Lạc Vương Phi

Chương 110 : Làm giảm nhuệ khí của ngươi

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Lạc vương phủ, đánh nhau kịch liệt vẫn còn tiếp tục, tiếng binh khí giao chiến không ngừng tràn ngập bên tai, mùi máu tươi nồng đậm chui vào trong mũi.



Tử thi đầy đất, máu tươi không ngừng chảy ra, phía trên từng đợt từng đợt máu tươi từ trong thân thể chảy ra chậm rãi chảy thành một dòng hướng chỗ trũng chảy xuống.



Thế cục hiện tại là, thị vệ vương phủ đánh với hắc y nhân, Nam Cung Quyết đánh với Nam Cung Dạ. Lẽ ra là Bắc Đường Diệp đánh với Hạ Hầu Thần, nhưng Bắc Đường Diệp không phải là đối thủ của Hạ Hầu Thần, hai người qua hơn mười chiêu Bắc Đường Diệp đã dần rơi vào thế hạ phong, liền không quan tâm cùng Phượng Túy đổi một chút, Bắc Đường Diệp đánh với Phương Mặc, Phượng Túy đánh với Hạ Hầu Thần.



Mặt thời lên cao, toàn bộ đại viện là một mảnh hỗn loạn, ngoại trừ Lạc Mộng Khê khuôn mặt mang theo vẻ ngưng trọng đứng ở ngoài vòng nhìn mọi người đánh nhau, tất cả mọi người đều đang giao chiến.



Thị vệ vương phủ cùng hắc y nhân thực lực tương đương, nếu muốn phân thắng bại, phải xem người bên nào chiếm ưu thế.



Nam Cung Quyết cùng Nam Cung Dạ thực lực cũng ngang nhau, trong thời gian ngắn khó phân thắng bại, Phượng Túy và Hạ Hầu Thần bất phân thắng bại thật ra là nằm ngoài dự liệu của Lạc Mộng Khê.



Nhưng thực lực Phượng Túy vẫn kém một chút so với Hạ Hầu Thần, một lúc sau, Phượng Túy dần dần có chút không chống đỡ nổi. Bắc Đường Diệp lại là người nhẹ nhàng nhất, Phương Mặc rõ ràng không phải là đối thủ của hắn, gần trăm chiêu, Bắc Đường Diệp một chưởng đánh trúng ngực Phương Mặc đem hắn đẩy ra xa mấy thước.



trên đất không có gì ngoài những hắc y nhân đã chết cùng với thị vệ vương phủ, còn có một Lam Linh Nhi bị tra tấn đến sống dở chết dở, lúc này nàng ta thất khiếu đổ máu đang nằm hấp hối, ngay cả khí lực giãy giụa đều không có, cách cái chết cũng không xa.



Hơn trăm người hỗn chiến gần trong gang tấc, không phải Lạc Mộng Khê không muốn tiến đến hỗ trợ, mà là vì nàng đang mang thai, vì tiểu bảo bảo, nếu bên ta chưa hiện thế bại phong, nàng vẫn không nên cùng người giao thủ.



nói vậy Nam Cung Quyết cũng đã biết được hôm nay sẽ đến những người nào, có bao nhiêu người, người vương phủ hắn gọi đến vừa vặn có thể ứng phó được cục diện trước mắt, Lạc Mộng Khê không cần ra tay.



Phương Mặc bị Bắc Đường Diệp đả bại chỉ là chuyện sớm hay muộn, chỉ cần Phương Mặc bị đánh bại, Bắc Đường Diệp vô luận là giúp Nam Cung Quyết hay là giúp Phượng Túy, trận đấu này, Lạc vương phủ nhất định thắng rồi.



Bất quá, Bắc Đường Diệp này, không biết là do quá ham vui hay là có nguyên nhân gì khác, giống như mèo vờn chuột, không chút để ý cùng Phương Mặc so chiêu, lại chậm chạp không chịu giải quyết hắn ta.



Phượng Túy dưới sự chèn ép của Hạ Hầu Thần dần hiện bại thế, Lạc Mộng Khê không thể không nhắc nhở: “Bắc Đường Diệp, sắp đến bữa trưa, phiền ngươi tốc chiến tốc thắng”.



“Nhanh như vậy đã đến trưa rồi”. Bắc Đường Diệp ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời xác thực đã không còn sớm: “Được rồi, bổn hoàng tử theo lời ngươi, tốc chiến tốc thắng”.



Khi nói chuyện, Băc Đường Diệp đẩy nhanh thế công trong tay, Phương Mặc bị hắn đánh chỉ có thể chống đỡ, không thể hoàn thủ.



