Lạc Vương Phi

Chương 59 : Cúc Hoa yến (hạ)

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Edit: kun’xjh



Nam Cung Phong vừa nói xong, đại sảnh vốn đang huyên náo lập tức im phắng phắc, gần trăm ánh mắt tất cả đều nhìn chằm chằm về phía Nam Cung Phong, im lặng chờ hắn bẻ lại tiếp:



Chân tướng sự việc, trong lòng mọi người đã sớm rõ ràng, sở dĩ im lặng như thế, chỉ vì muốn xem hắn còn có thể viện lý do gì để thanh minh……



Nam Cung Phong nhìn quanh một vòng, thấy tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn hắn, tự tôn kiêu căng đã được thỏa mãn, thứ hắn muốn, chính là loại cảm giác này, vua của một nước, cao cao tại thượng, nhận hết ánh nhìn chăm chú và quỳ lạy của vạn người.



“Cảnh vương gia nói lời đó là có ý gì?” Trong đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe ra nồng đậm trào phúng và khinh thường: Chết đến nơi rồi, còn vọng tưởng làm khốn thú chi đấu, quả thực chính là không biết trời cao đất rộng.



“Mọi người đều biết, khối ngọc bội này có linh tính, nếu thật sự là Mộng Khê ăn trộm, vậy nó hẳn là tự bay trở về tay của Cảnh vương gia mới đúng, nhưng mà hiện tại, nó vẫn còn trong tay của ta……”



Nam Cung Phong hừ lạnh một tiếng, tự tin tràn đầy: “Bởi vì còn chưa tới lúc, nó đương nhiên chưa bay trở về tay bổn vương, ngọc bội tuy có linh tính, nhưng cần thời gian để phân biệt người cầm nó rốt cuộc có phải chủ nhân của nó hay không……”



Lạc Mộng Khê trong lòng khinh thường cười nhạo một tiếng: Ngọc bội của Nam Cung Quyết ở trong tay ta không tới thời gian một chén trà nhỏ đã tự bay trở về, ngọc bội của Nam Cung Phong ngươi ở chỗ ta đã một năm trời, giờ vẫn còn trong tay ta, chẳng lẽ nói ngọc bội của ngươi so với ngọc bội của Nam Cung Quyết ngu hơn sao……



Việc Nam Cung Phong nói dối Lạc Mộng Khê biết rõ hơn ai hết, nhưng văn võ bá quan chưa hẳn đã biết, nhìn đáy mắt bách quan chuyển từ ánh mắt phẫn nộ sang nghi hoặc, Lạc Mộng Khê hừ nhẹ một tiếng: Nam Cung Phong, bất luận ngươi muốn giở cái trò gì, Lạc Mộng Khê ta đều sẽ phụng bồi đến cùng, ngươi tìm càng nhiều lý do, đến cuối cùng khi chân tướng rõ ràng, ngươi thua sẽ càng thảm……



“Lạc vương gia vừa rồi có nói qua, thanh giả tự thanh, tục giả tự tục, Mộng Khê không thẹn với lương tâm, không sợ khảo nghiệm!” Lạc Mộng Khê lời lẽ chính nghĩa, khẩu khí kiên định làm cho người ta nhịn không được mà lựa chọn tin lời của nàng.



“Nếu Cảnh vương gia nói ngọc bội vừa mới bị mất, chưa phân biệt ra chủ nhân của mình, cho nên chưa bay trở về tay Cảnh vương gia, không biết ngọc bội của Cảnh vương gia cần thời gian bao lâu mới có thể phân định ra Mộng Khê không phải là chủ nhân của nó?” Lạc Mộng Khê nâng ngọc bội lên trước mặt, tuyết mâu hơi trầm xuống, giọng điệu mang theo trào phúng.



Nam Cung Phong mặt không đỏ, tim không đập loạn: “Ba nén nhang, ngọc bội phân biệt chủ nhân của mình, cần thời gian là ba nén nhang!”



