Lạc Vương Phi

Chương 48 : Chứng cớ

Ngày đăng: 14:17 30/04/20


Edit: kun’xjh



Khi Lạc Mộng Khê được đám người Đông Mai ‘Hộ tống’ đến đại sảnh, bên trong không có ai khác ngoài Lạc Tử Quận bị trúng xà độc, bọn người Lạc Thừa tướng, Đại phu nhân, Tam phu nhân, Lạc Tử Hàm, Lạc Thải Vân.



Lạc Thừa tướng ngồi ở trên ghế, tay bưng chén trà, sắc mặt âm trầm, ở cách đó không xa Đại phu nhân ngồi ở bên người hắn nhìn Lạc Mộng Khê đáy mắt thoáng hiện lệ quang, Ngô Phi một thân cẩm y màu đen, mặt không chút biểu tình đứng phía sau Đại phu nhân, ánh mắt băng lãnh, vô tình.



Lạc Tử Hàm ngồi ở bên cạnh Đại phu nhân, nhàn nhã uống trà, Tam phu nhân ngồi ở một bên khác của Lạc Thừa tướng, khuôn mặt bình tĩnh, Lạc Thải Vân ngồi bên cạnh Tam phu nhân, ánh mắt trống rỗng, ngáp mấy cái liền, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.



Nhìn tư thế này của bọn hắn, là muốn mở một cuộc xét xử, mà người bị xét xử đương nhiên là Lạc Mộng Khê nàng, khóe miệng Lạc Mộng Khê khóe khẽ cong lên một tia ý cười trào phúng: Muốn xét xử ta, cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh lớn như vậy hay không!



“Mộng Khê, ngươi biết tội chưa?” Lạc Mộng Khê vừa mới đi vào đại sảnh, Lạc Thừa tướng đột nhiên buông chén trà trong tay xuống, lớn tiếng chất vấn, đáy mắt lạnh như băng hiện ra tia lửa giận.



Lạc Mộng Khê cố tình giả ngu giả ngơ:“Lạc Thừa tướng, Mộng Khê vừa rồi đang nghỉ ngơi, được truyền lệnh đi đến đại sảnh, thật sự không biết đã phạm tội gì, thỉnh Lạc Thừa tướng chỉ rõ.”



Ngô Phi khóe mắt dư quang lia nhanh đứng ở phía sau Đại phu nhân, khuôn mặt lạnh như băng, không nói được một lời. Lạc Mộng Khê khinh thường hừ nhẹ một tiếng: Lúc ở trong rừng, nàng đã tự mình nhìn ra nam hắc y nhân kia là Ngô Phi, Đại phu nhân cũng coi như thông minh, đem việc này giao cho Lạc Thừa tướng xử lý, như vậy, chính là muốn Lạc Mộng Khê và Lạc Thừa tướng xảy ra xung đột, cùng Vân Bích Lạc nàng không có quan hệ gì……



Nhưng thật ra Tam phu nhân so với Đại phu nhân có ngu hơn một chút, người bình thường đều là chạy vào ban ngày, buổi tối nghỉ ngơi, làm gì có chuyện chạy vào buổi tối, ban ngày nghỉ ngơi, biểu hiện khác thường của bốn tên thị vệ đã im lặng giải thích rõ:



Đại phu nhân bố trí, chuẩn bị hy sinh bốn tên thị vệ kia, dọn sạch chướng ngại của mình ở Tướng phủ, người thông minh đều có thể hiểu ra, Tam phu nhân kia lại cố tình ngu ngốc tự mình chui vào rọ……
Đại phu nhân ra hiệu bằng ánh mắt đối với Ngô Phi, Ngô Phi lĩnh hội:“Khi thuộc hạ đuổi tới trong rừng, tên hung thủ giết người kia còn chưa rời đi, lúc thuộc hạ giao thủ, đã đâm tên hung thủ kia bị thương ở cánh tay phải……”



Ánh mắt Ngô Phi lạnh như băng nhìn Lạc Mộng Khê, tuy rằng trong lời nói của hắn cũng không nói rõ điều gì, nhưng ý tứ của hắn đã rất rõ ràng: Muốn biết ngươi có phải hung thủ hay không, chỉ cần nhì cánh tay phải của ngươi là biết……



“Vàng thật không sợ lửa, bốn thị vệ đều không phải là chết trong tay Mộng Khê, Mộng Khê đương nhiên không sợ để các vị coi qua!”



Nói xong, Lạc Mộng Khê kéo tay áo bên cánh tay phải lên, nhất thời, cánh tay ngọc tuyết trắng, nõn nà, cơ thịt trơn nhẵn hiện ra trước mắt mọi người, muỗi mà đậu lên trên bề mặt ấy chỉ sợ đều đã trượt chân, không có gì ngoài một nốt cung sa màu đỏ sậm trên cánh tay, ngoài ra không thấy vết thương nào……



Cái này…… Điều này sao có thể…… Đại phu nhân và Ngô Phi đáy mắt lóe nồng đậm khiếp sợ…… Chẳng lẽ hắc y nhân ở trong rừng giết chết bốn thị vệ kia thật sự không phải là Lạc Mộng Khê…… Nếu thật sự là như thế, ta thua trắng ván cờ mà ta bày ra sao…… Bốn tên thị vệ cũng là hy sinh vô ích……



“Tiểu thư, cánh tay của nữ tử không thể tùy tiện để lộ ra ngoài!” Băng Lam đã theo tới vội vàng giúp Lạc Mộng Khê kéo tay áo bên phải lên, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.



Lạc Mộng Khê không cho là đúng: Nhìn cánh tay mà thôi, không có gì to tát, huống chi, nam tử trong đại sảnh rất ít, ngoại trừ Lạc Thừa tướng, cũng chỉ có Ngô Phi, Lạc Thừa tướng kia cao ngạo tự tôn, sẽ không cho phép nữ nhi của mình gả cho một tên thị vệ ……



Lạc Mộng Khê thờ ơ xoay người, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng với trêu tức trông thấy Lăng Khinh Trần anh tuấn bất phàm, khí chất xuất trần, nhàn nhã đứng ở cách đó không xa, hơi sửng sốt: Lăng Khinh Trần cũng không phải người Tướng phủ, đêm hôm khuya khoắt, hắn làm sao có thể xuất hiện ở đây?



!