Lạc Vương Phi

Chương 108 : Bố cục

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Ads     “Phương Mặc lúc này đến Lạc vương phủ làm gì?” Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê nhìn nhau liếc mắt một cái, cảm thấy khó hiểu: “Phương Mặc một mình tiến đến hay là…” đến cùng người khác.



“Bẩm vương gia, Phương minh chủ là một mình đến vương phủ”.



Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống: “Mời hắn đến Khê viên”.



Nam Cung Quyết sau khi trở về Khê viên, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, liền không muốn đi đến đại sảnh gặp Phương Mặc, mời Phương Mặc đến ngoại thất Khê viên, nói xong mọi chuyện, lập tức phái người đưa hắn ta đi, miễn cho lại trì hoãn thời gian của hắn ở bên cạnh Mộng Khê.



Lạc Mộng Khê từ trong tay Nam Cung Quyết đoạt lại quần yếm còn chưa làm xong, tiếp tục làm: “Phương Mặc đến đây, mau ra ngoại thất gặp hắn đi.”



“Mộng Khê, nàng từ khi nào thì học làm y phục?” Vừa rồi Nam Cung Quyết cần quần yếm trong tay, thấy châm pháp không đều nhau thì biết Lạc Mộng Khê chỉ mới học châm tuyến không lâu mà thôi…



“Là mấy ngày gần đây, cùng Băng Lam học”. Lạc Mộng Khê trong lúc vô tình biết được, ở thời đại này mẫu thân đều tự mình làm quần áo cho tiểu hài tử, cho nên nàng cũng muốn thử xem.



Lạc Mộng Khê là lần đầu tiên dùng châm tuyến may y phục, đường chỉ trên vải có chút méo mó, nghiêng lệch, không đều nhau, may mắn tiểu bảo bảo sang năm mới ra đời, Lạc Mộng Khê cũng có thời gian mấy tháng để học tập.



“Vậy, nàng cũng giúp bổn vương làm một bộ đi”. Nam Cung Quyết đem miệng tiến đến bên tai Lạc Mộng Khê thổi khí, đáy mắt thâm thúy lóe lên ý cười nồng đậm: “Ta muốn mặc quần áo Mộng Khê tự tay làm”.



“Châm pháp của ta còn chưa thành thạo, chàng xem, đường chỉ tất cả đều rất méo mó”. Lạc Mộng Khê đem quần yếm đưa tới trước mặt Nam Cung Quyết.



“Chàng là Lạc vương gia của Thanh Tiêu, nếu mặc y phục có loại châm pháp như thế này đi ra ngoài gặp người ta, còn không bị bá quan văn võ cười đến rụng răng sao…”



Nam Cung Quyết đang muốn phản bác, thanh âm bẩm báo của thị vệ đã vang lên ngoài cửa: “Khởi bẩm vương gia, vương phi, Phương minh chủ đến”.



“Ra ngoại thất tiếp khách đi”. Lạc Mộng Khê đem Nam Cung Quyết còn đang dán lấy nàng, nghe được khách nhân đến cằm vẫn còn đặt trên vai nàng đẩy ra phía ngoại thất: “Tiếp đón khách nhân”.



“Lạc vương gia”



“Phương minh chủ”.



“không biết Phương minh chủ đêm khuya đến thăm là có việc gì?” Nội thất cùng ngoại thất cách nhau một tấm màn trúc, Lạc Mộng Khê ngồi bên trong nội thất cho nên Phương Mặc không nhìn thấy được Mộng Khê ngồi bên trong.



“Là như vậy, Phương mỗ cùng Lam giáo chủ tình đầu ý hợp, ngày hai sáu này sẽ thành hôn, đây là thiếp mời, ngày đại hôn, mời Lạc vương gia và Lạc vương phi cùng nhau tới…”



Trong nội thất, đang nghiên cứu châm pháp Lạc Mộng Khê nghe được lời Phương Mặc nói, đột nhiên buông xuống y phục trong tay, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi trầm xuống.



Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi thành thân, cũng chính là danh môn chính phái cùng tà giáo kết hợp, đây là có chuyện gì?



“Đại hôn của Phương minh chủ cùng Lam giáo chủ, bổn vương và vương phi nhất định sẽ đến”. Nam Cung Quyết nói: “Bổn vương chúc mừng Phương minh chủ cùng Lam giáo chủ trước, đến lúc đó, bổn vương nhất định sẽ đưa phần đại lễ đến cho hai vị”.



