Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 29 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


10 giờ tối, Lâm Cẩn Ngôn về đến nhà, thấy phòng khách sáng đèn, dì Lan đang ngồi trên sô pha xem TV thấy Lâm Cẩn Ngôn liền đi tới.



"Cậu đã về rồi." Từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép đi trong nhà để trên mặt đất.



Lâm Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn phòng khách, hỏi:" Giản Vi đâu rồi ạ?"



"Vi Vi ở trên phòng tắm."Dì Lan đáp.



Lâm Cẩn Ngôn " ừ" một tiếng thay giày đi lên lầu.



Giản Vi vừa tắm xong đi ra ngoài, trên người là một chiếc váy ngủ sạch sẽ, nhìn chằm chằm tấm vé xem ca nhạc ở trên bàn, rất nhiều lần muốn xé vứt vào thùng rác.



Nhưng chung quy vẫn là không thể làm như vậy, cô do dự thật lâu, lúc sau vẫn quyết định cầm tấm vé ra ngoài, tay có chút phát run.



Cô hít sâu một hơi, đem nỗi khổ sở trong lòng kìm nén lại,cố nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng bước chân từ trong phòng đi ra ngoài.



Dì Lan vừa lên tầng thì vừa lúc Giản Vi ra tới, cười nói:" vừa lúc nãy, cậu ấy tìm con đấy."



Giản Vi ngẩn ra:" anh ấy đã về rồi ạ?"



"Ừ"



"Con đi xuống tìm anh ấy." Giản Vi cầm hai tấm vè trong tay chạy xuống lầu.



Lâm Cẩn Ngôn đóng cửa phòng,cô nhẹ nhàng gõ cửa.



Nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân.



Cửa mở ra, Lâm Cẩn Ngôn đang ở bên trong. Anh vừa mới tắm xong,tóc vẫn còn ướt, mặc trên người bộ đồ ngủ màu đen, cổ áo rộng mở, để lộ ra cơ ngực gợi cảm.



Tầm mắt Giản Vi dừng ở trên cơ ngực rắn chắc,mặt bất giác đỏ lên, mau chóng dời tầm mắt đi chỗ khác.



Bộ dạng thẹn thùng của cô lọt vào trong tầm mắt của anh, khóe miệng hơi cong, trong mắt lộ ra ý cười:" tìm anh có việc?"



"Ách..... Là...."



Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái,xoay người đi vào trong phòng:" vào đi."



Anh đi ở phía trước, đến phòng tắm lấy khăn bông lau đầu.



Giản Vi theo sau, nắm đồ vật trong tay càng chặt.



Lâm Cẩn Ngôn vừa lau đầu, vừa từ trong phòng tăm đi ra:" em không phải sáng ngày nói có chuyện muốn nói với anh hay sao?"



Giản Vi cắn cắn môi,cố vẽ ra một nụ cười trên gương mặt:" đúng vậy...."



" muốn nói cái gì thì nói đi, anh nghe."



Giản Vi nhìn anh, bỗng dưng cảm thấy trong lòng như bị một lưỡi dao sắc cứa qua.



Cô gắt gao cắn răng, sau một lúc lâu, mới bật cười nói:"Ngày mai không phải là sinh nhật của anh sao? Tôi đã đặt hai vé xem ca nhạc ngày mai."



Cô nói xong liền đưa hai tấm vé cho anh cố khắc chế bản thân không được run để bị lộ.




Lâm Cẩn Ngôn ngồi rửa khoai, hoàn toàn không còn dáng vẻ của tổng tài, vừa rửa vừa cùng ông nội nói chuyện phiếm:""Ông nội, cháu có chuyện này muốn nói với ông."



""Chuyện gì?"



"Gần đây cháu có thích một cô gái."



Ông nội Lâm nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên, ném cái cuốc đang cầm trên tay xuống mặt đất, đi đến trước mặt Lâm Cẩn Ngôn:" thật không? Thằng ranh đừng có lại lừa ông nữa đấy."



"Cháu lừa ông làm gì."



Mấy năm nay chuyện mà ông lo lắng nhất chính là chuyện chung thân đại sự của thằng nhãi này, lúc này nghe cháu nói thích một cô gái, lập tức cao hứng cười to, vỗ vai Lâm Cẩn  Ngôn:" thằng nhãi xem ra đã thông suốt rồi đấy."



Lại kích động hỏi:" con bé trông như thế nào? sao không dẫn về đây cho ông xem mặt?"



Lâm Cẩn Ngôn trả lời:" bọn con vẫn chưa chính thức quen nhau, lần sau con sẽ dẫn cô ấy về."



Suy nghĩ tiếp lại nói:" chính là một cô gái rất tốt, nhưng tuổi còn nhỏ."



Ông vội kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, hỏi:" kém con bao nhiêu tuổi?"



"Kém con mười tuổi.""



Ông nội ánh mắt sâu xa:" ây da, thằng nhãi vậy mà lại thích trâu già gặm cỏ non!"



Lâm Cẩn Ngôn:"...........""



Nói anh khẩu vị nặng???



Ông nội Lâm lại cười rộ lên:" con thích là tốt, ông nội tin tưởng vào mắt nhìn người của con."



Lâm Cẩn Ngôn nói:" hoàn cảnh gia đình của cô ấy không được tốt lắm, mẹ cô ấy mất sớm, cha lại cờ bạc thành thói, con đã đưa ông ta ra nước ngoài, khó có thể trở về."



Ông nội Lâm nghe xong, nhíu mày:" cô bé này tuổi thơ không mấy tốt êm đềm."



"Ba cô ấy uống say thường xuyên đánh đập, cô ấy đi làm thêm toàn bộ tiền kiếm được đều bị cha cô ấy cướp đi đánh bài."



"Ai da, thật đáng thương." Ông nội Lâm đầy mặt đau lòng, lại dặn dò:" vậy con phải đối với con bé thật tốt, không để cho con bé sau này phải chịu bất kỳ ủy khuất nào."



Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía ông nội,:"ông nội không chê cô ấy ư?"



"Nói bậy gì đó, cha cô ấy là người không ra gì sao có thể trách cô ấy, chỉ cần là cô gái mà cháu thích, chính là cháu dâu của ông, nhà chúng ta không để ý đến mấy chuyện môn đăng hộ đối.""



Lâm Cẩn Ngôn vui mừng:" lần sau cháu sẽ mang cô ấy đến thăm ông."



"Được."



Lâm Cẩn Ngôn ở đây đến chiều, nói buổi tối muốn đi hẹn hò, ông nội Lâm nghe thấy liền giục anh mau đi.



Lâm Cẩn Ngôn ra về, trở lại thành phố đã là 7 giờ tối.



Dừng xe trước cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hồng, sau đó mới đi đến chỗ hẹn.