Đáy mắt âm trầm của Thanh Hoàng hiện lên một tia bất đắc dĩ, mà khóe miệng của Nam Cung Quyết lại khẽ cong lên một tia ý cười trào phúng như có như không:



Xem phản ứng của hai người bọn họ Lạc Mộng Khê đã biết Nam Cung Phong đang nói dối, ngọc bội này chỉ nam tử trong hoàng thất của Thanh Tiêu quốc mới có, nói cách khác, trong toàn bộ đại sảnh, chỉ có ba người Thanh Hoàng, Nam Cung Quyết, Nam Cung Phong mới biết khi ngọc bội phân biệt chủ nhân rốt cuộc cần bao nhiêu thời gian.



Thanh Hoàng chưa vạch trần lời nói dối của Nam Cung Phong, vì Nam Cung Phong là nhi tử của hắn, hắn không muốn tự tay hủy đi danh dự của Nam Cung Phong. Nam Cung Quyết chưa vạch trần hắn, là vì Nam Cung Quyết biết, Nam Cung Phong không phải là đối thủ của Lạc Mộng Khê.



Mà văn võ bá quan vì khối ngọc bội này mới biết được Nam Cung Phong là tiểu nhân bỉ ổi vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn, sự việc cho đến bây giờ đã nảy sinh biến chuyển, bọn họ đương nhiên cũng sẽ theo đó mà sinh ra hoài nghi, không dám lại nói gì sai.



“Theo như lời Cảnh vương gia nói, thời gian ba nén nhang không biết còn bao lâu?” Trong giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê vẫn đang mang theo trào phúng và khinh thường.



Nam Cung Phong làm ra vẻ như đang suy nghĩ một lát: “Sau khi bổn vương cùng phụ hoàng đàm sự ở ngự thư phòng, ngọc bội vẫn còn, xem ra hẳn là sau khi đi vào đại sảnh thì không thấy,[ý là, sau khi bổn vương đi vào đại sảnh, Lạc Mộng Khê ngươi mới trộm ngọc bội, mà khi đó Lạc Mộng Khê căn bản là không có ở đại sảnh, trộm như thế nào đây] thời gian hẳn là còn nửa nén nhang, sau nửa nén nhang, ngọc bội tự nhiên sẽ bay trở về tay bổn vương!”



Nam Cung Phong giọng điệu kiên định, tự tin tràn đầy, khóe miệng chứa ý cười quỷ dị, lãnh khốc, đáy mắt nhìn Lạc Mộng Khê chợt lóe một tia lệ quang rồi biến mất, giống như đang nói: “Lạc Mộng Khê, ngươi thua rồi!”



“Một khi đã như vậy, để chúng ta mỏi mắt chờ xem!” Chưa tới cuối cùng, nói ai thắng ai thua vẫn còn quá sớm! Nam Cung Phong, ta sẽ chờ ngươi nửa nén nhang, xem nửa nén nhang qua đi, ngươi còn có gì để nói.



Đáy mắt tự tin của Nam Cung Phong bị Lạc Mộng Khê thu hết vào mắt, tuyết mâu hơi trầm xuống: Nam Cung Phong tự tin như thế, việc này khẳng định có vấn đề, ta phải cẩn thận hành động!



Nếu để Nam Cung Phong thực hiện được gian kế, chưa nói đến việc không thể báo thù cho Lạc đại tiểu thư, mà ngay cả Lạc Mộng Khê ta cũng sẽ mang tội vu khống, oan uổng Cảnh vương, đến lúc đó, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.



Trong lúc nhất thời, mọi người trong đại sảnh ai cũng không nói gì, hàng trăm ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay Lạc Mộng Khê, tất cả mọi vật đều vô cùng yên tĩnh, trong lúc đó mọi người đều có thể nghe được nhịp tim của đối phương.



Trên hương án, khói xám chậm rãi tản ra, một chút tàn khói rơi xuống lư hương……



Giống như đã qua một thế kỷ, tim của mọi người đều đã nhảy tới cổ họng, bởi vì nén hương sẽ cháy xong rồi, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia ý cười lạnh như băng: Nam Cung Phong, chân tướng sắp được công bố, ngươi nên chuẩn bị tốt để thân bại danh liệt, nhận hết khiển trách, trào phúng của mọi người đi là vừa……



Bất thình lình, ngọc bội trong tay của Lạc Mộng Khê đột nhiên động đậy, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay: Vừa rồi ngọc bội di chuyển với lực đạo rất lớn, nếu không phải nàng sớm có chuẩn bị, luôn dùng nội lực để nắm chặt ngọc bội, chỉ sợ ngọc bội đã bay đi rồi……