Hai chữ đại lễ Nam Cung Quyết tăng thêm giọng điệu, ánh mắt thâm thúy lóe ra ý cười bí hiểm, làm cho người ta đoán không ra đến tột cùng là hắn đang suy nghĩ cái gì.



“Đa tạ Lạc vương gia, Lạc vương gia cùng Lạc vương phi đến là đã cấp Phương mỗ cùng Lam giáo chủ mặt mũi, Phương mỗ không dám lại cầu cái khác”. Phương Mặc lễ phép nói lời cảm tạ: “Thiếp mời đã đưa đến, Phương mỗ không quấy rầy vương gia, vương phi, xin cáo từ”.



“Nhạc quản gia, tiễn Phương minh chủ”. Nam Cung Quyết hướng ra ngoài cửa phân phó, Nhạc Địch từ bên ngoài xuất hiện, khuôn mặt tuấn tú tươi cười, lễ phép hướng Phương Mặc làm tư thế thỉnh: “Phương minh chủ, mời”.



“Nhạc quản gia khách khí…”



“Nhạc quản gia, đây là thiếp mời cho tứ hoàng tử…trời đã khuya, Phương mỗ sẽ không quấy rầy, phiền ngươi chuyển giúp…”



Thanh âm Nhạc Địch cùng Phương Mặc càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất không thấy, Nam Cung Quyết mới cầm thiếp mời đi vào nội thất, Lạc Mộng Khê đứng dậy đi đến, vươn tay tiếp nhận thiếp mời trong tay hắn, mở ra xem:



“Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi thành thân, cảm giác có chút không thích hợp”.



“không thích hợp chỗ nào?” Nam Cung Quyết tùy ý hỏi.



Lạc Mộng Khê khép lại thiếp mời, lắc lắc đầu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng hiện lên một tia mê mang: “không thể nói rõ, tóm lại là cảm giác không đúng”.



“Danh môn chính phái cùng tà giáo luôn ở thế đối nghịch, Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi kết minh, chỉ sợ là sẽ chọc giận không ít nhân sĩ danh môn chính phái, nay hai người lại muốn thành thân, chỉ sợ thiên hạ này sẽ không còn thái bình”.



Nam Cung Quyết ôm lấy Mộng Khê ngồi vào bên giường: “Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi thành thân, hai người chúng ta cũng chỉ là xuất phát từ chỗ cùng bọn họ quen biết, đưa lễ vật cho bọn họ, vì giúp vui mà thôi, về phần bọn họ kết hợp sẽ gây ra hậu quả gì, không ở trong phạm vi lo lắng của chúng ta…”



“Nam Cung Quyết, chẳng lẽ chàng đã quên Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi đã quy về dưới trướng Lạc vương phủ sao? Nếu bọn họ gặp chuyện không may, chàng cần phải che trở bọn họ, không thể mặc kệ…”



Nam Cung Quyết là thật sự quên mất chuyện này, hay là ngày đó bị thương quá nặng, không nghe thấy lời hứa hẹn của Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi, không đúng a, rõ ràng sau khi bị thương khỏi, Nam Cung Quyết còn ở Lạc vương phủ mở tiệc chiêu đãi đám người Phương Mặc…



“Nam Cung Quyết, không phải là chàng lại có chuyện gì gạt ta?” Nhìn dáng vẻ của hắn, đối với chuyện Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi thành thân, một chút hứng thú cũng không có, thông minh như Nam Cung Quyết, không có khả năng không nghĩ ra.



Chuyện hai người kia thành thân, chắc chắn sẽ gây ra oanh động trong chốn giang hồ, những danh môn chính phái xem bọn hắn không vừa mắt ngày đó nhất định có hành động, nói cách khác, ngày bọn họ thành thân, tuyệt đối sẽ không yên tĩnh.



“Mộng Khê, đêm đã khuya, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi, chuyện Phương Mặc và Lam Linh Nhi, ngày mai nói sau”. Nam Cung Quyết chuyển hướng đề tài, đem Lạc Mộng Khê ấn đến trên giường, bản thân cũng nằm xuống.



Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, mùi hoa khương dã thản nhiên quanh quẩn chóp mũi, Nam Cung Quyết đáy lòng đầy thỏa mãn, vùi đầu vào cổ Lạc Mộng Khê, thanh âm có chút mơ hồ không rõ: “Mộng Khê, chúng ta đã lâu không có cùng một chỗ…”



“Ta có thai, chàng phải học cách thiết chế, nếu không đối với cục cưng không tốt”. hiện tại cục giống như tấm khiêng chắn ứng phó Nam Cung Quyết.