Lơ đãng nhìn qua, Lạc Mộng Khê trông thấy Phương mặc đang nhìn nàng, ánh mắt hắn như cũ cũng không phải là nhìn mặt nàng, giống như xuyên thấu qua nàng nhìn thứ gì đó: Phương Mặc, Lam Linh Nhi đều dùng loại ánh mắt này nhìn ta, đến tột cùng là họ đang nhìn cái gi?



Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê đang nghi ngờ, một trận ác phong rất nhanh đánh úp lại: “Mộng Khê cẩn thận”.



Vừa rồi tiếng đánh nhau rất kịch liệt, Lạc Mộng Khê không nhận thấy được có người đang lặng lẽ đi tới bên người nàng, khi Nam Cung Quyết kinh hô một tiếng, ác phong đã đến trước mặt Lạc Mộng Khê.



Lạc Mộng Khê không kịp ra chiêu công kích, liền theo bản năng né tránh, tuy rằng nàng đã muốn dùng tốc độ nhanh nhất tránh né, nhưng vẫn bị người tới chém mất một đoạn tóc bay lên, đang ở giữa không trung bay xuống.



Lạc Mộng Khê đứng vững cước bộ, quay đầu nhìn phía người đánh lén nàng cùng với đoạn tóc đang bay xuống kia: Người đến là hướng về mạng của nàng, ra tay liền công kích nơi yếu hại của nàng…



Khóe miệng giơ lên một tia ý cười trào phúng: “Nam Cung Phong, không thể ngờ được ngươi đường đường là vương gia một nước lại có thể âm thầm đánh lén một nữ tử tay không tấc sắt. Mộng Khê hôm nay xem như được mở rộng kiến thức”.



“Mau đem thứ đó giao cho bổn vương, bổn vương có thể tha cho ngươi một mạng”. Nam Cung Phong mâu quang âm trầm, dừng lại động tác trong tay.



“Cái gì vậy?” Lạc Mộng Khê ánh mắt lóe lên: Nam Cung Phong, vô luận là ngươi muốn gì, Lạc Mộng Khê ta cho dù có hay không cũng sẽ không giao cho ngươi.



“Lạc Mộng Khê, ngươi không cần giả bộ, mau đem nó giao cho bổn vương”. một câu này Nam Cung Phong cơ hồ là rống đi ra, trong mắt nổi giận thoáng hiện hàn quang.



“Cảnh vương gia, cùng nàng nói hiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, giết nàng, đem vật đó cướp đi là được rồi”.



Thanh âm này Lạc Mộng Khê cũng quen thuộc, đúng là Phùng Thiên Cương mất tích đã lâu, chính là không biết đại phu nhân cùng Lạc Tử Hàm có lẫn vào trong đám hắc y nhân hay không, tiến nhập Lạc vương phủ, tìm thời cơ ám sát Lạc Mộng Khê.



Nghĩ đến loại khả năng này, Lạc Mộng Khê không tiếng động thở dài: Đám người Nam Cung Phong vì giết ta đúng là không chừa một thủ đoạn tồi tệ nào, thế nhưng không tiếc tự hạ thân phận cải trang giả dạng xen lẫn trong đám hắc y nhân, chờ cơ hội ta không đề phòng, giết chết ta.



Phía sau ác phong đánh úp lại, Lạc Mộng Khê khinh thường hừ lạnh một tiếng, huy trưởng đem hắc y nhân bên cạnh người đánh bay, đoạt được kiếm trong tay hắn, xoay người đánh với Phùng Thiên Cương đang công kích về phía nàng.



Tuy rằng ta có thai, nhưng một vài động tác nhỏ vẫn không có vấn đề gì lớn, Phùng Thiên Cương muốn mạng của ta cũng phải xem hắn có bản sự lớn như vậy hay không.



Ngay tại lúc trường kiếm trong tay Lạc Mộng Khê sắp cùng trường kiếm của Phùng Thiên Cương giao thủ, phía sau một đạo ác phong đánh úp lại, nơi gió lạnh tập kích không phải nơi khác, rõ ràng là đầu Lạc Mộng Khê: Nam Cung Phong, lại muốn nhân cơ hội đánh lén nàng…



Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê thoáng hiện hàn quang, khóe miệng giơ lên một tia ý cười quỷ dị, ngay tại lúc trường kiếm trong tay Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương sắp đâm đến trên người nàng, Lạc Mộng Khê hai chân nhún nhẹ, bóng dáng yểu điệu bay lên, nháy mắt thoát khỏi tầm mắt của Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong.



Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương không ngờ tới là Lạc Mộng Khê lại ra chiêu này, ngốc lăng một lát, thế công trong tay cũng chưa dừng lại, trường kiếm hướng thẳng đối phương đâm tới..



“Xoát” tuy rằng Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương đã dùng tốc độ nhanh nhất né tránh nhau nhưng vẫn không tránh khỏi trường kiếm của đối phương, ở trên người Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương liền xuất hiện một đạo vết thương, Nam Cung Phong đem vạt áo Phùng Thiên Cương xé rách một đoạn lớn, ẩn ẩn có máu theo miệng vết thương chảy ra.



Phùng Thiên Cương đâm một nhát vào cánh tay Nam Cung Phong, máu tươi chảy ra nhất thời đem ống tay áo làm ướt một mảng lớn…



Đây đã là bọn họ thu hồi thế công cùng với nhanh chóng né tránh, nếu là Lạc Mộng Khê bị đâm hai kiếm này, phỏng chừng mạng nhỏ cũng khó mà giữ được.



Lạc Mộng Khê từ giữa không chung vững vàng hạ xuống đất, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương một thân chật vật, đáy mắt trong trẻo lóe lên nồng đậm khinh thường.



“Lạc Mộng Khê” Phùng Thiên Cương phản ứng lại trước tiên, thân hình cao lớn rất nhanh huy kiếm đánh hướng Lạc Mộng Khê, Phùng Thiên Cương thân pháp cực nhanh, Nam Cung Phong muốn ngăn lại đã không kịp.
Cho dù như vậy nhưng Lâm Huyền Sương chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra gã nam tử này chính là Phương Mặc, khóe miệng hiện lên ý cười quỷ dị: “Lạc tứ tiểu thư mang Lâm Huyền Sương tới nơi này là vì cứu người?” không thể tưởng được Lạc Thải Vân thế nhưng còn cứu Phương Mặc, thật sự là buồn cười.



“Đúng vậy”. Lạc Thải Vân không chút nào che dấu: “Lâm cô nương có thể giải được độc trên người hắn không?”



Lâm Huyền Sương đi lên trước nhìn nhìn: “hắn trúng là độc của Ngũ Độc giáo, bất quá vẫn có biện pháp”.



“một khi đã như vậy, xin mời Lâm cô nương cứu hắn, nhưng chỉ cần làm cho hắn ý thức thanh tỉnh là được, không cần giải hoàn toàn độc trong cơ thể hắn”.



Lạc Thải Vân nhìn như bình bĩnh nhưng trong thanh âm lại mang theo âm lãnh, Lâm Huyền Sương đầu tiên là sửng sốt, lập tức cảm thấy hiểu rõ: thì ra là thế, Lạc Thải Vân muốn ta cứu Phương Mặc chính là vì muốn tra tấn hắn, làm cho hắn chậm rãi chết đi, thật sự là ý kiến hay.



Trong Lạc vương phủ, thị vệ theo phân phó của Nam Cung Quyết từ trong hầm băng lấy đến một khối hàn băng ngàn năm, đặt trong một cái bồn, Nam Cung Quyết đem bàn tay to đặt lên trên khối băng, hơi hơi dùng sức, hàn băng rất nhanh bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được bị hòa tan.



Hàn băng được hòa tan, hơn phân nửa bồn nước hiển hiện lên trong mắt mọi người, Nam Cung Quyết đem ‘trên biển hoa’ bỏ vào trong nước biển, trong khoảnh khắc, nguyên bản ‘trên biển hoa’ giống như dây cột tóc bình thường nhất thời nở rộ mang theo hào quang chói mắt, màu đen tầng tầng mở ra, ánh sáng ngọc chiếu đến làm người ta không thể mở được ánh mắt.



Nhan sắc lóa mắt làm cho mọi người nhìn đến không thể rời đi ánh mắt: “thật đẹp a”.



‘trên biển hoa’ hoàn toàn nở ra, giống như một đóa kì hoa buông xuống dòng nước, đẹp làm cho người ta nhìn đến ngây ngốc, trên từng cánh hoa lại ánh rõ từng đường nét từng dấu móc, rõ ràng chính là bản đồ phân bố binh lực Kì Thiên.



“Bắc Đường Diệp, ta nghĩ ngươi nên dùng bồ câu đưa tin cho Kì Hoàng, hảo hảo điều tra một chút, trên biển hoa này là như thế nào có được”. không phải ‘trên biển hoa’ ở trong tay thám tử Tây Lương sao? Vì sao lại đến trên tay hoàng thất Kì Thiên, còn bị Kì Hoàng đưa đến Thanh Tiêu làm lễ vật.



