Lạc Vương Phi

Chương 58 : Cúc Hoa yến (thượng)

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Edit: kun’xjh



Nam tử mặc áo trắng được làm từ tơ lụa trân quý, cổ áo và cổ tay áo thêu ám hoa tinh xảo. Đầu đội bạch ngọc quan, lông mày đen mượt như vẽ, đáy mắt trong veo, lóng lánh như thanh tuyền, vừa giống như tĩnh mịch kiểu thâm thúy, mũi cao thẳng, bờ môi hoàn mỹ khẽ mím, lại giống như lộ ra một tia ý cười như có như không, thực nhạt, lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng.



Gió nhẹ khẽ thổi qua, tay áo màu trắng theo gió khẽ bay, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, vương vấn trên khắp người hắn là một tầng màu vàng nhàn nhạt, xa xa nhìn lại, hắn tuyệt mỹ xuất trần như tiên giáng trần, lại cao quý uy nghiêm giống như bậc đế vương, làm cho người ta vừa thấy đã muốn đui mù hai mắt……



“Đây là Lạc vương gia sao, đúng như đồn đãi tuyệt mỹ xuất trần thật không giống người phàm!” Một chi nữ của Đại quan không nhịn được tán thưởng, mắt lộ ra vẻ si mê và ái mộ:



Chi nữ Đại quan đều có tình hình chung là cổng trước không ra, cổng trong không bước vào, lần mà Nam Cung Quyết xuất hiện ở trên đường lớn giải vây cho Lạc Mộng Khê, gặp qua diện mạo chân thực của hắn chiếm đa số là nữ tử con nhà bình thường, nay chi nữ Đại quan tụ họp ở nơi này phần lớn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn.



“Đúng vậy, đúng vậy……”



“Lạc vương gia thật sự là thiên thần……” Nhóm chi nữ Đại quan đã đến tuổi thành thân cũng thi nhau ca ngợi, mở to hai mắt không thèm chớp nhìn về phía Nam Cung Quyết, lo sợ lúc mình nháy mắt, Nam Cung Quyết sẽ biến mất không thấy nữa.



“Lạc vương gia có bậc đế vương chi phong!” Không biết là vị Đại thần nào trong đám người nói lớn một câu, Nam Cung Phong nguyên bản khuôn mặt tuấn tú liền trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng, không biết suy nghĩ cái gì.



Thấy các chi nữ Đại quan đối với Nam Cung Quyết lộ ra ánh mắt si mê và ái mộ, Lạc Thải Vân khinh thường hừ lạnh một tiếng: Nam Cung Quyết là của ta, các ngươi ai cũng đừng mơ tưởng cướp đi, nhưng mà, bổn cô nương luôn luôn hào phóng, để các ngươi nhìn phu quân tương lai của bổn cô nương, mơ ước hâm mộ ta, vẫn là có thể!



Lạc Thải Vân ở Tướng phủ tuy là thứ xuất, nhưng Thừa tướng cũng là Đại thần đứng đầu trong triều, lần này nữ tử đến tham gia Cúc Hoa yến, ngoài Lạc Mộng Khê và Lạc Tử Hàm ra, địa vị của những người khác đều kém hơn so với Lạc Thải Vân nàng, đương nhiên không đủ gây sợ hãi.



Lạc Mộng Khê khí chất xuất trần nhưng xấu xí không chịu nổi, Lạc Thải Vân chưa bao giờ để nàng ta ở trong lòng, về phần Lạc Tử Hàm, đẹp thì đẹp thật, nhưng mà, nàng đã cùng Nam Cung Phong đính tình, nên sẽ không cướp Nam Cung Quyết với Lạc Thải Vân nàng.



Nói đến Lạc Tử Hàm và Nam Cung Phong, khóe miệng Lạc Thải Vân khẽ nhếch lên một tia ý cười trào phúng: Lạc Tử Hàm, ngươi hiện tại khẳng định là đang hối hận việc mình lúc trước đoạt tín vật của Lạc Mộng Khê, giả mạo làm ân nhân cứu mạng của Nam Cung Phong.