Cục cưng, xem ở phân lượng con giúp mẫu thân đối phó cha con, chờ sau khi con ra đời, mẫu thân sẽ hảo hảo yêu thương con.




“Phương mỗ ở ngoại ô đã mua một trạch viện, sau khi cùng Linh nhi thành thân, hai người chúng ta sẽ ở trong trạch viện đó”. Phương Mặc xoay người, nhìn phía Lạc Mộng Khê đáy mắt thản nhiên, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.



“Vậy Lam cô nương sẽ từ nơi nào xuất giá?” hiện tại hai người đang ở lại khách sạn, chẳng lẽ Lam Linh Nhi muốn từ khách sạn xuất giá.



“Tự nhiên là ở khách sạn”. Lam Linh Nhi giành trước trả lời.



“Khách sạn người rất nhiều, Lam cô nương từ nơi đó xuất giá, sợ là không thỏa đáng”. Lạc Mộng Khê giống như suy tư, kì thực đang chặt chẽ chú ý nhất cử nhất động của Lam Linh Nhi cùng Phương Mặc.



“Này…” Phương Mặc cảm thấy khó xử: “Vậy theo ý kiến của vương phi…Linh Nhi nên từ nơi nào xuất giá mới tốt?”



“Từ Lạc vương phủ xuất giá đi”. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê bị sa mạng che khuất, chỉ chừa một đôi mắt lạnh lùng mang theo ý cười ở bên ngoài: “Để cho Lam cô nương lấy thân phận muội muội của vương gia gả cho Phương Minh chủ”. Kể từ đó hai người các ngươi cũng có mặt mũi.



“Như vậy có thỏa đáng không?” Lam Linh Nhi làm như có chút không quá tin tưởng những gì mình nghe được: Từ Lạc vương phủ xuất giá, là việc vui lớn nhất.



“Đương nhiên là thật, bổn vương phi sẽ không lừa các ngươi”. Đáy mắt Phương Mặc và Lam Linh Nhi hiện lên một tia thần sắc khác thường không thoát khỏi ánh mắt của Lạc Mộng Khê.



“Sắc trời cũng không còn sớm, Mộng Khê về trước cùng vương gia nói một tiếng, hai người các ngươi lúc này có thể nói chuyện tình cảm…” nói chuyện yêu đương, mặt khác cũng nói một chút kế hoạch tương lai của các ngươi.



“Băng Lam, hồi phủ”. Lạc Mộng Khê mang theo Băng Lam bước nhanh về phía Lạc vương phủ, sau khi đi được một khoảng rất xa, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Phương Mặc và Lam Linh Nhi dừng trên người nàng.



Chỉ là để cho Lam Linh Nhi từ Lạc vương phủ xuất giá mà thôi, hai người bọn họ lại kích động như vậy sao, hoặc là nói, hai người này đang đánh cái chủ ý gì?



Từ trong góc một đạo bóng dáng quen thuộc đi ra, suýt chút nữa cùng Lạc Mộng Khê đụng vào nhau”



“Đại tỷ”.



“Thải Vân”. Ngươi như thế nào lại ở đây?



“Vết thương tốt nhiều chưa?” Đối với Lạc Thải Vân, Lạc Mộng Khê không có nhiều tình cảm, bất quá một chút lễ phép tất yếu cũng nên có.



“Đa tạ đại tỷ quan tâm, Thải Vân tốt hơn nhiều”. Lúc này Lạc Thải Vân ôn nhu yếu ớt, làm cho người ta nhịn không được quan tâm trìu mến, cùng với nàng ta lúc trước so sánh với nhau, hẳn là mọi người sẽ thích nàng ta của hiện tại.



không thể tưởng được Lạc Thải Vân tìm được đường sống trong chỗ chết lại thay đổi nhiều như vậy, chính là không biết, nhu nhược của nàng ta là thật hay là giả vờ.



hiện tại, Lạc Thải Vân đã hiểu được thu liễm cảm xúc của chính mình, không giống như trước kia, hỉ nộ ái ố đều thể hiện hết trên mặt: Nếu đây là nàng ta cố ý giả vờ, vậy nàng ta đã trở thành một đối thủ khó đối phó.



“Đại tỷ, hai người phía trước là bằng hữu của tỷ?” Ánh mắt Lạc Thải Vân xuyên thấu qua Lạc Mộng Khê, nhìn về phía Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.



Lạc Mộng Khê theo ánh mắt Lạc Thải Vân nhìn lại: “Hai người bọn họ ở một đoạn thời gian trước trở thành môn hạ của Lạc vương phủ, cùng đại tỷ chỉ có chút quen biết, không tính là bằng hữu”.