Đây là có chuyện gì? Ngọc bội đã ở trong tay Lạc đại tiểu thư một năm, trong lúc đó Lạc đại tiểu thư cũng từng nhiều lần đụng độ với Nam Cung Phong, nhưng nó cũng chưa bay trở về tay Nam Cung Phong, hôm nay nhất định cũng sẽ không tự mình bay trở về. Như vậy, khẳng định là có người đang âm thầm gian lận……



Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê đang âm thầm suy nghĩ, ngọc bội lại xuất ra vài cổ lực mạnh mẽ, mỗi một lần đều suýt nữa làm cho ngọc bội từ trong tay nàng bay ra: Khẳng định có người đang âm thầm giở trò quỷ……



Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Nam Cung Phong, ánh sáng lạnh trong đôi mắt đẹp càng đậm: Bộ dạng của Nam Cung Phong nhìn khí định thần nhàn*, cũng không có dùng nội lực hút ngọc bội. Nhưng nếu hắn muốn thắng, ngọc bội phải bay về trong tay hắn. Nói cách khác, có người đứng bên cạnh Nam Cung Phong dùng nội lực giúp hắn hút ngọc bội trong tay Lạc Mộng Khê qua……



(*Khí định thần nhàn: khí tức ổn định, thần sắc thư thái, ý chỉ bạn Tùng chạy như vậy mà sắc mặt vẫn không đổi.)



Nhưng mà, Nam Cung Phong ngồi ở dưới Thanh Hoàng, xung quanh hắn căn bản không có người, vậy đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì….



Đôi mắt của Lạc Mộng Khê rất nhanh đã quay ngược trở lại, suy nghĩ về chân tướng sự việc, Lơ đãng liếc mắt, nhìn thấy bóng dáng quỷ dị phía sau Nam Cung Phong chưa kịp tránh đi. Nhất thời trong đáy mắt thoáng hiện hàn quang: Thì ra là hắn đang làm trò quỷ, đáng chết, núp sau lưng Nam Cung Phong, dùng lực hút ngọc bội, muốn thay đổi cục diện vì Nam Cung Phong, khiến Lạc Mộng Khê ta thân bại danh liệt, các ngươi cứ nằm mơ đi……



Lạc Mộng Khê vận toàn bộ nội lực rót vào tay, nắm chặt khối ngọc bội kia, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng càng ngưng càng sâu:



Người nọ núp ở phía sau Nam Cung Phong, mọi người không nhìn thấy hắn. Hắn càng dễ giở trò, nhưng ta lại đang đứng ở trước mặt bao người, nếu thoáng có một động tác nhỏ nào sẽ bị phát hiện ngay, may mắn thời gian không còn nhiều, ta chỉ phải chống đỡ qua khoảng thời gian này, sẽ không có việc gì nữa……



Lạc Mộng Khê đấu với người phía sau Nam Cung Phong đến thiên hôn địa ám. Bách quan chưa có nhìn ra mánh khóe trong đó, lại thấy ngọc bội trong tay Lạc Mộng Khê động đậy: Xem ra Cảnh vương gia đúng là chịu oan uổng, ngọc bội đã di chuyển rồi……



Nhang trong lư hương đã cháy gần hết, ngọc bội vẫn được Lạc Mộng Khê nắm chặt trong tay, người đứng phía sau Nam Cung Phong nói vậy cũng rất sốt ruột. Đột nhiên nội lực tăng thêm, Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy một cỗ lực hút cường đại nhanh chóng hút ngọc bội trong tay nàng……



Lạc Mộng Khê dùng hết toàn lực xiết chặt ngọc bội, nhưng ngọc bội vẫn bị nội lực cường đại hút lấy, làm cho bàn tay nhỏ bé của nàng run lên nhè nhẹ. Lạc Mộng Khê cảm giác rõ được, nội lực của mình không bằng kẻ thần bí kia, nhìn Nam Cung Phong tràn đầy tự tin, ánh mắt ngầm mang theo trào phúng, hán quang trong đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê càng đậm:




“Thải Vân, Thải Vân……Con làm sao vậy……Không được dọa nương a……” Tam phu nhân đứng không xa Lạc Thải Vân lắm, muốn tới gần, lại tới gần không được, sốt ruột đảo quanh tại chỗ……



Lạc Mộng Khê lặng lẽ quan sát đại phu nhân, trong đáy nàng chợt lóe một tia kinh ngạc và khó hiểu rồi biến mất: Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, đoạn gấm tuyết kia thật sự có vấn đề. Nếu lúc trước ta không bán đoạn gấm tuyết cho Lạc Thải Vân, vậy hiện tại người lăn lộn trên mặt đất chính là Lạc Mộng Khê ta……



“Thái y, Thái y……” Sắc mặt Lạc Thừa tướng âm trầm, gấp giọng gọi Thái y: Cúc Hoa yến lần này, cả ba nữ nhi trong Tướng phủ hắn đều nổi tiếng hết, đại nữ nhi Lạc Mộng Khê, vì làm sáng tỏ oan tình của mình, mà chỉnh Cảnh vương đến thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa. Chỉ sợ từ nay về sau, chủ đề mà dân chúng ở kinh thành nói về nhiều nhất chính là Lạc Mộng Khê thông minh như thế nào, lợi hại như thế nào, làm người ta vừa đồng tình lại kính nể như thế nào……



Nhị nữ nhi Lạc Tử Hàm, tâm như rắn rết, đoạt tín vật của tỷ tỷ, giả mạo ân nhân cứu mạng của Cảnh vương, cùng Cảnh vương này ngại xấu thích đẹp, vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn, ngụy quân tử cấu kết với nhau làm việc xấu, hãm hại thân tỷ tỷ của chính mình, đến cuối cùng chính nghĩa chiến thắng, cái giỏ trúc múc nước công toi.



Tam nữ nhi Lạc Thải Vân, bình thường vẫn không hề lên tiếng, vừa xuất hiện lại bỗng nhiên nổi tiếng, toàn trường khiếp sợ, không hề giữ hình tượng mà lăn lộn trước nhiều người.



Tuy nói nàng trúng độc, mất mặt là không tránh khỏi, nhưng chuyện người trong một phủ tính kế lẫn nhau đã khắc sâu vào lòng người. Chuyện của Lạc Thải Vân sẽ chỉ làm cho mọi người có ấn tượng không tốt đối với Tướng phủ: Nhìn xem, Tướng phủ này lại bị người một nhà tính kế……



“Đến đây, đến đây……” Một lão giả hơn năm mươi tuổi, chòm râu dài rất nhanh từ trong đám người đi ra, nháy mắt đã đi đến trước mặt Lạc Thải Vân, cũng không biết hắn dùng phương pháp gì, Lạc Thải Vân đứng ở một chỗ bất động, tiếng kêu thảm thiết cũng theo đó mà biến mất không dấu vết.



Lão giả bắt lấy cổ tay đã trở thành bộ dạng hư thối của nàng, dừng lại một lát, mâu quang hơi trầm xuống, rất nhanh lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Lạc Thải Vân:



“Lạc Thừa tướng, vị Lạc tiểu thư này là trúng cự độc, lão hủ đã cho nàng ăn thanh độc dược hoàn, độc tố tạm thời sẽ không khuếch tán nữa, chỉ có điều, cần phải lập tức giải độc, nếu không, tính mạng của Lạc tiểu thư sẽ khó giữ.”



Gọi thị vệ tới, nâng Lạc Thải Vân đang hôn mê bất tỉnh đi, các cung nữ bỏ thêm một lượng lớn hương xông ở đại sảnh, cuối cùng đã áp được cổ tanh tưởi kia xuống.



Các đại thần giao đãi việc xong, tất cả đều rời khỏi đại sảnh. Nhóm nha hoàn, nô bộc đương nhiên cũng đều thức thời mà rời đi. Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại nhóm tài tử, tài nữ trẻ tuổi.