Nói thật, Lạc Tử Hàm, con mắt của ngươi thật đúng là làm cho ta…… Không dám khen tặng, Nam Cung Phong kia, diện mạo mặc dù anh tuấn, nhưng là người tầm thường, làm sao so với Lạc vương gia tuấn mỹ xuất trần được, vẫn là Lạc Thải Vân ta rất tinh mắt, chọn nam tử ưu tú nhất trên đời làm phu quân.



Đáng tiếc nha, trên đời này không có bán thuốc hối hận, chuyện của ngươi và Nam Cung Phong mọi người trong kinh thành đã sớm biết rõ, ngươi muốn đổi ý cũng đã muộn rồi, theo ta thấy, ngươi nên ôm theo bí mật kia gả vào Cảnh vương phủ, thành thành thật thật làm Cảnh vương phi của ngươi, ngày ngày hối hận đi……



Chỉ có điều, cũng vì Lạc Tử Hàm ngươi có mắt như mù nên Lạc Thải Vân ta mới có thể tìm được lang quân như ý, chờ ngày ngươi và Nam Cung Phong thành thân xong, ta cùng với Quyết chắc chắn sẽ tặng các ngươi một phần đại lễ đáng giá……



Lạc Thải Vân đắc ý dào dạt, lặng lẽ liếc mắt nhìn trộm Lạc Tử Hàm, quả nhiên, Lạc Tử Hàm nhìn phía Nam Cung Quyết đáy mắt tràn ngập khiếp sợ và khó có thể tin: Hắn chính là Lạc vương Nam Cung Quyết, đúng là tuấn mỹ xuất trần như thế, không giống người phàm……



Lạc Tử Hàm sớm đã gặp qua Lăng Khinh Trần là một trong tuyệt thế Tứ công tử, cảm thấy dung mạo của hắn chẳng kém thiên nhân, không ai có thể vượt qua, không ngờ, Nam Cung Quyết so với hắn còn ưu tú hơn, phiêu dật xuất trần, thanh tao nho nhã, tuấn dật làm cho người ta vừa thấy đã muốn đui mù con mắt……



Trong nháy mắt Lạc Tử Hàm nhìn Nam Cung Quyết mắt đẹp lóe lên tia kinh ngạc, hai chân không thể kiểm soát chậm rãi cách xa Nam Cung Phong, đi đến hướng đối diện với Nam Cung Quyết, có một giọng nói không ngừng nhắc nhở bên tai nàng: Nam Cung Quyết là của Lạc Tử Hàm ……



Nhóm chi nữ Đại quan đối với Nam Cung Quyết trong lòng đều đã sinh ái mộ, nhưng không dám tiến lên, bởi vì các nàng đều biết Nam Cung Quyết không gần nữ sắc, chuyện Hạ Hầu Yên Nhiên ở Thiếu Lâm tự cũng có nghe qua.



Các nàng thích Nam Cung Quyết, muốn tới gần hắn, nhưng lại sợ ngộ nhỡ đụng chạm điều kiệng kỵ của hắn, trước mặt nhiều người như vậy mà bị hắn đánh bay, xấu mặt lại mất thể diện……



Khi mọi người ở đây còn đang do dự, Lạc Tử Hàm đã xuất hiện đẩy mọi người ra, chậm rãi hướng đến thiên thần, theo ánh mặt trời mà tao nhã tới gần Nam Cung Quyết.



Nhóm chi nữ Đại quan mặc dù trong lòng tức giận, nhưng chưa lên tiếng trách cứ, Lạc Tử Hàm là chi nữ chính thiếp của Tướng phủ, địa vị so với các nàng đều cao hơn, ả muốn làm cái gì, các nàng không có tư cách chỉ trích chất vấn, giận mà không dám nói gì, nhưng mà, như vậy, các nàng lại có thể mượn Lạc Tử Hàm để kiểm nghiệm một chút, Nam Cung Quyết có thật sự không gần nữ sắc hay không.



Nếu Nam Cung Quyết gần nữ sắc, các nàng sẽ đến gần Nam Cung Quyết, đẩy Lạc Tử Hàm qua một bên, ả cho dù ghi hận trong lòng nhưng các nàng nhiều người như vậy lại đồng loạt ra tay, Lạc Tử Hàm tất nhiên không biết rốt cuộc nên hận người nào, chưa hẳn có thể trả thù trúng mình.