“Nam là Phương Mặc võ lâm minh chủ, nữ là Lam Linh Nhi giáo chủ ngũ độc giáo, ngày hai mươi sáu này bọn họ sẽ thành thân, đại tỷ lần này đi cùng, là vì Lam Linh Nhi chọn đồ dùng thành thân”.



“Hai người bọn họ đều ở lại Lạc vương phủ sao?” Lạc Thải Vân nghi hoặc hỏi.



“không phải, bọn họ là nhân sĩ giang hồ, ở lại khách sạn, bình thường vương gia cũng không cùng bọn gặp mặt, sao vậy Thải Vân, chẳng lẽ muội nhận thức bọn họ?”. Lạc Thải Vân không có việc gì, hỏi thăm Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi làm cái gì?



“Nhất thời tò mò cho nên hỏi một chút”. Lạc Thải Vân thanh âm ôn nhu: “Đại tỷ, tỷ đây là đang đi về phủ sao, không cùng bằng hữu của tỷ chọn đồ?”



“Lam Linh Nhi ở tại khách sạn, hai mươi sáu này từ khách sạn xuất giá, như vậy có chút không thỏa đáng, đại tỷ cùng nàng ta coi như có quen biết, muốn cho nàng ta ở Lạc vương phủ xuất giá, cấp cho nàng ta chút mặt mũi”.



Lạc Mộng Khê không dấu vết quan sát nhất cửa nhất động của Lạc Thải Vân, phát hiện ánh mắt của nàng ta như trước bình tĩnh vô ba, trên mặt cũng không có biến hóa gì:



Lạc Thải Vân, hôm nay ngươi thật sự làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, ngươi đã hao tổn tâm cơ muốn biết mọi chuyện, vậy ta liền làm người tốt nói hết cho ngươi không hề giữ lại, dù sao ta với Phương Mặc và Lam Linh Nhi cũng không phải rất thân thiết, sống chết của bọn họ cùng ta không có quan hệ quá lớn.



Thấy Lạc Thải Vân liễm mâu trầm tư, Lạc Mộng Khê không muốn ở lại chỗ này cùng nàng ta tốn thời gian: “Thải Vân, thời gian không còn sớm, đại tỷ đi trước một bước, đem chuyện Lam Linh Nhi từ Lạc vương phủ xuất giá nói cho vương gia biết, để cho chàng sớm chuẩn bị”.



Bóng đêm buông xuống, Phương Mặc sau khi tiễn Lam Linh Nhi về khách sạn, liền tùy tiện tìm cái lí do đi ra ngoài, không có việc gì ở trên đường dạo loạn, lơ đãng liền đi vào một gian đại trạch, xung quanh vắng vẻ không bóng người, thân hình cao lớn vừa chuyển, nháy mắt đã biến mất vô tung.



Trong mật thất tối đen, một gã nam tử đang ngồi trên ghế, đôi mắt hắn bắn ra nhiều điểm hàn quang chứng minh nơi này còn có người tồn tại.



một trận cuồng phong thổi tới, trong phòng lại nhiều hơn một đạo hô hấp: “Ngươi đã đến rồi, sự tình làm như thế nào?” Lời nói cũng giống như màu đen hòa vào nhất thể, thanh âm lạnh như băng, không hề có độ ấm.



“Ta làm việc, ngươi yên tâm”. Người tới tự tin tràn đầy: “Mọi chuyện đều làm theo kế hoạch, chỉ chờ ngày hai mươi sáu đến…”



“Vừa rồi Kì Thiên có tin tức truyền đến, thám tử của chúng ta mặc dù bị giết, nhưng bản đồ Kì Thiên phân bố binh lực đã được vẽ lại trên ‘trên biển hoa’, chỉ cần tìm được ‘trên biển hoa’, Kì Thiên sẽ là vật trong tay chúng ta”.



“trên biển hoa”. Người tới liễm mâu trầm tư.



“Như thế nào, ngươi đã gặp qua ‘trên biển hoa’?”. Hắc y nhân giọng điệu mặc dù lạnh lẽo nhưng lại mang theo vẻ nôn nón.



Người tới thở dài một hơi: “Ta xác thực đã từng gặp qua”.



“Ở nơi nào gặp qua?”



“trên tóc Lạc Mộng Khê”. Người tới trả lời: Nếu như ta không có nhìn lầm, trên tóc Lạc Mộng Khê, chính là ‘trên biển hoa’.