Nhóm tài tử, tài nữ đã sớm có chút quen biết, đứng chung một chỗ tán gẫu đến khí thế ngất trời, chẳng qua, các tài tử vừa nói chuyện phiếm, lại vừa lặng lẽ quan sát Lạc Mộng Khê và Hạ Hầu Yên Nhiên. Lạc Mộng Khê tươi mát, xuất trần giống như thánh địa tuyết liên, khí chất tao nhã đừng nói là toàn bộ nữ tử trong đại sảnh, chỉ sợ toàn bộ thế gian cũng không ai có thể bì kịp, chính là, nàng vì cái gì lại trúng độc hủy dung chứ, nếu không, khẳng định sẽ là một mỹ nữ tuyêt sắc, lấy về nhà, cũng đẹp mặt.



Về phần Hạ Hầu Yên Nhiên, diện mạo tuyệt mỹ, khí chất so với Lạc Mộng Khê kém hơn một chút, nếu Lạc Mộng Khê không bị hủy dung, Cúc Hoa yến lần này, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng để nhóm tài tử cạnh tranh để cưới về.



Về phần ánh mắt của nhóm tài nữ, không có ngoại lệ, tất cả đều tập trung trên người Nam Cung Quyết vẫn đang ngồi ở ghế trên không nhúc nhích, khuôn mặt anh tuấn, bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy nhìn ra ngoài cửa sổ. Si mê, ái mộ, ngượng ngùng cái gì cần có đều có……



Lạc Mộng Khê quanh năm ở Tướng phủ, hơn nữa địa vị của nàng trước kia rất thấp, ngoài người trong Tướng phủ, căn bản không quen biết chi nữ đại quan, cho dù là hiện tại, toàn bộ đại sảnh, nàng cũng chỉ quen biết ba người Nam Cung Quyết, Lạc Tử Hàm, Hạ Hầu Yên Nhiên.



Nam Cung Quyết là đối tượng mà phần lớn nữ tử ái mộ, lấy hiểu biết của Lạc Mộng Khê đối với hắn, nếu Lạc Mộng Khê tìm hắn bắt chuyện hắn sẽ không cự tuyệt, nhưng Lạc Mộng Khê nhất định sẽ thành đối tượng mà chúng nữ tử ghen ghét, nữ tử đố kị thực đáng sợ. Lạc Mộng Khê không muốn mình chết không toàn thây, cho nên, vẫn là an phận một chút đi.



Về phần Lạc Tử Hàm, lúc này đang một mình đứng ở cách đó không xa, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì. Vài nàng khuê các đứng ở phía sau nàng ba, bốn thước, vừa tán gẫu vừa đối với nàng chỉ trỏ, trong mắt lộ ra trào phúng và khinh thường: “Người có tâm địa rắn rết giống như ả, ai còn dám cưới……”



“Chính là, chính là…… Nếu ta là ả, đã sớm thức thời mà rời khỏi hoàng cung rồi……”



“Da mặt của người ta so với tường thành còn dày hơn, so với chúng ta chỉ có……”



Tiếng mấy người kia trào phúng, Lạc Mộng Khê đều có thể nghe thấy, Lạc Tử Hàm đương nhiên cũng có thể nghe thấy, chẳng qua ngoài trừ sắc mặt nàng âm trầm ra, không có phản ứng gì khác.



Hạ Hầu Yên Nhiên đứng ở nơi cách xa Nam Cung Quyết năm, sáu thước, muốn cùng Nam Cung Quyết trò chuyện, nhìn khuôn mặt anh tuấn không chút biểu tình, thái độ lạnh lùng của hắn, Hạ Hầu Yên Nhiên vài lần muốn đến bên mở miệng nói vài câu lại bị nàng nuốt ngược trở vào. Vì lần trước đã bị giáo huấn, nàng tự nhiên không dám lại đến gần Nam Cung Quyết quá……



Một mình đứng ở chỗ này thực nhàm chán, Lạc Mộng Khê đang muốn đi dạo xung quanh viện một chút, nhìn ngắm cảnh đẹp của hoàng cung này, thì bỗng nhiên có vài cung nữ bưng hoa Cầu đủ màu sắc đi vào đại sảnh.



Đỉnh cao nhất trong Cúc Hoa yến, chính là nhóm tài tử, tài nữ đưa hoa Cầu cho ý trung nhân của mình, tuy rằng đưa hoa Cầu chỉ là biểu đạt ý ái mộ, không nhất định sẽ thành thân, nhưng lúc trước cũng có người vì vậy mà kết thành nhân duyên, cho nên, đối với việc đưa hoa Cầu mà nói, nhóm tài nữ, tài nữ tất nhiên là vui sướng nhất.



