Lạc Vương Phi

Chương 50 : Việc phát sinh đột ngột

Ngày đăng: 14:17 30/04/20


Edit: kun’xjh



Đại sảnh Lạc viên trong Tướng phủ.



“Lăng Khinh Trần bỏ qua Tử Hàm, chọn Lạc Mộng Khê, ngươi khẳng định không có nghe nhầm chứ?” Đại phu nhân ngồi ở trước bàn, giọng điệu âm lãnh, ánh mắt sắc bén thoáng hiện hàn quang, bàn tay mềm mại, trắng nõn nắm chặt chén trà tinh xảo.



“Thiên chân vạn xác!” Ngô Phi giọng điệu ngưng trọng:“Thuộc hạ chính tai nghe được Lăng Khinh Trần đã hứa với Lạc Thừa tướng, ba ngày sau sẽ mang Lạc Mộng Khê đi Lăng phủ ở Tô Châu…..”



Đáng chết! Đại phu nhân mâu quang phát lạnh, bàn tay mềm đột nhiên nắm chặt, chỉ nghe “Rắc” Một tiếng vang lên, chén trà vỡ trong tay đã lên tiếng trả lời thay, tàn trà rơi trên bàn tay mềm trắng nõn, mảnh vỡ chén trà cứa một vết nhỏ trên bàn tay mềm ấy, Đại phu nhân không cảm thấy chút đau đớn nào, máu tươi trộn lẫn với tàn trà cùng một chỗ, theo bàn tay chậm rãi chảy xuống, từng giọt từng giọt, rơi xuống đất……



Lạc Mộng Khê, lại là ngươi, ngươi quả thực chính là tai tinh của hai mẹ con ta! Đại phu nhân ánh mắt sắc bén bắn ra hàn quang, giống như muốn lăng trì xử tử Lạc Mộng Khê:



Lăng Khinh Trần là đệ nhất thủ phủ ở Giang Nam, hắn không có gì ngoài tài lực phú khả địch quốc, nhưng thế lực cũng không thể coi thường, địa vị của hắn ở các quốc gia, chỉ đứng sau hoàng đế, đều là đối tượng nịnh bợ và tranh giành của quan viên khắp nơi.



Lạc Thừa tướng có ý đồ với Lăng Khinh Trần, dự định để cho Lạc Tử Hàm tiếp cận Lăng Khinh Trần, Đại phu nhân vô cùng hài lòng, dù sao Lăng Khinh Trần tướng mạo anh tuấn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có nhiều nữ tử tuổi thanh xuân muốn lấy làm chồng, Lạc Tử Hàm đi theo hắn, tuyệt đối là chuyện tốt.



Cho dù ngay từ đầu Lạc Tử Hàm làm thiếp thất bên người hắn, đại phu nhân tin rằng lấy thủ đoạn của Lạc Tử Hàm, ngồi lên địa vị chính thất của Lăng phủ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, cái gọi là mẫu bằng nữ quý, Lạc Tử Hàm trở thành đương gia chủ mẫu của Lăng phủ, nắm giữ hơn phân nửa Lăng gia, vậy thân phận của Vân Bích Lạc nàng đương nhiên cũng sẽ được nâng lên, để người đời kính trọng.




Gió nhẹ sượt qua mặt, nhẹ nhàng ôn nhu, giống như ngón tay đang mơn trớn hai má, vô cùng dễ chịu, từng đợt hương hoa bay vào trong mũi, khiến người ta cảm giác vui tươi thanh thản.



Lạc Mộng Khê khép hờ hai mắt, nhìn bốn phía vắng vẻ: “Thuyền của Lạc phủ còn chưa tới sao?”



“Thưa tiểu thư, Lôi Viễn Lôi đại ca đã đi giục, chắc hẳn sẽ tới nhanh thôi…”



Băng Lam còn chưa nói xong, một hồi tiếng tiêu trầm bổng không biết vang lên từ đâu, véo von êm tai, như trắm hoa đua nở, như trăm điểu hót vang, làm cho người gặp phải cảnh này, mơ hồ mang theo một cỗ ưu thương nhàn nhạt.



“Tiếng tiêu thật là dễ nghe!” Băng Lam nghe đến say mê, nhịn không được mở miệng tán thưởng.



Lạc Mộng Khê khe khẽ cười: Tiêu kĩ của người này thật cao siêu, hiếm có trên thế gian, dư âm của tiếng tiêu vẫn còn văng vẳng bên tai, ba ngày chưa dứt. Nếu có thể cùng kết giao, thật sự là sự may mắn của một đời người, chẳng qua không biết người thổi tiêu là người phương nào?



Theo thuyền hoa tới gần, Lạc Mộng Khê nhìn thấy trên sàn tàu thuyền hoa một nam tử áo trắng đang ngưng thần thổi tiêu, dung mạo tuấn mỹ phi phàm, khí chất xuất trần phiêu dật, làm cho người ta không dám khinh nhờn, gió nhẹ khẽ thổi qua, tay áo phất phới, mái tóc đen mượt tung bay, làm tôn lên vẽ tuấn mỹ giống như chân nhân tiên cung bước ra từ trong tranh…



_________________