Lạc Vương Phi

Chương 109 : Ai trúng kế

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Lạc vương phủ - Khê viên.



Lạc Mộng Khê ngồi trên giường lớn làm quần áo, Nam Cung Quyết nằm ở trên giường, đầu gối trên hai chân Lạc Mộng Khê, tay cầm quyển sách, nhưng lại không thể tập trung.



Gối đầu trên hai chân Lạc Mộng Khê cực kì thoải mái, da thịt thơm thơm, mùi hoa khương dã thản nhiên bay vào trong mũi, Nam Cung Quyết có chút tâm phiền ý loạn, nhưng Đường đại phu đã nói, hắn không thể không vận công cưỡng chế dục vọng.



“Nam Cung Quyết, ban ngày khi giúp Lam Linh Nhi lựa chọn đồ cưới, trong lúc vô tình lại biết được nàng ta là từ khách sạn xuất giá, vì cấp cho nàng ta chút thể diện, ta để nàng ta ngày hai mươi lăm chuyển đến Lạc vương phủ, từ Lạc vương phủ gả đi, không biết ý chàng như thế nào?”



Lạc Mộng Khê một bên làm quần áo, một bên trưng cầu ý kiến Nam Cung Quyết.



Nam Cung Quyết xoay người, ở trong lòng Lạc Mộng Khê tìm tư thế thoải mái, ánh mắt vẫn như cũ đặt trên trang sách.



“Nàng là nữ chủ nhân của vương phủ, loại việc nhỏ này, nàng làm chủ là tốt rồi, không cần hỏi ý kiến ta”. Lạc vương phủ cũng rất lâu không có việc vui.



“Vậy chuyện này quyết định như thế đi, ngày mai ta sai Nhạc Địch đi chuẩn bị một chút”. sự tình đã xong, Lạc Mộng Khê dời đề tài: “Gần đây kinh thành sóng ngầm mãnh liệt, người của chàng có tra ra sự tình gì đặc thù hay không?”



“Ta phái người điều tra, hồi báo kinh thành hết thảy đều bình thường”. Đương nhiên có người lén hoạt động, đó là không thể tránh được.



“Ban ngày, ta ở trên đường gặp Lạc Thải Vân, nàng nói bóng nói gió, hỏi thăm thân phận Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi, ba người bọn họ, có thể nhận thức nhau hay không?”



Trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thải Vân không hề thay đổi, khóe miệng Lạc Mộng Khê kéo lên: một lần tìm được đường sống trong chỗ chết, tính cách Lạc Thải Vân thật sự là đại biến…



“Cũng có thể đi”. Nam Cung Quyết không chút để ý: Ba người bọn họ nhận thức cùng nàng có quan hệ gì, Lạc Thải Vân, Phương Mặc, Lam Linh Nhi, ở trên địa bàn của bổn vương, dậy không nổi sóng gió.



“Lạc Thải Vân gần nhất tính cách chuyển biến, tuy rằng nàng ta không quyền không thế, nhưng nếu nàng ta tìm được người thích hợp hợp tác, đối với chúng ta vẫn là có chút ảnh hưởng…”



“Đám người Đại phu nhân, Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, Lạc Tử Hàm có tin tức gì hay không?”



Nam Cung Quyết đem sách vở ném tới trên bàn ở giữa phòng: “Mộng Khê, cả một buổi tối, đều nghe thấy nàng nói chuyện của người khác, vì sao không nói đến ta và tiểu bảo bảo?”



“Ba người chúng ta đều ở chung một chỗ, có cái gì để hỏi, ngược lại là chuyện những người đó vừa mới xảy ra, bọn họ là địch nhân của chúng ta, chỉ cần một ngày không trừ bọn họ, chúng ta liền không thể có được ngày bình an”.



hiện tại cuộc sống mặc dù bình tĩnh, nhưng đại địch còn đó, nếu không mau chóng tiêu diệt, để cho bọn họ có cơ hội trở mình, ta và chàng đừng mơ tưởng có được ngày tháng yên bình, ta đây chỉ là phòng ngừa hậu hoạn khi chưa xảy ra.



“Đêm đã khuya, ngủ đi”. Nam Cung Quyết ngồi dậy, đem quần yếm trong tay Lạc Mộng Khê tiếp nhận, trước sau nhìn nhìn: “Nàng làm quần áo thủ pháp càng ngày càng thuần thục rồi, châm pháp so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều”.



không lâu sau sẽ đuổi kịp và vượt qua Băng Lam, đến lúc đó ta mặc quần áo do nàng làm xuất môn, cũng không có người cười nhạo châm pháp khó coi.



