Lạc Vương Phi

Chương 49 : Trịnh trọng hứa hẹn

Ngày đăng: 14:17 30/04/20


Edit: kun’xjh



“Lôi Viễn, Lôi Thanh là người của bổn tướng, hai người bọn họ đều có thể chứng minh: Đêm khuya, Mộng Khê luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, chưa từng rời khỏi Khê viên nửa bước.” Lạc Thừa tướng ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, trong giọng nói có vẻ bình tĩnh nhưng lại ngầm mang sắc bén: “Huống chi, nay sự thật đã bày ra trước mắt, người giết chết bốn thị vệ không phải là Mộng Khê, mà là một người khác, hơn nữa hành động của người này rất xấu xa, sau giết người còn muốn giá họa cho Mộng Khê, Bích Lạc, đối với việc này, ngươi có cao kiến gì?”



Lạc Thừa tướng giọng điệu bình tĩnh, lại ngầm có ý châm chọc, đôi mắt hơi trầm xuống, che đi thần sắc trong đáy mắt, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn.



“Lần này là thiếp thân đã quá lỗ mãng, suýt nữa oan uổng Mộng Khê, thiếp sẽ ở nơi này bồi tội với Mộng Khê!” Đại phu nhân miệng nói xong lời xin lỗi, trong lồng ngực lửa giận thiêu đốt: Lạc Mộng Khê, ngươi tính lợi hại, lúc này không trị được tội của ngươi còn có lần sau, nếu quang minh chính đại giết không được ngươi, thì giết ngầm vậy……



“Một khi đã như vậy, việc bốn thị vệ bị giết sẽ giao cho ngươi điều tra, trong vòng một tháng phải điều tra rõ chân tướng mọi việc, đưa cho bổn tướng một cái, cũng đưa Mộng Khê một cái!” Lạc Thừa tướng giọng điệu lạnh như băng, mang theo chỉ thị cường thế.



“Vâng, lão gia!” Đại phu nhân lên tiếng trả lời đáp ứng việc này, trong giọng nói có vẻ bình tĩnh nhưng lại mơ hồ mang theo phẫn nộ: Xem ra Lạc Hoài Văn đối với việc hôm qua ghi hận trong lòng, nhân cơ hội này trả đũa ta, đường đường là nam tử hán, lại thù dai như thế, thật sự là tức chết ta ……



Đại phu nhân thân là đương gia chủ mẫu của Tướng phủ, tự mình nói xin lỗi Lạc Mộng Khê đã cho nàng mặt mũi thiên đại, trong lòng mọi người cũng sẽ cảm thấy nàng là một người cư xử hòa nhã, thái độ phi thường đúng mực thích hợp làm chủ mẫu:



Đại phu nhân, ngươi thật sự thông minh, nhưng mà, muốn để việc này chấm dứt, cũng không dễ dàng như vậy:“Đại phu nhân, không phải Mộng Khê không tin người, chính là mọi việc luôn có ngoại lệ, nếu một tháng sau người không tìm thấy hung phạm giết chết bốn thị vệ thì làm như thế nào?”



Đại phu nhân ném ánh mắt cừu thị nhìn như không nhìn đến nàng, đủ để đem nàng bầm thây vạn đoạn, Lạc Mộng Khê chậm rãi mở miệng:“ Tướng phủ chúng ta mặc dù không phải là hoàng thất, nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng cũng là vọng tộc trăm năm, việc bốn thị vệ rắc rối phức tạp, người phụ trách điều tra việc này, viết giấy bảo đảm tất nhiên không cần, nhưng phải có hứa hẹn, mới làm mọi người phục……”



Lạc Thừa tướng hơi cúi đầu suy tư, cảm thấy lời nói của Lạc Mộng Khê cũng có lý:“Vân Bích Lạc ta lúc này thề rằng, nếu trong một tháng không phá giải việc bốn thị vệ bị giết xong, ta sẽ không làm đương gia chủ mẫu nữa!” Vân Bích Lạc ngưng trọng thề, ánh mắt lạnh lùng, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia ý cười quỷ dị: Đại phu nhân, ta muốn chính là lời này của ngươi……
Lúc này đây Tam phu nhân không có kêu đau, khuôn mặt hơi vặn vẹo, nháy mắt đã khôi phục bình thường, trên trán mồ hôi nhỏ giọt……



Đại phu nhân mâu quang sắc bén hiện lên một tia hàn quang, nháy mắt đã khôi phục bình thường:“Tam muội làm sao vậy? Muốn gọi đại phu hay không?”



Tam phu nhân che dấu vết máu chảy ra từ cánh tay phải bị thương:“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, Hương Hương không sao, nghỉ ngơi một chút là được……”



Lạc Mộng Khê đi ra đại sảnh, nghe trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia ý cười quỷ dị: Đại phu nhân bắt đầu nghi ngờ tam phu nhân, tam phu nhân dường như cũng muốn ngôi vị chủ mẫu, xem ra trò hay đã sắp hạ màn…



Ánh nắng rực rỡ, chim hót hương đưa, đại phu nhân và Lạc Tử Hàm đã sớm dùng xong bữa sáng rồi trở về phòng, tất cả nha hoàn cũng bị đuổi đi, Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người là Lăng Khinh Trần và Lạc thừa tướng!



Lăng Khinh Trần cầm bầu rượu rót cho mình một chén, đang muốn uống xuống, trong ly rượu lại xuất hiện bóng ngược của Lạc Mộng Khê cao ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đáy mắt lạnh như băng của Lăng Khinh Trần hiện lên một tia nghi hoặc: Lạc Mộng Khê làm cho Lạc Thải Vân đụng phải cánh tay của tam phu nhân, là sớm biết trên người bà ấy có thương tích, hay là chỉ muốn thử thăm dò…



“Lăng công tử có biết mục đích của bổn tướng khi đuổi hết toàn bộ hạ nhân ra ngoài là gì không?” Tiếng hỏi dò bất đắc dĩ của Lạc thừa tướng truyền vào trong tai, Lăng Khinh Trần phút chốc hoàn hồn, đáy mắt hiện lên một tia sáng rỏ, ngẩng đầu uống cạn ly rượu: “Là vì chuyện của Lạc đại tiểu thư sao!”



Lạc thừa tướng bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: “Đứa nhỏ Mộng Khê này, mẫu thân chết sớm, không biết nhiều quy củ lắm. Hôm nay Lăng công tử thấy được da thịt của nó là nó không đúng, theo lý mà nói Lăng công tử không cần để ý đến, chẳng qua là…”



“Tại hạ sẽ chịu trách nhiệm với Lạc đại tiểu thư!” Lạc thừa tướng còn chưa nói xong, Lăng Khinh Trần đã buông ly rượu trong tay, giọng điệu ngưng trọng: “Ba ngày sau, tại hạ quay về Tô Châu vấn an phụ thân, gia mẫu, sẽ mang theo Mộng Khê đi cùng!”