Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 30 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Lâm Cẩn Ngôn đi đến chỗ hẹn, bên ngoài đã đỗ không ít xe.



Đem hộp nhẫn bỏ vào trong túi áo, trên tay ôm bó hoa hồng.



Trên đại sảnh lầu ba, khắp nơi đều là người, Lâm Cẩn Ngôn nhìn khắp xung quanh đều không nhìn thấy bóng dáng của Giản Vi.



Đồng hồ trên tường đã điểm 7 giờ 50, chỉ còn chưa đầy 10 phút nữa sẽ bắt đầu.



Anh ở bên ngoài gọi điện thoại cho Giản Vi muốn hỏi xem cô đến chưa, đang ở đâu.



Nhưng điện thoại đổ chuông hồi lâu vẫn không có ai nghe máy.



Anh gọi rất nhiều lần, nhưng trước sau đều không có trả lời.



Lâm Cẩn Ngôn trong lòng căng thẳng, sợ cô xảy ra chuyện gì, vì thế lập tức gọi điện về nhà, lúc này phía sau truyền đến một giọng nữ.



Lâm Cẩn Ngôn ngẩn ra, lúc sau mới quay đầu lại.



Hứa Oanh e lệ thẹn thùng mà đứng ở phía sau anh, thanh âm dịu dàng:" em chờ anh ở đây lâu rồi, sinh nhật vui vẻ!"



Nói xong đem hộp quà trong tay đưa cho Lâm Cẩn Ngôn.



Lâm Cẩn Ngôn mày nhíu chặt, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm cô ta:"" sao lại là cô?"



Hứa Oánh mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói:"là bác gái sắp xếp."



Cô nhìn đồng hồ, nói:" cũng đến giờ bắt đầu rồi, chúng ta mau vào thôi."



Nói đoạn liền duỗi tay định khoác tay Lâm Cẩn Ngôn.



Lâm Cẩn Ngôn độ nhiên tránh ra, sắc mặt đen kịt.



Hứa Oánh bị dọa cho nhảy dựng:" Lâm...."



Cô ta vừa định nói chuyện, giây tiếp theo lại thấy Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên xoay người đi ra ngoài.



Anh toàn thân đều phát ra lửa giận, Hứa Oánh sợ vô cùng, không dám đuổi theo, đành phải đứng đó trơ mắt nhìn anh rời đi.
Nói không nên lời cảm giác trong lòng lúc này là vui mừng, không biết nên biểu đạt như thế nào, lại càng không biết nên làm thế nào.



Qua thật lâu sau mới run rẩy nói:" Anh... Anh thích tôi sao?"



Lâm Cẩn Ngôn đen mặt, nhìn chằm chằm cô:" Em cảm thấy sao? Anh con mẹ nó không thích em, thì còn đối xử tốt với em như vậy làm gì!"



Anh tức giận đến không nhịn được mà chửi bậy một câu,anh thích cô, vậy mà cô lại chủ động nhường anh cho một người khác.



Giản Vi ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm anh, đôi mắt đỏ bừng, không biết là khóc hay cười.



Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, tiến lên một bước, giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô chăm chú, lúc sau mới hỏi một câu:" thật sự chê anh nhiều tuổi?""



Giản Vi dùng sức lắc đầu, nước mắt đột nhiên rơi xuống.



Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt càng sâu vài phần, lại hỏi:" em thích anh?"



Giản Vi ngừng vài giây, gật đầu,nghẹn ngào nói:" thích."



"Thích anh sao còn đẩy cho cô gái khác?"" Lâm Cẩn Ngôn thanh âm trầm thấp mang theo vài phần tức giận.



Giản Vi cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:" em cho rằng.... em cho rằng anh không thích em...."



Lâm Cẩn Ngôn chau mày, nhịn không được mắng cô:"" bị em làm cho tức chết."



Nói xong, nhẹ nhàng nhéo mặt cô.



Giản Vi "ngô" một tiếng, lẩm bẩm nói:" làm gì?"



" Nhìn đầu lưỡi xem anh cắn em có đau không?"



Giản Vi nghĩ đến nụ hôn ban nãy, đỏ bừng mặt, theo bản năng dời tầm mắt đi chỗ khác:" có... có chút đau..."



Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái:" về sau sẽ càng đau hơn."



Anh hơi cúi đầu,nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau đó kéo tay cô, ôn nhu nói:" đi vào cùng anh."