“Đó là đương nhiên, Lạc Mộng khê ta học này nọ luôn rất nhanh”. Ở hiện đại, Lạc Mộng Khê chưa từng cầm kim nay vá, sau khi đến cổ đại cũng là lần đầu tiên làm qua, động tác đương nhiên có chút vụng về.



Bất quá, nàng rất thông minh, lại chăm chỉ, chỉ mới hai ngày, châm tuyến đã rất tinh mịn làm cho Băng Lam cảm thấy rất ngạc nhiên, liên tục tán thưởng nàng là một thiên tài.



Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê nằm xuống, đem Lạc Mộng Khê ôm chặt vào trong ngực: “Mộng Khê, chờ thủ pháp của nàng thành thạo, nàng liền làm cho ta một bộ quần áo đi”. Mặc quần áo Mộng Khê tự tay làm, khẳng định phi thường thoải mái.



Mộng Khê vẫn lấy quần áo cho xú tiểu tử chưa xuất thế kia để luyện tập, bổn vương nhưng sẽ là người đầu tiên mặc quần áo do Mộng Khê làm, nếu so sánh, bổn vương so với xú tiểu tử kia may mắn hơn.



“Được rồi, chờ thủ pháp của ta có thể vào được mắt xanh của Lạc vương gia chàng, ta liền làm quần áo cho chàng”. hiện tại châm pháp của nàng còn có chút xấu xí, nếu làm quần áo, thật sự không nên làm quần áo cho Nam Cung Quyết mặc.



Bóng đêm càng sâu, Lạc Mộng Khê nằm ở trong lòng Nam Cung Quyết, nhắm hai mắt lại, trong mũi ngửi mùi đàn hương quen thuộc trên người Nam Cung Quyết, ý thức dần dần mơ hồ.



Mà Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng khi ngủ say, lại hoàn toan không buồn ngủ, trong cơ thể dục vọng dâng trào, nhưng lời cảnh cáo của Đường đại phu không ngừng quanh quẩn bên tai, Nam Cung Quyết lại không thể phóng túng như lúc trước, trong lòng thở dài, đồng thời vận công cưỡng chế dục vọng.



Lạc Mộng Khê ngủ thật ngọt ngào, dung nhan điềm tĩnh, trên da thịt bóng loáng, tinh tế lại lộ ra trắng hồng, tựa như một trái táo ngon miệng, làm cho người ta nhịn không được muốn hung hăng cắn một ngụm.



Ánh mắt khép hờ, hai hàng lông mi thật dài giống như hai cây quạt nhỏ, in bóng thật dài ở trên mí mắt, cái mũi khéo léo, môi anh đào đỏ tươi khẽ nhếch giống như trái anh đào thơm ngọt chờ người đến nhấm nháp.



Đối mặt với dụ hoặc như vậy, khí huyết sôi trào Nam Cung Quyết khó lòng mà nhịn được, trong lòng không ngừng an ủi chính mình: Chỉ hôn một chút, một chút là tốt rồi.



Mà khi hắn hôn xuống cánh môi mềm mại, ngọt ngào của Lạc Mộng Khê, một cỗ điện lưu nháy mắt truyền khắp toàn thân, càng hôn càng sâu, càng hôn càng triền miên, hứa hẹn vừa rồi của chính mình, đã bị hắn ném lên chín tầng mây.



Trong mông lung, Lạc Mộng Khê thở không nổi, trong miệng tràn ngập hương vị quen thuộc, không cần động não nàng cũng biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.



không hờn giận mở ra đôi mắt tràn ngập sương mù, ánh vào mí mắt, quả nhiên là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài, quay đầu tránh đi nụ hôn của Nam Cung Quyết:



“Nam Cung Quyết, cục cưng không chịu nổi chàng ép buộc như vậy”. Tối hôm qua vừa mới…Nam Cung Quyết thật đúng là sắc tâm không thay đổi, không thể chống lại dụ hoặc…lúc này nàng không hề dụ hoặc hắn….là chính hắn kìm lòng không nổi.



Nam Cung Quyết dừng lại động tác, nằm xuống bên cạnh Lạc Mộng Khê, không tiếng động thở dài: “Ta biết”. Đều tại xú tiểu tử kia, hại bổn vương phải nhẫn nhịn.