Bắc Đường Diệp mâu quang ngưng đọng: “Lạc Mộng Khê, ý của ngươi là hoàng thất Kì Thiên có gian tế?”



Bắc Đường Diệp cũng nghĩ đến loại khả năng này, nhưng không nói ra, dù sao hoàng thất Kì Thiên đều là thân nhân của hắn, vô luận gian tế là ai, cũng đều sẽ đả thương đến tình cảm người trong nhà.



“Kì Thiên biết bản đồ phân bố binh lực bị mất, khẳng định đã nghiêm ngặt tra xét, người nọ không thể mang bản đồ phân bố binh lực mang ra ngoài, liền vẽ ra một phần, lại để cho gã thám tử Tây Lương và bản chính cùng nhau bị bắt”.



Lạc Mộng Khê liễm mâu phân tích: “Chuyện Kì Hoàng vì vương gia và Mộng Khê chuẩn bị lễ vật, thì toàn bộ hoàng thất Kì Thiên đều biết, tên thám tử trước khi chết lại nói ra một phần bản đồ phân bố binh lực khác chính là muốn làm cho Kì Thiên sinh hỗn loạn, sau đó, khẳng định Kì Thiên sẽ tăng số người kiểm tra người lui tới trên đường, sẽ không chú ý tới hoàng thất”.



Lạc Mộng Khê thở dài: “Những chuyện còn lại, không cần ta phải nói đi. Gian tế trong hoàng thất các ngươi nhân cơ hội đem ‘trên biển hoa’ bỏ vào trong lễ vật, để cho người ta mang ra khỏi Kì Thiên, đưa tới Thanh Tiêu, lại âm thầm thông tri Hạ Hầu Thần bản đồ phân bố binh lực ở trên ‘trên biển hoa’, để hắn đến cướp ‘trên biển hoa’”.



Ta cũng thật là không hay ho, nhiều thứ như vậy không thích, lại cố tình thích ‘trên biển hoa’, làm hại mạng nhỏ xuýt nữa cũng mất luôn.



Lạc Mộng Khê đem sự tình phân tích thập phần thấu đáo, cũng thập phần có lý, tuy rằng Bắc Đường Diệp không muốn tin tưởng, nhưng trừ bỏ người trong hoàng thất Kì Thiên, ai còn có thể tới gần túi lễ vật kia, bất đắc dĩ thở dài:



“Bổn hoàng tử lập tức dùng bồ câu đưa tin cho phụ hoàng, để người điều tra sự tình”. Hoàng thất Kì Thiên thế nhưng có gian tế, không biết sau khi phụ hoàng biết được sẽ có phản ứng gì.



Lạc Mộng Khê ánh mắt thâm trầm: “Bắc Đường Diệp, ngươi tốt nhất không cần đem chuyện này trực tiếp nói ra, nếu bồ câu đưa tin của ngươi bị tên gian tế kia bắt được, sự tình…” sẽ không dễ dàng giải quyết.



Bắc Đường Diệp khóe miệng giơ lên một tia ý cười chua sót: “Ta biết”. Ánh mắt đau sót này Lạc Mộng Khê chưa bao giờ gặp qua.



Bắc Đường Diệp khuôn mặt trầm trọng ly khai Khê viên, nhìn bóng dáng hắn không còn nhẹ nhàng như trong dĩ vãng, Nam Cung Quyết bất đắc dĩ thở dài: “Hoàng thất Kì Thiên cũng giống như các quốc gia khác, sẽ có gian tế cùng kẻ xấu, hi vọng Bắc Đường Diệp sớm nghĩ thông chuyện này mới tốt”.



“Ách, theo ý tứ của chàng hoàng thất Kì Thiên là rất hòa thuận”. Nhìn phản ứng vừa rồi của Bắc Đường Diệp, trong hoàng thất Kì Thiên quan hệ giữa các hoàng tử phải là rất tốt, còn có tính cách của Bắc Đường Diệp, nếu hắn sinh ra trong hoàn cảnh ngươi lừa gạt ta ta lừa gạt ngươi, không có khả năng có tính cách tốt như vậy.