Nếu Lạc vương Nam Cung Quyết không gần nữ sắc, Lạc Tử Hàm bị hắn đánh bay, cùng các nàng không quan hệ, ngược lại để cho các nàng tìm được lý do cười nhạo Lạc Tử Hàm rồi, nhất cử lưỡng tiện, nhóm chi nữ Đại quan giảo hoạt vui vẻ hưởng thụ thành quả……



Nơi này là cổng hoàng cung, nhóm Đại thần và gia quyến tất cả đều xuống xe ngựa, đi bộ vào hoàng cung, gặp được người quen đương nhiên muốn bắt chuyện, không nghĩ tới bị trì hoãn, thế nhưng trì hoãn lại có trò hay để xem.



Đại thần cùng với gia quyến tụ thành nhóm, đứng chung một chỗ, bởi vì bọn họ vừa rồi chỉ nói chuyện phiếm, mà Lạc Mộng Khê ngoài người của Tướng phủ ra cũng không biết chi nữ Đại quan nào, cho nên một mình đứng cùng với đám người Băng Lam ở ngoài.



Nhìn Nam Cung Quyết ánh mắt thâm thúy, khóe miệng hơi mang ý cười, bước từng bước tao nhã, rõ ràng là đi tới hướng nàng, Lạc Mộng Khê oán thầm trong lòng:



Nam Cung Quyết sẽ không phải đi tới chỗ ta chứ, nếu thật sự là như vậy, có thể nâng cao địa vị cho ta, nhận hết ánh nhìn chăm chú của bách quan, nhưng cũng làm cho ta trở thành đối tượng thù địch của nhóm chi nữ Đại quan.



Lạc Mộng Khê không muốn làm náo động, nhất là, nàng tới tham gia tụ hội trong hoàng cung này là vì có mục đích nhất định, đến lúc đó chuyện mình muốn biết còn chưa tra ra, lại tự dưng rước lấy một đống địch nữa……



Đang nghĩ ngợi, một bóng dáng màu thiển tử đi qua trước mặt Lạc Mộng Khê, chậm rãi nghênh hướng Nam Cung Quyết, nhìn bước đi cứng nhắc của Lạc Tử Hàm, Lạc Mộng Khê mâu quang chợt hiện, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười trêu tức: Có trò hay để xem, đây chính là thời cơ tốt để kiểm nghiệm xem rốt cuộc Nam Cung Quyết có gần nữ sắc hay không…..



Ánh mắt của Lạc Thừa tướng và Đại phu nhân vẫn tập trung ở trên người Nam Cung Quyết, trong lòng âm thầm tán thưởng tạo hóa lợi hại, để cho Nam Cung Quyết sinh ra hoàn mỹ như thế, khi bóng dáng yểu điệu của Lạc Tử Hàm xuất hiện trong tầm mắt hai người, sắc mặt của hai người đều đại biến, đang muốn gọi Lạc Tử Hàm trở về, bất thình lình Nam Cung Quyết khẽ cau mày, vượt lên trước một bước, lạnh giọng mở miệng:“Cô nương, thỉnh dừng bước!”



Lạc Tử Hàm trong phút chốc hoàn hồn, đang đi đột nhiên dừng bước, nhìn khoảng cách giữa Nam Cung Quyết với mình trong lúc đó chỉ khoảng ba, bốn thước.



“Thần nữ Lạc Tử Hàm tham kiến Lạc vương gia!” Lạc Tử Hàm không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối với Nam Cung Quyết dịu dàng thi lễ, trầm hạ mí mắt, trong đáy mắt hiện lên một tia đắc ý: Đã để Nam Cung Quyết biết nàng là ai, lại không có thất lễ, thật sự là nhất cử lưỡng tiện, huống chi, nàng là người đầu tiến dám đối diện với Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết khẳng định sẽ có ấn tượng sâu sắc đối với nàng.



