Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 5 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Giản Vi đi đến phòng bếp nấu cho Lâm Cẩn Ngôn canh giải rượu.



Đầu tiên là sữa bò và trứng gà quậy cùng với nhau là có thể giải rượu. Trước kia cha cô ngày nào cũng uống đến say mèm, nên canh giải rượu này cô vẫn là học được từ dì hàng xóm.



Giản Vi nấu xong canh giải rược, múc ra một cái chén mang tới chỗ Lâm Cẩn Ngôn.



Nhưng khi cô trở lại phòng khách, anh đã không còn ở đó.



Giản Vi ngơ ngác mà tìm kiếm xung quanh, xác định anh không có ở dưới lầu, liền bưng bát canh lên trên lầu.



Đi đến trước cửa phòng Lâm Cẩn Ngôn, Giản Vi nhẹ nhàng gõ cửa.



Trong phòng Lâm Cẩn Ngôn vừa từ phòng tắm ra tới.



Nửa thân trên để trần chỉ quấn độc mỗi chiếc khăn tắm màu trắng, cơ bụng vô cùng rắn chắc gợi cảm, từng giọt nước theo đó mà rơi xuống. Tóc



còn chưa khô liền lấy khăn lông lau.



Tắm rửa xong hơi rượu cũng theo đó mà mất đi phân nửa.Nghe thấy tiếng gõ cửa đem khăn lông tùy tiện ném lên giường đi tới mở cửa.



Bên ngoài Giản Vi định gõ cửa một lần nữa, vừa mới nâng tay lên, cửa phòng liền mở ra.



Giản Vi kinh ngạc kêu lên:" Lâm..."



Lời còn chưa dứt, thấy người ở trước mặt, lên lên đến họng liền tắc nghẹn.



Miệng há to, mắt tròn xoe không chớp nhìn chằm chằm nửa thân trên để trần của Lâm Cẩn Ngôn.



Trong đầu rối loạn,chợt lóe lên một ý nghĩ:này này này... đây chẳng phải là kiểu người mặc quần áo thì gầy cởi ra lại có thịt hay sao?



Dáng người... cũng thật đẹp quá đi.



Giản Vi bất động tại chỗ, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm nửa thân trên của người đối diện đang trần trụi phơi bày trước mặt.



Không biết qua bao lâu, một thanh âm lạnh lùng truyền tới:" xem đủ chưa?"



Giong nói bất thình lình làm Giản Vi giật thót,mặt nháy mắt liền đỏ như trái táo.



Bản thân ấp a ấp úng mà phủ nhận, cố gắng cứu vớt chút mặt mũi của bản thân:"ai...ai nhìn..."



Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, con ngươi đen nháy mà nhìn chằm chằm cô.



Bản thân bị nhìn đến nỗi cả người nóng lên,cơ hồ liền bỏ chạy.



Lâm Cẩn Ngôn nhìn bóng dáng nhỏ bé đang hốt hoảng bỏ chạy.



Năm giây sau đã thấy người vội quay lại chỗ mình, cả mặt đỏ bừng.



Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô trong mắt như có như không mà hiện lên ý cười, hỏi:" sao vẫn còn nhìn chưa đủ?"



Giản Vi mặt lại càng đỏ hơn,thẹn quá hóa giận mà lườm một cái, sau đó liền đem bát canh đưa cho anh:" canh giải rượu".



Nói xong cũng không đứng lại thêm một giây nào nữa liền chạy biến.



Lâm Cẩn Ngôn nhìn bóng dáng hốt hoảng bỏ chạy,lại cúi đầu nhìn bát canh giải rượu trong tay, khóe miệng bất giác cong lên.



Giản Vi chạy về đến phòng đem cửa phòng đóng lại cả người trực tiếp bổ nhào lên giường, vùi đầu trong chăn ảo não hét lên một tiếng, hai chân không ngừng đạp vào không trung.



Trời ơi!



Cô là dây thần kinh nào bị đứt mà liền ngây ngốc đứng đó nhìn Lâm Cẩn Ngôn.



Nghĩ đến nụ cười mỉa mai anh dành cho mình, tức khắc cảm thấy hối hận đến xanh ruột,gắt gao nắm chặt chăn,về sau làm sao có thể đối mặt đây!



