Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 37 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Tới nơi, đem xe đỗ vào trong nhà xe. Lâm Cẩn Ngôn cầm lễ vật mà Giản Vi chuẩn bị từ phía sau ra tới, Giản Vi vội chạy tới trước mặt anh, đoạt lấy, phồng má:" em tự mình xách."



Lâm Cẩn Ngôn cười đến không dừng được:"Còn sợ anh cướp mất công lao của em sao?"



Giản Vi khẽ giơ tay đẩy anh:" Anh đừng nói nữa, em lo lắng muốn chết."



Lâm Cẩn Ngôn cầm lấy tay cô:" Anh ở đây, đừng lo lắng."



"Chị dâu? Là chị dâu thật sao?" Một giọng nói thanh thúy từ phía sau truyền đến.



Giản Vi vừa ngẩng đầu, liền thấy một người ăn mặc trẻ con đứng ở phía sau, tươi cười, hướng bên này hỏi thăm dò.



Thấy Giản Vi, Lâm Mạn vui vẻ chạy tới, nhiệt tình nắm tay Giản Vi, giới thiệu:" chào chị dâu, em là Lâm Mạn."



Giản Vi ngẩn ra, lập tức mỉm cười, nói:" chào em."



Lâm CẩnNgon bèn giới thiệu với Giản Vi:" Đây là em gái anh, Lâm Mạn."



Lâm Mạn mặt đầy tươi cười mà nhìn Giản Vi:" Chị dâu chị thật là xinh đẹp, so với ảnh chụp, người thật còn đẹp hơn."



Giản Vi bất động:" Em đã xem qua ảnh chụp rồi sao?"



" Đúng vậy,là anh trai cho em xem."



Giản Vi hồ nghi nhìn về phía Lâm Cẩn Ngôn. Anh có ảnh chụp của cô khi nào?



Lâm Mạn kéo tay Giản Vi cùng đi vào trong nhà. Nhà họ Lâm có mấy thế hệ cùng chung sống, lớn đến nỗi không chỉ là nhà ở, từ trước viện đi vào bên trong, đi qua một hoa viên to như vậy, lại phải đi tiếp vào trong mới đến nhà.



Trước cửa nhà có một thảm cỏ, màu xanh mướt, đang bừng bừng sức sống.



Ông nội đang ở trước cửa đánh Thái Cực, thấy Giản Vi, vội vẫy tay gọi:" Vi Vi mau tới đây."



Giản Vi vội đi qua.



Lâm Cẩn Ngôn nhanh chóng theo phía sau.



Giản Vi xách theo mấy túi đồ, chạy như bay tới.



Ông nội thấy cô trong tay xách theo đồ, nhíu mày một cái, ngẩng đầu liền nhìn Lâm Cẩn Ngôn phía sau mà trừng mắt một cái:"Tên nhóc hỗn xược này, để cháu dâu của ông xách đồ, còn mình thì đi tay không. Đúng là uổng phía hơn hai mươi năm sống ở trên đời."



Lâm Cẩn Ngôn:"........."



" Còn thất thần cái gì, mau xách đồ đi."



Lâm Cẩn Ngôn vừa định giải thích, nói Giản Vi muốn tự mình xách đồ, lời vừa đến khóe miệng, Giản Vi đột nhiên đem đồ đưa cho anh, mắt chớp chớp:" Lâm Cẩn Ngôn, mau xách đồ đi."



Xong rồi lại nói với ông nội:" Ông nội đừng giận, về nhà cháu sẽ bắt anh ấy quỳ ván giặt đồ!"



Lâm Cẩn Ngôn:".....???"



Ông nội lúc này mới hừ một tiếng:" Đúng vậy, bắt nó quỳ ván giặt đồ! Bằng không về lâu về dài, cư nhiên sẽ bắt cháu dâu xách đồ."
" Nhưng em có chút sợ lạnh."



"Ừ, vẫn là ở nhà thoải mái nhất."



Giản Vi ngẩn ra, ngay sau đó bĩu môi, thở phì phì nói:" Lâm Cẩn Ngôn anh nói không giữ lời."



Lâm Cẩn Ngôn bật cười:" Chúng ta có thể nằm trong chăn xem phim điện ảnh,lần trước em nói muốn xem phim gì?"



"The Ring."



"..........."



Giản Vi chuẩn bị đi đến phòng thuốc mua một hộp thuốc cảm, cùng Lâm Cẩn Ngôn nói chuyện phiếm, nhưng dần dần, mơ hồ cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp, cô theo bản năng quay đầu lại, phía sau đi theo cô là một người đàn ông mặc tây trang, đang nhìn cô chằm chằm, thấy cô quay đầu lại thế nhưng lại nhanh chóng đi đến chỗ cô.



Giản Vi trong lòng kinh hoàng, nháy mắt nhớ đến tên biến thái trong siêu thị lần trước.



Cô vội rảo bước, nói nhanh:" Lâm Cẩn Ngôn,làm sao bây giờ, có biến thái theo dõi em!"



Lâm Cẩn Ngôn từ trên ghế đứng lên:" Em hiện tại đang ở đâu?"



"Ở bên ngoài trường học."



" Xung quanh có nhiều người không?"



" Không có quá nhiều."



" Em lập tức chạy tới chỗ nhiều người, không cần quay đầu lại cũng không cần cúp máy, anh lập tức tới ngay!"



Giản Vi dùng sức cứ thế chạy về phía trước, khuôn mặt nhỏ bị gió thổi mà trở nên đỏ bừng.



Chu Lâm Duyên chỉ chút nữa có thể đuổi kịp em gái, nào biết cô vội bỏ chạy.



Anh lập tức nhanh chân, con bé này, chạy cái gì?



Giản Vi hướng phía trước chạy tới nơi có nhiều người, băng qua đường cái, thân ảnh nhoáng lên, người liền không thấy.



Chu Lâm Duyên qua đường cái, nhìn khắp xung quanh, mày gắt gao nhíu chặt.



Thư ký gọi điện tới, quan tâm hỏi:" Chu tổng, ngài đã tìm thấy em gái chưa?"



Chu Lâm Duyên cảm thấy rất mệt tâm:" mới vừa nhìn thấy con bé, còn chưa nói cái gì, đột nhiên liền bỏ chạy."



"A?"



Anh ấy đi vào một con đường nhỏ, chuẩn bị vào trong xem.



Mới vừa đi đến đầu ngõ, đột nhiên cảm thấy sau gáy rất đau, anh cả người đau đớn, khó có thể tin mà ôm đầu, quay đầu lại liền thấy Giản Vi trong tay cầm một cây gậy, chạy vào trong đám người.



Chu Lâm Duyên:"......"