Thông minh như Lạc Tử Hàm, vừa rồi ngốc lăng bất quá chỉ là cố ý giả vờ, mục đích thực sự của nàng là làm cho Nam Cung Quyết chú ý tới nàng, chuyện Nam Cung Quyết không gần nữ sắc nàng sớm đã biết, cho dù Nam Cung Quyết không nói nàng dừng bước, nàng cũng sẽ thức thời đứng cách xa Nam Cung Quyết một thước.



Bởi vậy Lạc Tử Hàm cũng phải đưa ra kết luận: Nhóm chi nữ Đại quan ở đây cũng quá ngu xuẩn đi, không ai xứng là đối thủ của ta……



Lạc vương Nam Cung Quyết thật sự không gần nữ sắc! Lạc Tử Hàm tiếp cận, mâu quang thâm thúy của Nam Cung Quyết chợt lóe rồi biến mất, tất cả mọi người đều thu hết ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn: Lời đồn quả nhiên là thật ……



Một tâm hồn thiếu nữ từ đám mây trên cao nhanh chóng rớt xuống đất, trong nháy mắt đã dập nát.


Trong khi Nam Cung Phong còn chưa kịp tức giận, Lạc Mộng Khê giành trước lớn tiếng mở miệng: “Tín vật là chết, là người có thể lấy nó, một năm trước, Cảnh vương gia thân trúng ‘Vật Tử’ chi độc, độc này bá đạo ở chỗ, không cần ta nói, vậy Hoàng Thượng cùng các vị đều biết,[ Lợi hại của Vật Tử, võ quan biết, trong quan văn ngoại trừ Thái y ra không mấy người biết, Lạc Mộng Khê nói như vậy, là cho bọn họ một chút mặt mũi ]”



“Lúc ấy Cảnh vương gia trúng độc đã đem toàn bộ độc bức lên người Lạc Mộng Khê, mới có thể bảo toàn tính mạng, lúc ấy, Lạc Mộng Khê ta chỉ là một thiếu nữ, chịu không nổi cự độc, đến nỗi khi độc tố xâm nhập, biến thành xấu nhan.”



“Tỷ tỷ, Tử Hàm biết thân thế tỷ đáng thương, nhưng tỷ chung quy vẫn không thể vì mình mà làm náo động, oan uổng muội!“ Lạc Tử Hàm che mặt khóc, làm cho trong lòng người ta sinh ra trìu mến, đáy mắt bị khắn lụa che, thoáng hiện hàn quang: Lạc Mộng Khê chết tiệt, ta tuyệt đối không tha cho ngươi……



Lạc Mộng Khê hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói sắc bén mang theo khinh thường và trào phúng: “Lạc Tử Hàm, ta có oan uổng ngươi hay không, trong lòng người so với ta rõ ràng hơn, ngươi lại không hiểu y thuật, nếu thật sự ngươi vì Cảnh vương gia mà giải độc, tuyệt đối không thể hoàn hảo không tổn hao gì mà đứng ở chỗ này!”



Đáng chết, Lạc Mộng Khê, đồ đáng ghét! Sắc mặt của Lạc Tử Hàm và Đại phu nhân âm trầm, đáy mắt hàn quang lòe lòe, bàn tay nhỏ bé đột nhiên nắm chặt, ngón tay cắm thật sâu vào trong thịt, nhưng không cảm thấy đau.



Tam phu nhân và Lạc Thải Vân nhìn nhau liếc mắt một cái, mâu quang lóe lên vui sướng khi người khác gặp họa: Các nàng đã châm ngòi thành công, Đại phu nhân, Lạc Tử Hàm và Lạc Mộng Khê khẳng định sẽ đấu đến ngươi chết ta sống….



Lạc Thừa tướng cũng là sắc mặt âm trầm: Lạc Mộng Khê và Lạc Tử Hàm đều là nữ nhi của hắn, việc tỷ muội đánh nhau loạn đến cả hoàng cung, làm sao Lạc Hoài Văn hắn ngóc đầu lên nổi, chuyện tới nước nay, đã không còn đường cứu vãn, chỉ hy vọng tình thế không quá xấu……



Thanh Hoàng sắc mặt âm trầm, giọng điệu lạnh như băng: “Hồ Thái y, Lạc Mộng Khê nói đúng sự thật?”