“Ngủ đi”. Nam Cung Quyết đem Lạc Mộng Khê ôm chặt vào trong ngực, vùi đầu trong cổ thơm ngát của Lạc Mộng Khê, trong mũi thản nhiên mùi hoa khương dã, bắt buộc chính mình đi vào giấc ngủ, lại không biết vì sao, hắn không những không ngủ được, ngược lại dục vọng trong cơ thể lại càng ngày càng mãnh liệt, độ ấm trên thân cũng càng ngày càng cao.



“Nam Cung Quyết, chàng hay là…” đi tắm nước lạnh đi. hiện tại trời lạnh, tắm nước lạnh đối với thân thể không tốt, nhưng Nam Cung Quyết võ công cao cường, tắm nước lạnh nhiều nhất chỉ làm hắn bị một chút mạo cảm, khó chịu vài ngày.



Nếu hắn không đi, lấy bộ dáng hiện tại của hắn, tùy thời đều có thể khó kiềm chế bản thân, nếu hắn thật sự nhịn không được, vậy cục cưng có thể bị nguy hiểm.



“Năng lực tự kiểm soát của ta tốt lắm, không có việc gì”. Từ cổ truyền đến thanh âm rầu rĩ của Nam Cung Quyết, hơi thở không ngừng phun trên cổ Lạc Mộng Khê, ngứa, muốn ngủ lại ngủ không được.



Nam Cung Quyết, chàng cái dạng này, ta như thế nào ngủ? sẽ không phải muốn ta thức đến hừng đông đi.



Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê đang suy nghĩ biện pháp ngủ, tiếng hô của Bắc Đường Diệp từ ngoài cửa vang lên: “Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết…mau ra đây…có đại sự…”



“Có chuyện gì mà hô to gọi nhỏ”. Tuy nói như vậy, nhưng sau khi nghe thấy tiếng hô gấp gáp của Bắc Đường Diệp, Nam Cung Quyết cũng không chần chừ, nhanh chóng ngồi dậy, mặc quần áo vào.
Kì thật, mặc kệ Lam Linh Nhi có hạ cổ với nàng hay không, Lạc Mộng Khê cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta, ngày đó Lạc Mộng Khê bồi nàng ta đi mua đồ cưới, Lam Linh Nhi từng vài lần có ý đồ hạ cổ Lạc Mộng Khê, đều bị Lạc Mộng Khê không dấu vết cản về, nếu không Lạc Mộng Khê cũng không ở trên quần áo của nàng hạ hương.



“Ngọc như ý kia khẳng định ngươi đã sờ qua, trên mặt đổ một tầng hương, chính là thuốc dẫn”. Ngọc như ý kia là cực phẩm, Lạc Mộng Khê thật sự luyến tiếc tặng nó cho Lam Linh Nhi, lần này lấy ra cũng chỉ là để hấp dẫn ánh mắt Lam Linh Nhi làm cho nàng ta sập bẫy.



Khi Lạc Mộng Khê vừa tiến vào khách phòng, Lam Linh Nhi muốn nắm lấy tay Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê nhìn rõ ràng, lúc ấy trên tay Lam Linh Nhi chính là cổ.



Cho nên nàng mới có thể không dấu vết tránh đi, về sau khi nàng rời khỏi khách phòng, Lam Linh Nhi vẫn không buông tha cơ hội hạ cổ, lại đuổi theo nàng muốn dùng phương thức chạm vào nhau hạ cổ Lạc Mộng Khê, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm.



Lạc Mộng Khê tiếp nhận hòm Băng Lam đưa qua, ném tới trước mặt Lam Linh Nhi, hòm bị mở ra, một vật thể không rõ là gì nhanh thoát ra, sau khi chạm vào da thịt người nháy mắt biến mất vô tung.



“Bổn hoàng tử không có hoa mắt đi, trong hòm thoát ra một cái gì đó thật kì quái”. Vật nhỏ kia tốc độ cực nhanh, mọi người còn không kịp thấy rõ bộ dáng của nó, nó đã sấm vào da thịt Lam Linh Nhi biến mất.



