cửa, theo bản năng lùi một bước, nấp sau cửa, chỉ để lộ ra đôi mắt tròn xoe, cảnh giác mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn chằm chằm:" anh anh muốn làm cái gì?"


Lâm Cẩn Ngôn suy nghĩ rồi hỏi:" Cuối tuần giá vé thế nào?"



" 7, 8 hào"



Lâm Cẩn Ngôn ấn đường nhíu lại, nói:" trả 10 hào tiền vé cuối tuần tôi đi có việc."



Mạnh Dao hơi ngẩn ra,đột nhiên nghĩ tới cuối tuần Giản Vi hình như là thi đại học, chợt hiểu ra, vội đáp:" được, tôi lập tức đặt ngay."



Lâm Cẩn Ngôn cúp máy, ném di động lên bàn trà, đứng dậy đi vào phòng bếp.



Trong phòng bếp, nắp nồi vừa mở ra thì nước nóng trong nồi tràn ra ngoài, Lâm Cẩn Ngôn đi tới định nhấc nồi ra ngoài, kết quả bị nước sôi bắn vào tay, mày nhíu chặt, lập tức lùi tay về, mới nhớ là mình chưa tắt bếp.



Tắt bếp, nước sôi cuối cùng không trào ra nữa, Lâm Cẩn Ngôn bị bỏng vô cùng đau, duỗi tay đến vòi nước đóng vòi lại vẫn cảm thấy đau rát.



Lâm Cẩn Ngôn bất luận làm việc gì đều có được sự bình tĩnh duy chỉ có khi đứng ở trong bếp thì bình tĩnh đều đi đâu mất.



Mu bàn tay bị bỏng đỏ lên một mảng lớn, lười phải quan tâm, đem nước gừng đổ vào cái bát đem lên cho Giản Vi.



Giản Vi nghe lời anh nói, không có khóa cửa, cũng không ngủ, ôm bụng cuộn tròn trong chăn, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm ra phía cửa.



Nghe thấy âm thanh mở cửa, đôi mắt bỗng sáng lên một chút.



Trong phòng đèn đầu giường sáng lên, ánh sáng ấm áp, Giản Vi đôi mắt đen mở to.



Lâm Cẩn Ngôn bật đèn trong phòng lên, đi tới, đem nước gừng đưa tới cho cô:" còn nóng, uống đi."



Giản Vi lập tức từ trên giường bò dậy, nhận lấy, cúi đầu liền thấy là một chén nước gừng nóng.



Cô ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn:" anh làm cho tôi sao?"



Lâm Cẩn Ngôn " ừ" một tiếng, đột nhiên có chút ngượng ngùng.



Anh im lặng trong giây lát, dời tầm mắt, thuận miệng hỏi sang chuyện khác:" cuối tuần thi đại học?"



Giản Vi gật đầu:" nghĩ đến liền cảm thấy có chút nôn nóng."



" Còn không phải chỉ là thi đại học, có gì mà nôn nóng."



Giản Vi bĩu môi:" học bá như anh làm sao hiểu được nỗi lòng của người phàm chúng tôi chứ!"



Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái nói:" cuối tuần này tôi ở nhà, sẽ đi cùng cô đến một nơi."



Giản Vi sửng sốt, tò mò hỏi:" nơi nào vậy?"



" Đến lúc đó cô sẽ biết."