Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 4 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Giản Vi mang quần áo của anh đến phòng giặt đồ sau đó mới xuống dưới lầu đi đến phòng ăn.



Dì Lan thấy Giản Vi xuống dưới, vội đem ghế phía đối diện Lâm Cẩn Ngôn kéo ra cười tiếp đón cô:"Vi Vi mau tới ăn cơm".



"Dạ,con tới ngay" Giản Vi đáp lời, chậm chạp đi qua.



"Giản Vi con muốn ăn gì?" Giản Vi vừa mới ngồi xuống, dì Lan liền hỏi cô.



Vội đáp:" cháo ạ."



" Được để dì lấy cho con" dì Lan nói xong liền chuẩn bị đi vào phòng bếp, Giản Vi vội đứng lên:" dì để con tự làm được ạ".



" Đừng đừng, con cứ ngồi đó đi, để dì mang ra cho con".



Dì Lan mau chóng đi tới phòng bếp, mau chóng đã mang ra cho cô một chén cháo hạt kê nóng hổi. Giản Vi vội đứng dậy nhận lấy, cảm kích nói:"cảm ơn dì Lan".



"không cần khách sáo, mau ngồi xuống ăn đi", dì Lan cười đáp cũng đến một bên mà ngồi xuống.



Giản Vi ngồi đối diện Lâm Cẩn Ngôn, bữa sáng của anh có màn thầu, một bát cháo yến mach và một đĩa dưa muối nhỏ.



Giản Vi trong lòng thầm nghĩ: tuy là người có tiền nhưng bữa sáng lại rất thanh đạm.



Cô vừa nghĩ vừa với tay lấy màn thầu trong đĩa lên liền cắn một miếng to.



Màn thầu quá bé cô liền một miếng hết luôn.



Lâm Cẩn Ngôn và dì Lan nhìn cô ngây người.



Dì Lan nghĩ thầm: cô bé này ăn cũng quá... quá là khỏe đi.



Lâm Cẩn Ngôn:"......"



Giản Vi đem miếng bánh nuốt xuống, cảm thấy có gì đó không ổn, theo bản năng mà ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện Lâm Cẩn Ngôn đang nhìn mình.



Mặt cô đỏ lên, ngượng ngùng, nhỏ giọng giải thích:" tôi... có chút đói bụng...".



Hai ngày không ăn, cô thật sự cảm thấy đói.



Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, không đáp lại, cúi đầu tiếp tục bữa sáng.



Bữa sáng được anh kết thúc một cách từ tốn nhẹ nhàng.



Giản Vi nhìn anh, lại so với bản thân mình lúc nãy, cảm thấy có chút xấu hổ.


Giản Vi gật gật đầu nói:" con nhớ rồi, con lên lầu đây ạ!"



" Ừ, con nghỉ ngơi sớm một chút ngày mai còn phải đi học."



Giản Vi mang cặp sách lên lầu, trong lòng vừa dâng lên một nỗi sùng bái dành cho Lâm Cẩn Ngôn. Môn nào cũng đều đạt điểm cao quả là học bá, cảm thấy bản thân mình có mắt mà không thấy núi Thái Sơn.



Lên đến phòng, phát hiện ra trong phòng chất đầy hành lí mà cô để ở tiệm cơm Tây.



Bởi vì bản thân không thể về nhà, cô liền đem toàn bộ đồ đạc để ở nơi làm việc.



Cô đi đến chỗ hành lí bên cạnh mình, mở ra liền thấy toàn bộ quần áo giày còn có cả sách vở đều được để trong đó.



Không cần đoám cũng biết Lâm Cẩm Ngôn cho người giúp cô đi lấy về.



Giản Vi ngồi xuống đất trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng Lâm Cẩn Ngôn cứu mình lúc trước.



Người nọ, ngoài mặt thì lạnh như băng, tính khí thất thường nhưng thật ra lại là một người rất tốt.



Mặc kệ là đồng tình hay thương hại cô, anh đều là ân nhân của mình.



Lâm Cẩn Ngôn trở về nhà cũng đã hơn 1 giờ sáng hôm sau.



Giản Vi còn đang đọc sách. Nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới tầng, trong lòng nôn nóng,ngay sau đó buông bút, đứng lên mà đi xuống dưới lầu.



Giản Vi xuống dưới lầu đã thấy Lâm Cẩn Ngôn đang ngồi ở trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, tay nắm thành quyền đỡ lấy trán.



Cuối năm phải xã giao nhiều, anh uống chút rượu nên cảm thấy đầu có chút đau.



Giản Vi từ xa đã ngửi thấy mùi rượu, đi đến gần liền thấy Lâm Cẩn Ngôn cau mày khó chịu.



Cô vội ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi " Lâm Cẩn Ngôn anh sao vậy? có phải uống rượu nên bị đau đầu?"



Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy giọng nói của cô liền mở mắt nhìn.



Giản Vi lúc này mắc bộ đồ ngủ màu trắng vàng, tóc dài buông xõa ngồi trước mặt anh.



Anh hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi một câu:" còn chưa ngủ?"



Giản Vi gật đầu, thấy bộ dạng của anh hơi khó chịu,nói:" anh nằm nghỉ một lát, tôi đi nấu cho anh bát canh giải rượu."



" Không cần..."



Lâm Cẩn Ngôn nói còn chưa dứt lời, Giản Vi cũng đã đứng dậy hướng phòng bếp mà đi tới...