“Bẩm Hoàng Thượng……” Hồ Thái y do dự: Nói thật, nhất định sẽ đắc tội với Cảnh vương gia, không nói thật, Hoàng Thượng sớm hay muộn cũng sẽ điều tra rõ chân tướng sự việc, đến lúc đó hắn phạm vào tội khi quân, cũng bị chém đầu……



Hồ Thái y băn khoăn, Thanh Hoàng cùng với chúng Đại thần trong lòng há lại không hiểu, thấy hắn đứng im tại chỗ, trầm mặc thật lâu không nói, mọi người trong lòng đương nhiên là có cân nhắc: Thì ra Lạc đại tiểu thư mới là ân nhân cứu mạng của Cảnh vương gia, Cảnh vương gia đúng như mọi người đồn đãi, vong ân phụ nghĩa, ngại xấu thích đẹp……



“Lạc Mộng Khê, dung nhan xấu xí của ngươi cũng không phải do‘Vật Tử’!“ Nam Cung Phong dưới tình thế cấp bách, thốt ra một câu.



Nếu tình hình cứ phát triển theo hướng này, Nam Cung Phong hắn chắc chắn sẽ thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa, ngôi vị hoàng đế mà hắn tha thiết ước mơ tuyệt đối sẽ không thể thuộc về hắn.



Hắn đã sớm chuẩn bị tốt để đăng cơ làm đế, nếu từ trên mây cao rớt xuống, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, vô cùng thê thảm, hắn không muốn như thế.



“Dung nhan xấu xí cũng có rất nhiều nguyên nhân, theo bổn vương biết, Lạc đại tiểu thư ngươi từ trước tới nay đều thật sự xấu xí, chưa bao giờ xinh đẹp qua, Tử Hàm sau khi vì bổn vương giải độc lông tóc không tổn hao gì, đó là vận mệnh của nàng.”



“Lạc đại tiểu thư ngươi dung mạo xấu như quỷ, sẽ không có người dám thú ngươi, ngươi nghĩ bổn vương có thể sao!“ Nam Cung Phong giọng điệu mang theo trào phúng và khinh thường.



Nam Cung Quyết Ngồi ở đối diện hắn đột nhiên tay nắm chặt ghế, mâu quang chợt lóe hàn quang thị huyết, trong khoảnh khắc, Nam Cung Quyết buông lỏng nắm tay ra, chỉ thấy nguyên bản nắm tay xinh đẹp, đã bị hắn nắm đến biến dạng nghiêm trọng……



Lạc Mộng Khê khinh thường cười nhạo một tiếng: “Cái loại người vong ân phụ nghĩa, ngại xấu thích đẹp, lấy oán trả ơn giống như Nam Cung Phong ngươi, cho dù đem toàn bộ giang sơn đưa ta làm sính lễ, Lạc Mộng Khê ta cũng không thèm!”



Lời này vừa nói ra, mọi người đều cả kinh, nhìn Lạc Mộng Khê trong mắt lóe ra nồng đậm khiếp sợ và khó có thể tin, chỉ có Nam Cung Quyết, khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười như có như không: Nàng vốn là nữ tử như vậy, tính tình cao ngạo, cũng không muốn quanh co……



Ngay tại lúc bách quan còn chưa thấy lại tinh thần vì lời nói hung hồn của Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn phía Thanh Hoàng ngồi trên long ỷ: “Hoàng Thượng, thần nữ cả gan hỏi một câu, ngọc bội bên hông Hoàng Thượng có chỗ nào đặc biệt không?”