“Ngươi không có hoa mắt, kia hẳn là độc vật Ngũ Độc giáo nuôi dưỡng”. Nam Cung Quyết giọng điệu lạnh như băng, ánh mắt sắc bén: Lam Linh Nhi, Phương Mặc, thật sự là không biết tự lượng sức mình, thế nhưng vọng tưởng cùng bổn vương đối địch, càng tức giận hơn là, hai người các ngươi còn muốn từ trên người Mộng Khê tạo ra sơ hở.



Khó trách ngày đó khi Mộng Khê đi trên đường không có hắc y nhân gây phiền phức, thì ra các ngươi cùng hắc y nhân thần bí chính là đồng bọn, có các ngươi bọn họ không cần xuất hiện.



Lam Linh Nhi đã bị Lạc Mộng Khê giáo huấn, mệnh cũng không còn dài, đã không còn đáng ngại kế tiếp cũng chỉ còn lại Phương Mặc.



Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi là đồng minh, nhưng hắn lại lạnh lùng nhìn Lam Linh Nhi chịu thống khổ, không có một chút bộ dáng quan tâm.



“Phương Mặc, cứu ta”. Lam Linh Nhi bị cự độc cùng độc vật do chính mình nuôi dưỡng tra tấn đến hấp hối, suy yếu hướng Phương Mặc cầu cứu.



Phương Mặc lạnh lùng quét mắt liếc nàng ta một cái: “Ngươi thân đã trúng cự độc, không có khả năng sống sót, muốn Phương mỗ như thế nào cứu ngươi? Nếu không Phương mỗ sẽ giúp ngươi một tay, giúp ngươi sớm ngày giải thoát”.



Nghe vậy trong đôi mắt đẹp của Lam Linh Nhi lửa giận thiêu đốt: “Phương Mặc ngươi đúng là ngụy quân tử…chẳng lẽ ngươi không sợ ta đem chuyện xấu của ngươi nói ra…”



Phương Mặc hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng: “Nếu muốn ngươi cứ việc nói ra, Lạc Mộng Khê dung nhan tuyệt mỹ, có nam tử nào lại không mơ ước”.



“Lạc Thải Vân là muội muội của Lạc Mộng Khê, tướng mạo lại cùng Lạc Mộng Khê khác xa vạn dặm, khi ở trên giường căn bản là giống như người chết, không có cùng Phương mỗ phối hợp, nhắc tới việc ngày đó thật sự là mất hứng…”



“Phương Mặc, ngươi là nói, ngươi cùng Lạc Thải Vân…” khó trách ngày đó Lạc Thải Vân hướng ta hỏi thăm Phương Mặc và Lam Linh Nhi, thì ra nàng ta cùng với Phương Mặc chính là cái quan hệ này.



Nhưng Lạc Thải Vân thích không phải là Nam Cung Quyết sao? Vì sao lại cùng Phương Mặc, chẳng lẽ là…cường bạo…



Lạc Tử Hàm từng bỏ ra một số tiền lớn mua người giang hồ giết Lạc Thải Vân, người được mua, chính là Phương Mặc!



Khó trách Lạc Thải Vân lại có biến hóa lớn như vậy, bởi vì nàng không chỉ tánh mạng khó giữ được, còn từng bị người cường bạo.



Hắc y nhân càng ngày càng nhiều, thị vệ Lạc vương phủ cũng càng ngày càng nhiều, trên sân đã có rất nhiều thi thể, có hắc y nhân cũng có thị vệ vương phủ.



“Phương Mặc, những hắc y nhân này cũng không phải thủ hạ của ngươi đi. không phải bổn vương khinh thường ngươi, mà là bằng bản lĩnh của ngươi, còn không thể huấn luyện ra những thủ hạ lợi hại như vậy”. Những hắc y nhân này chiêu chiêu ngoan độc, chiêu thức tinh tiến, rõ ràng là đã trải qua huấn luyện đặc thù.



Phương Mặc cũng chỉ là một nhân sĩ giang hồ, trong giang hồ các môn phái đều có, ra chiêu không có khả năng nhất trí như vậy.



Hắc y nhân cùng thị vệ vương phủ thực lực tương đương, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp, Phương Mặc còn chưa có ra tay, vẫn như vậy đứng im tại chỗ, giằng co.



Phương Mặc võ công không thể sánh bằng Nam Cung Quyết, nếu Nam Cung Quyết giết hắn là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng xem bộ dáng Phương Mặc đều không hề vội vã, tựa hồ còn có chuẩn bị phía sau, cho nên Nam Cung Quyết cũng không kích động: Ngươi đã muốn đấu, vậy bổn vương sẽ cùng ngươi đấu đến cùng.