Giản Vi đêm nay nằm ở trên giường ảo não đến không ngủ nổi cứ lăn qua lộn lại, thẳng đến rạng sáng bản thân không thể nào chống đỡ nổi cơn buồn ngủ mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.



Ngày hôm sau vừa đúng 5h30 chuông báo thức đã điểm.




" Cô ngày nào đó mà chết thì chính là bởi sự ngu ngốc của mình hại chết" Lâm Cẩn Ngôn nhịn không được mắng cô một câu.



GiảnVi cắn căn môi không biết đáp lại thế nào.



Lâm Cẩn Ngôn mặt mày tức giận nhìn cô một cái, ngay sau đó bỗng nhiêm từ trên giường đứng lên, đi nhanh ra ngoài.



Cửa phòng " rầm" một tiếng từ bên ngoài đóng lại.



Giản Vi nằm trên giường ôm ngực, cảm thấy có chút sợ hãi.



Vừa rồi nếu như không có Lâm Cẩn Ngôn thì cô đã chết trong đấy rồi.



Đêm nay Giản Vi nằm trên giường cả một đêm sợ hãi ngủ không yên giấc.



Cứ tưởng rằng cuối tuần có thể ngủ nhiều một chút, nhưng chỉ đến 6h đã rời giường.



Làm vệ sinh cá nhân xong liền xuống dưới lầu làm bữa sáng.



Cháo đâun đỏ ăn cùng với màn thầu.



Làm xong bữa sáng, mang ra nhà ăn, định lên lầu kêu Lâm Cẩn Ngôn.



Mới vừa đi đến phòng khách đã thấy Lâm Cẩn Ngôn từ trên lầu đi xuống.



Giản Vi cười gượng nói:" tôi đi lên lâu kêu anh xuống ăn sáng."



Lâm Cẩn Ngôn đi đến bàn trà uống nước, mới liếc mắt nhìn Giản Vi một cái, thuận miệng hỏi:" có việc?"



Giản Vi vội gật đầu:" kêu anh xuống ăn sáng."



Lâm Cẩn Ngôn ừ một tiếng, đặt ly xuống bàn, hướng nhà ăn mà đi tới.



Giản Vi vội vàng theo sau, đặc biệt múc cho hắn một chén cháo, tươi cười mà đưa tới trước mặt anh:" anh nếm thử xem, không ngôn như dì Lan nấu nhưng có thể tạm chấp nhận được".



Lâm Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn cô không noí gì.



Anh cúi đầu uống cháo, Giản Vi ngồi đối diện có chút lo lắng, qua một lát lấy lòng hướng tới Lâm Cẩn Ngôn mà cười nói:" sự việc ngày hôm qua thật cảm ơn anh."



Lâm Cẩn Ngôn không đáp, cố tình chăm chú ăn.



Giản Vi cắn môi, rối rắm một lát, vẫn là nhịn không được nhỏ giọng hỏi một câu:"cái kia... đêm qua, anh... thấy sao?"



Lâm Cẩn Ngôn ngừng lại hai giây sau đó mới hỏi cô:" thấy cái gì?"



Giản Vi mặt có chút nóng, ấp úng:" chính là... tôi...".



"ừ" nói chưa dứt lời, Lâm Cẩn Ngôn liền ừ một tiếng.



Giản Vi ngẩn ra, bỗng dưng mở to hai mắt.



Người này... không thể nói là không thấy sao?!



Đang mải nghĩ ngợi, Lâm Cẩn Ngôn bỗng nhiên bổ sung thêm một câu:" học sinh tiểu học dáng người không có gì đẹp!".



Giản Vi trợn to đôi mắt nhịn không được nhìn xuống ngực một cái.



" Lâm Cẩn Ngôn anh...."



Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt nhìn cô:" tôi như thế nào?"



Giảm Vi mặt dỏ bừng vừa tức giận vừa, vừa xấu hổ không biết thế nào phản bác lại. Cuối cùng tức giận buông muỗng nói:" không ăn nữa"



Nói xong liền đứng lên, thở phì phì chạy ra ngoài.



Lâm Cẩn Ngôn nhìn bóng dáng của cô, khóe miệng hơi cong, vô thức hiện lên ý cười.