Trong nháy mắt các cung nữ bưng hoa Cầu đi vào đại sảnh, đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên một đạo quang mang khác thường, lập tức lại khôi phục bình tĩnh.



“Tiểu thư, hoa Cầu!” Một cung nữ đi tới, đem khay hoa Cầu trình lên trước mặt Lạc Mộng Khê.



Lạc Mộng Khê nhìn nhóm tài tử, tài nữ cội vàng cầm lấy hoa Cầu, ánh mắt chớp chớp, đưa tay lấy một hoa Cầu màu thiển tử, tinh tế quan sát: Ta trước kia chỉ nghe nói qua việc nữ tử chiêu phu ném tú cầu, không nghĩ tới cũng có thể đưa hoa Cầu bày tỏ tình yêu……



Các tài tử sau khi lấy được hoa Cầu, ánh mắt nhìn phía Hạ Hầu Yên Nhiên: Lạc Mộng Khê khí chất xuất trần, nhưng dù sao tướng mạo xấu xí, mỗi ngày nhìn mặt quỷ, làm mọi người chán ghét, nàng không phải là lựa chọn tốt nhất.



Hạ Hầu Yên Nhiên, đệ nhất mỹ nhân Tây Lương quốc, lại là công chúa, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất cũng không tệ, nếu có thể lấy nàng làm vợ, tiền đồ sẽ sáng lạng.



Tuy rằng nàng thích Lạc vương gia, nhưng Lạc vương gia không gần nữ sắc a, cho nên, bọn họ vẫn có cơ hội, trước đưa hoa Cầu, để Yên Nhiên công chúa có chút ấn tượng với mình đã……



Về phần nhóm tài nữ, sau khi lấy được hoa Cầu, ánh mắt ái mộ tự nhiên là nhìn Nam Cung Quyết, chính là việc Nam Cung Quyết không gần nữ sắc, các nàng không chỉ nghe nói, mà còn chính mắt nhìn thấy, đứng cách hắn một thước, làm thế nào mới có thể tao nhã đưa hoa Cầu cho Lạc vương gia đây……



Hạ Hầu Yên Nhiên sau khi lấy được hoa Cầu, chậm rãi đi hướng Nam Cung Quyết, các tài nữ khác không thể tao nhã đem hoa cầu đưa vào tay Nam Cung Quyết, nhưng nàng thì có thể……



Ai ngờ, ngay tại lúc Hạ Hầu Yên Nhiên tới Nam Cung Quyết hai thước, đang muốn đưa hoa Cầu cho Nam Cung Quyết khi, thì phía sau truyền đến một tiếng gọi nhỏ: “Yên Nhiên công chúa!”



Hạ Hầu Yên Nhiên nhẹ nhàng xoay người, đã thấy Nam Cung Phong sớm rời khỏi đại sảnh, không biết từ khi nào đã trở lại, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ý cười sủng nịch, đưa tay đem hoa cầu trong tay mình đưa cho nàng.



Lạc Mộng Khê khinh thường cười lạnh một tiếng: Nam Cung Phong thật ra rất thông minh, hắn ở Thanh Tiêu quốc đã thân bại danh liệt, nếu có thể lấy Hạ Hầu Yên Nhiên làm vợ, có được Tây Lương quốc cường đại như vậy làm hậu thuẫn, mọi người tự nhiên sẽ không dám coi khinh hắn.



“Mộng Khê!” Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê âm thầm suy nghĩ, mùi đàn hương nhàn nhạt bắt đầu quanh quẩn, giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau. Lạc Mộng Khê trả lời một tiếng, nhẹ nhàng xoay người, đã thấy Nam Cung Quyết quần áo màu trắng, tuấn mỹ không giống người phàm đang đứng ở trước mặt nàng, đáy mắt thâm thúy lóe lên một tia chân tình khó hiểu.



Khi Lạc Mộng Khê còn chưa kịp phản ứng, Nam Cung Quyết đã cầm đôi tay nhỏ của nàng, đem hoa Cầu màu lam đặt vào trong tay nàng…