“Hai năm trước ta từng một lần đi qua Kì Thiên, quan hệ giữa các hoàng tử xác thực làm cho người ta hâm mộ, bọn họ luôn luôn tôn trọng lẫn nhau, giúp đỡ nhau, tựa như huynh đệ tỷ muội trong nhà dân chúng bình thường, thân ái không hề đấu đá nhau, một chút cũng không giống như Thanh Tiêu, thường xuyên đao kiếm chém giết…”



Nam Cung Quyết khe khẽ thở dài, nghiêng người nhìn Lạc Mộng Khê: “Ta vẫn đều thực hâm mộ Bắc Đường Diệp, có thể sinh ra trong một hoàng thất như vậy, vô ưu vô lo lớn lên, vui vui vẻ vẻ làm vương gia, về chuyện quản lý giang sơn, để cho người thích động não đi làm”. Lại không nghĩ rằng bên trong hoàng thất cũng có gian tế.



Thấy Nam Cung Quyết có chút mất mát, Lạc Mộng Khê vội vàng khuyên giải: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ‘trên biển hoa’ cũng không nhất định là do người trong hoàng thất đưa vào, nói không chừng là do một đại thần nào đó được sủng ái, thừa dịp mọi người không chú ý, liền muốn phá rối…”



Lạc Mộng hê khuyên giải cũng không có chút tác dụng, vì lễ vật của hoàng thất, đều được trực tiếp lấy ra từ trong khố phòng, sau đó do hoàng thượng phê chuẩn danh sách, rồi trực tiếp chuyển đến Thanh Tiêu, làm sao có thể qua tay đại thần….



“Nam Cung Quyết, bản đồ phân bố binh lực cũng tìm được rồi, bây giờ chàng tính thế nào?” Trong khoảng thời gian gần đây Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp đã phái ra một lượng lớn người giám thị Hạ Hầu Thần, chỉ vì muốn trước hắn ta lấy được bản đồ phân bố binh lực. Vốn tưởng rằng bản đồ phân bố binh lực xa tận cuối chân trời. lại không ngờ gần nó ngay trước mắt, mang ở trên tóc Lạc Mộng Khê mỗi ngày đều ở ngay trước mắt Nam Cung Quyết. Mỗi khi Nam Cung Quyết vuốt tóc Lạc Mộng Khê đều đụng phải ‘trên biển hoa’ nhưng là hắn đều trực tiếp xem như không thấy.



Nam Cung Quyết trực tiếp đem ‘trên biển hoa’ trong nước biển nhấc lên, theo nước biển dần chảy hết, ánh sánh quanh ‘trên biển hoa’ cũng dần dần biến mất, cuối cùng lại trở lại là một dây cột tóc giống như màu tóc bình thường.



Trầm tư một lát, trong mắt Nam Cung Quyết hiện lên một tia ánh sáng kiên định: “Hạ Hầu Thần không phải muốn bản đồ phân bố binh lực sao? Ta sẽ đưa cho hắn”.



“Có ý tứ gì?” Lạc Mộng Khê biết là Nam Cung Quyết đang suy nghĩ biện pháp đối phó Hạ Hầu Thần, lại không đoán được hắn nghĩ ra biện pháp gì.



“Thiên cơ không thể tiết lộ, đến lúc đó tự nhiên nàng sẽ biết”. Nam Cung Quyết tự tin tràn đầy, một bộ dáng bí hiểm.



Lạc Mộng Khê giận đến không nói nên lời, giấu cái gì chứ, không phải là nghĩ biện pháp đối phó Hạ Hầu Thần sao, chàng có thể nghĩ đến, Lạc Mộng Khê ta trở về suy nghĩ cũng có thể nghĩ ra.



một cơn gió nhẹ thổi qua, tóc Lạc Mộng Khê tán loạn phía sau thổi tới trước người: “Nam Cung Quyết, vừa rồi chàng đem tóc ta tháo xuống, bây giờ phụ trách buộc nó lại cho ta”. Cho chàng lại ở trước mặt ta đắc ý, xem ta như thế nào làm giảm nhuệ khí của chàng.



Về phần phương pháp Nam Cung Quyết nghĩ đến thiết kế Hạ Hầu Thần, lấy thông minh của Lạc Mộng Khê, chỉ cần nói bóng nói gió nhất định có thể biết.



Lần này một trận chiến ở Lạc vương phủ, đám người Hạ Hầu Thần nguyên khí đại thương, trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ không dám lại có động tác gì, Nam Cung Quyết là người thông minh, tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội có thể chèn ép Hạ Hầu Thần.



Kế tiếp đến phiên Nam Cung Quyết ra chiêu, không biết người thông minh tuyệt đỉnh như hắn sẽ lấy phương pháp gì đến đối phó đám người Hạ Hầu Thần.