Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 20 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Buổi sáng hôm sau, còn chưa đến 6 giờ, Giản Vi còn hơi ngái ngủ nhưng vẫn từ trên giường bò dậy.



Bụng vẫn còn hơi đau, ngồi trong nhà vệ sinh hơn nửa ngày, mắt nhìn thời gian không còn nhiều mới đứng dậy, đánh răng rửa mặt thay quần áo xuống dưới lầu.



Dì Lan đã chuẩn bị xong bữa sáng đang định lên lầu gọi Giản Vi, thấy cô xuống dưới, vội vẫy tay:" Vi Vi mau xuống đây, hôm nay dì nấu đường đỏ với bánh trôi."



Giản Vi sửng sốt, vừa xuống lầu liền nói:" hôm nay sao lại ăn bánh trôi vậy ạ?".



" Còn không phải cậu ấy nói con bụng không thoải mái sao, làm bữa sáng nóng, dì cố ý cho thêm nhiều đường đỏ một chút, ấm bụng."



" Cảm ơn dì Lan." Giản Vi nói.



Đi đến nhà ăn, hai chén bánh trôi, một chén bánh trôi còn nóng hôi hổi hơi nóng vẫn còn bốc lên, một chén đã sớm trống không.



Giản Vi dáo dác nhìn xung quanh:" Lâm Cẩn Ngôn đâu rồi ạ?"



Dì Lan đáp lại, nói:" mới vừa ăn xong, lên lầu rồi."



Giản Vi gật đầu, kéo ghế ngồi xuống.



Bóng trôi vẫn còn bốc hơi nóng, bởi vì thả rất nhiều đường đỏ, nước cơ hồ có màu nâu đậm, Giản Vi uống một ngụm, vừa ngọt vừa nóng, trôi xuống dạ dày, vô cùng thoải mái.



Ăn xong bánh trôi, cùng với nước đường đều uống sạch.



Ăn xong bữa sáng, từ nhà ăn đi ra, Lâm Cẩn Ngôn đang xuống lầu, áo sơ mi trắng, tay áo hơi xắn lên, áo vest màu xanh dương được vắt gọn gàng trên cánh tay.



Anh vừa trên lầu đi xuống, chân thon dài, thân hình đĩnh đạc. Giản Vi nhìn bóng dáng của người ở trên lầu đi xuống trước mặt mình, đôi mắt có chút khó chịu.



" Ăn?" Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng, nháy mắt đem Giản Vi đang hồn treo lơ lửng kéo quay trở về, vội gật đầu:" ăn"



Lại hỏi:" Anh sớm vậy đã ra khỏi cửa rồi sao?"



Lâm Cẩn Ngôn " ừ" một tiếng, nói:" đến công ty, thuận tiện đưa cô đến trường."



Giản Vi nghe xong, vội nói:" không cần đâu, tôi đi một chút là đến trường rồi."



Buổi sáng nào cũng đều là cô tự mình đến trường, chỉ có buổi tối là bác Thúc lái xe đến đón.



Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái nói:" tiện đường."



Dì Lan từ trong bếp chạy ra, trong tay cầm bình giữ ấm, đưa cho Giản Vi nói:" đây là nước gừng ngọt, con mang tới trường mà uống."



Giản Vi vội nhận lấy, cảm kích nói:" cảm ơn dì."



Dì Lan cười tủm tỉm nói:" không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, là do cậu ấy."
Giản Vi lúc này mới nhớ ra lần trước Lâm Cẩn Ngôn nói cuối tuần sẽ đưa cô đi ra ngoài, vội về phòng sửa soạn, xuống lầu ăm cơm, sau đó lại trở về phòng thay quần áo, Lâm Cẩn Ngôn bảo cô mang một bộ quần áo, cô sợ không đủ liền mang thêm một bộ.



Xuống dưới lầu, Lâm Cẩn Ngôn đã chuẩn bị xong.



Áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, đang đứng ở cửa sổ sát đất gọi điện thoại.



Cúp điện thoại, quay đầu lại, liền thấy Giản Vi ôm cặp sách, ngoan ngoãn ngồi đợi ở trên ghế sô pha, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm anh.



Anh nhướng mày, đi tới:" đều chuẩn bị tốt?"



Giản Vi " ừ" một tiếng, gật đầu.



Lâm Cẩn Ngôn đi qua, cầm lấy cặp sách của cô. Kết quả vừa cầm lấy, có chút nặng, ngước mắt nhìn cô:" bỏ đá vào đây sao?"



Giản Vi bị hỏi đến phát sặc, giải thích:" là sách,hai quyển."



Lâm Cẩn Ngôn ấn đường nhíu lại, liếc nhìn cô một cái, trực tiếp đem cặp sách mở ra:" đi ra ngoài chơi, đem sách theo làm gì."



Giản Vi sửng sốt, kinh ngạc mà mở to mắt, " đi chơi?"



Lâm Cẩn Ngôn không đáp cô, mở cặp sách ra, tưởng có thể giúp cô bỏ sách cở ra ngoài, kết quả vừa cúi đầu nhìn thấy quần áo của cô, đồ lót màu trắng kẹp ở trong áo thun, lộ ra một góc.



Anh khóe mắt nhìn hai cái, đem cặp sách quẳng lại cho cô:" tự mình lấy ra."



" nga......" Giản Vi không rõ nguyên do mà nhận lại cặp sách, cúi đầu chuẩn bị lấy sách, kết quả liếc mắt một cái liền phát hiện quần áo lót của mình đều lộ ra ngoài, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó đột nhiên ngẩng đầu, theo bản năng nhìn về phía Lâm Cẩn Ngôn.



Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt thật bình thường mà nhìn cô.



Giản Vi thẹn thùng, đỏ mặt, đem sách vở bỏ ra, lại dùng sức đem nội ý giấu thật sâu vào bên trong, kéo khóa, đen cặp sách gắt gao ôm vào trong ngực.



Đánh chết cũng không cho Lâm Cẩn Ngôn chạm vào cặp sách của cô.



Lâm Cẩn Ngôn thấy cô mím môi, đem cặp sách gắt gao ôm vài ngực, trong mặt nhìn không được một tia ý cười, một lát, bỗng nhiên nói:" lần sau đem đồ lót để vào trong túi nhỏ."



Giản Vi ngẩn ra, bỗng dưng trợn tròn mắt.



Lâm Cẩn Ngôn lại cười một tiếng, xoay người đi ra ngoài.



Giản Vi chết tại chỗ, mặt đỏ bừng, cắn chặt môi, vừa tức vừa bực.



Người này thật là.... đồ gian tà!



Không thể nào tỏ ra mình cái gì cũng chưa thấy không được sao?!!!!!!!!