Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 36 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Giản Vi xách theo hai túi đồ ăn từ trong siêu thị ra ngoài, mỗi bước đi đều vô cùng cảnh giác, sợ tên biến thái kia còn đi theo mình.



Xác định không còn người đi theo, thừa dịp đèn xanh mà chạy nhanh sang đường, theo lối cũ trở về nhà.



Giữa trưa xào ớt với thịt bò, rau xanh xào, cà chua với trứng, nấu canh đậu hũ, đồ ăn giống như một bữa cơm gia đình, đủ cho ba người ăn.



Nhưng mà ông nội cùng Từ Lệ không ở lại ăn cơm tối, ở nơi này cho đến hơn 3 giờ chiều, liền rời đi.



Giản Vi vội đứng dậy đỡ ông nội, muốn giữ ông ở lại nhà:" Ông nội hay ông ở lại đây đi ạ, hai ngày nữa là Lâm Cẩn Ngôn đi công tác về rồi."



Ông nội ha ha cười rộ lên:" ông già này ở đây chả khác gì bóng đèn của hai đứa, vẫn nên về nhà thì hơn. Đợi đến cuối năm hai đứa về thăm ông là được."



Giản Vi lo lắng nhìn về phía mẹ Lâm Cẩn Ngôn.



Từ Lệ khẽ cười:" ông bảo cháu tới còn nhìn bác làm gì."



Giản Vi lúc này mới dám gật đầu, đồng ý.



Tiễn người lớn ra đến cửa, nhìn xe của họ biến mất ở nơi xa, mới xoay người đi vào nhà.



Nghĩ Lâm Cẩn Ngôn ngày mai sẽ trở về, cô liền thu dọn nhà cửa.



Nhưng mà nhà quá lớn, mặc dù là thu dọn đơn giản nhưng cũng cảm thấy mệt, vẫn luôn bận rộn đến hơn 5 giờ mới xong.



Làm một chút đồ ăn đơn giản, lên lầu ôn tập.



Ôn tập một chút mà đã khuya rồi.



Điện thoại đột nhiên vang lên, Giản Vi cúi đầu nhìn một cái,là Lâm Cẩn Ngôn gọi video cho cô.



Cô nhanh chóng chấp nhận, Lâm Cẩn Ngôn đi công tác năm ngày, chỉ có thể bớt chút thời gian ngắn để gọi cho cô, Giản Vi thấy anh vô cùng lợi hại.



Video được tiếp, thấy Giản Vi bên này vẫn còn sáng đèn, trên bàn còn một đống sách vở, là đang học.



Lâm Cẩn Ngôn thấp giọng,nhíu mày:" Sao vẫn còn chưa ngủ?"



Giản Vi nhìn đồng hồ:" mới hơn 10 giờ mà."



"Đi ngủ sớm một chút,đừng khiến anh lo lắng."



" Em biết rồi,một lát nữa liền đi ngủ."



Giọng nói lạc đi, nhớ tới chuyện ban ngày, liền nói với Lâm Cẩn Ngôn:" Lâm Cẩn Ngôn lúc em đi mua đồ ăn, có một tên biến thái theo dõi em."
"Mới vừa ăn, Vi Vi à hôm nay về đây một chuyến, có chuyện ông muốn nói với cháu, để ông cho người qua đón cháu."



Giản Vi vội đáp:" cảm ơn ông nội, không cần đâu ạ Lâm Cẩn Ngôn anh ấy đang ở nhà rồi ạ."



"Vừa đúng lúc, vậy bảo nó đưa cháu lại đây."



"Vâng ạ."



Mới vừa cúp điện thoại, Lâm Cẩn Ngôn lại ép cô xuống dưới thân, môi vừa định áp xuống, Giản Vi vội giơ tay ngăn anh lại:" Đừng náo nữa, ông nội bảo chúng ta qua ăn trưa đấy.""



"Vẫn còn sớm." Anh trong mắt tràn đầy mãnh liệt, giọng nói khàn khàn, liền áp cả người xuống gần hơn.



Hạ thân cứng rắn mà chống ở hai chân cô, Giản Vi sợ đến cả người phát run, muốn đẩy anh ra,lại có chút không đành lòng.



Nhưng Lâm Cẩn Ngôn chung quy vẫn không làm được bước cuối cùng, cảm nhận được cả người cô phát run, liền ôm lấy, đôi môi nóng bỏng mà dán ở bên tai cô, ôn nhu trấn an:" Đừng sợ Vi Vi, anh sẽ không chạm vào em."



Nếu cô chưa sẵn sàng, anh cũng sẽ không muốn vì ham muốn của bản thân mà ép cô.



Giản Vi đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng ôm anh:" Cảm ơn anh, Lâm Cẩn Ngôn."



Lâm Cẩn Ngôn vùi đầu ở cổ cô, thật lâu sau, thấp giọng than một tiếng:" Em thơm quá."



Giản Vu nhịn không được cười:" Anh nặng quá, mau đứng lên đi."



Lâm Cẩn Ngôn lúc này mới đứng lên, khi đứng dậy, tầm mắt Giản Vi lơ đãng dừng ở chỗ hạ thân của anh, đỏ mặt,đôi mắt tức khắc không biết phải nhìn đi đâu mới tốt.



Sao..... Có thể lợi hại như vậy...



Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô, khóe miệng cong lên một ý cười:" Đều là kiệt tác của em đấy."



Giản Vi ngượng ngùng, nhỏ giọng lẩm bẩm:" Ai bảo anh trở về liền động dục."



Cô vốn dĩ là đang ngủ mà.



Lâm Cẩn Ngôn híp mắt nhìn xuống, cúi người, một tay chống ở trên giường, một tay khác ở trên mông cô vỗ một cái:" Ai chỉ mặc một chiếc quần lót câu dẫn anh?"



Giản Vi ngẩn ra, trợn tròn đôi mắt:" Ai.... Ai chỉ mặc quần lót!" Cô nắm lấy váy của mình:" Rõ ràng là còn mặc váy!""



Lâm Cẩn Ngôn ý cười thật sâu:" Mặc hay không mặc đều giống nhau."



Giản Vi cắn môi, lườm anh, thật lâu sau, từ trong kẽ răng phun ra ba  chữ:"Lão lưu manh!"