“Khởi bẩm vương gia, đại lao bị người đánh lén, Lâm Huyền Sương bị cứu đi”. Thị vệ báo lại, Nam Cung Quyết lạnh lùng cười:



“thì ra các ngươi làm bộ thành thân đảo loạn Lạc vương phủ là vì muốn cứu Lâm Huyền Sương! Như thế nào? Chẳng lẽ trong nhà có người trọng thương sắp chết cần Lâm Huyền Sương đi cứu, đáng tiếc nay Lâm Huyền Sương cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, tự thân khó bảo toàn, sợ là không thể giúp người khác chẩn bệnh”.



May mắn Mộng Khê cho Lam Linh Nhi từ vương phủ gả đi, để cho nàng ta ngày xuất giá đem vương phủ đảo loạn, bổn vương không cần ra phủ. Nếu không, hắc y nhân thừa dịp bổn vương ra phủ tiến vào gây rối, bổn vương nhận được tin tức chắc chắn sẽ từ bên ngoài vội vàng chạy trở về, vạn nhất bọn họ ở trên đường mai phục bổn vương chẳng phải là hai mặt thụ địch.



‘Xoát’ Phương Mặc mâu quang phát lạnh, trường kiếm trong tay chém ra, mũi kiếm cũng không phải là hướng đến Nam Cung Quyết mà là Lạc Mộng Khê.



Có Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp ở đây, Phương Mặc há có thể thương tổn đến Lạc Mộng Khê, hắn vừa bay lên không trung liền bị một chiêu thức sắc bén từ giữa không trung đánh úp lại, cùng Phương Mặc giao chiến là một bóng dáng cao lớn, Lạc Mộng Khê nhận ra được đó là Phượng Túy.



Phượng Túy vừa đánh lại Phương Mặc, lại có hai gã hắc y nhân tiến đến, trường kiếm trong tay chỉ thẳng Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp: “Bắc Đường Diệp, hai người bọn họ một là Hạ Hầu Thần, một là Nam Cung Dạ, ngươi chọn một đi”.



“A, không phải chứ, hai người này bổn hoàng tử một cái cũng không đánh được, có thể đổi một chút hay không?” Bắc Đường Diệp âm thầm kêu khổ: Hai người này như thế nào cũng đến đây, sớm biết không thể nhàn hạ, ta liền chọn Phương Mặc.



“Ngươi cùng Phượng Túy thương lượng đi, bổn vương chỉ phụ trách một người, người còn lại là ngươi hoặc Phượng Túy”.



Ban ngày ban mặt trong vương phủ hỗn chiến, trên ngã tư đường người đi lại thế nhưng không chịu chút ảnh hưởng, vẫn như trước lui tới náo nhiệt vô cùng.



Hắc y nhân sau khi đem Lâm Huyền Sương cứu ra, một bên lưu ý tình huống bốn phía, một bên khiêng nàng ta chọn đường nhỏ mà đi, rất nhanh đi về phía trước.



Đột nhiên một trận ác phong đánh úp lại, hắc y nhân ý thức được không ổn vội vàng huy chưởng đánh qua, đồng thời lúc chưởng phong chém ra hắc y nhân ghé mắt nhìn qua: Trước mặt trống rỗng, cái gì cũng không có.



Kì quái, chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác của ta, còn đang nghi hoặc, đầu truyền đến một trận đau đớn, ngay sau đó chất lỏng ấm áp chảy xuống, tầm mắt hắc y nhân dần trở nên mơ hồ.



Hắc y nhân vác Lâm Huyền Sương hôn mê bất tỉnh ngã xuống, hai thân hình nữ tử hiện lên trong mắt, nhìn hắc y nhân ngã xuống trong mắt đẹp hiện lên một tia trào phúng.



“Nương, nam nhân này liền không cần để ý tới, giúp nữ nhi đem nữ nhân này đi”.



“Thải Vân, ngươi cứu nữ nhân này làm gì?” Nàng ta là người đắc tội với Nam Cung Quyết, nếu bị Nam Cung Quyết biết là ngươi cứu hắn, chúng ta đưng nghĩ lại có được ngày lành.



“Nương, trước đừng hỏi nhiều như vậy, đến lúc đó người sẽ biết, mau hỗ trợ đi”.