Nghe vậy, Thanh Hoàng cúi đầu nhìn bên hông mình, bàn tay cầm lấy miếng ngọc bội xanh biếc bên hông, khẽ vỗ về Cự Long đang bay lượn trên chín tầng mây của miếng ngọc bội, cùng với một mặt khác được khắc tên, nhẹ giọng trả lời:



“Ngọc bội này nam tử hoàng thất của Thanh Tiêu quốc đều có một khối, mặt trên hoa văn giống nhau, mặt khắc chữ khác nhau, nhưng ngọc bội có linh tính, trừ phi chủ nhân ngọc bội cam tâm tình nguyện đem ngọc bội tặng cho người khác, nếu không, cho dù người khác có lấy ngọc bội đi, ngọc bội cũng sẽ trở lại bên người chủ nhân của mình……”



Nghe vậy, Nam Cung Phong trong lòng đột nhiên cả kinh: Chẳng lẽ Lạc Mộng Khê nàng……



“Mộng Khê trong tay có khối ngọc bội này, nó có thể chứng minh Mộng Khê không có nói sai!“ Lời còn chưa dứt, trong tay Lạc Mộng Khê không biết từ đâu xuất hiện một khối ngọc bội xanh biếc, một mặt có khắc hoa văn giống khối ngọc bội của Thanh Hoàng, mặt khác có khắc một chữ Phong phóng khoáng.



Tối hôm Nam Cung Quyết đánh nhau với Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê đã âm thầm lấy khối ngọc bội của Nam Cung Quyết, nhưng về sau, khối ngọc bội kia không biết bay đi đâu, Lạc Mộng Khê liền sinh ra nghi hoặc, không nghĩ tới, phán đoán của nàng là đúng ……



“Khối ngọc bội này là tín vật Cảnh vương gia đưa cho Mộng Khê, tín vật ở trên tay Mộng Khê, chứng minh Cảnh vương gia là cam tâm tình nguyện đưa cho Mộng Khê, cho nên, ngọc bội ở bên người ta một năm, cũng không trở lại bên người Cảnh vương gia……”



“Lạc đại tiểu thư thật đáng thương……”



“Đúng vậy, vì cứu người nên biến thành xấu nữ, còn bị người khác hiểu lầm……”



“Chính là, chính là, cho dù chán ghét người ta, cũng không thể khi dễ như vậy a……”



“Là một Vương gia của một quốc gia, một chút danh dự cũng không có……”



Văn võ bá quan đều là nhân vật lợi hại, việc làm của Nam Cung Phong làm cho người ta cảm thấy thật vô liêm sỉ, nhìn sắc mặt Thanh Hoàng bọn họ đã biết, Nam Cung Phong không có khả năng làm hoàng đế, nếu sự việc nghiêm trọng, nói không chừng còn có thể bị sung quân.



Nam Cung Phong đã mất thế, cái gọi là đánh rắn giập đầu, bỏ đá xuống giếng là việc mà mọi người rất thích, nhóm bách quan không cần bận tâm cái gì, những bách quan trước kia đã chịu qua tức giận của Nam Cung Phong ở nơi này, đương nhiên sẽ tận tình khiển trách……



Mọi người đều nghị luận, khiển trách Nam Cung Phong và Lạc Tử Hàm tiếng sau to hơn tiếng trước, vài khuê nữ thân thiết với Lạc Tử Hàm lúc này cũng rời xa nàng, cố ý lớn tiếng nói lời chanh chua để cho nàng nghe được.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tử Hàm một lúc đỏ, một lúc trắng, lúc sau lại dần biến thành đen, trong đôi mắt thoáng hiện lệ quang: Lạc Mộng Khê, là ngươi hại ta thành cái dạng này, một ngày nào đó, ta chắc chắn sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn……



Tam phu nhân và Lạc Thải Vân đáy mắt đắc ý càng đậm: Đấu đi đấu đi, các ngươi đấu càng kịch liệt, chúng ta càng vui vẻ, Lạc vương gia, chỉ có Lạc Thải Vân ta, loại nữ tử tâm địa rắn rết giống như Lạc Tử Hàm, sao xứng với Lạc vương gia khôi ngô tuấn tú, thần tiên trên trời chứ……



Nam Cung Quyết ngồi ở trên ghế bất động, ánh mắt thâm thúy vô cùng bình tĩnh, nhưng nếu ngươi nhìn kỹ sẽ phát hiện, trong đáy mắt sâu nhất của hắn, ẩn chứa một chút tán thưởng.



Tiếng trách cứ cao giọng của mọi người quanh quẩn bên tai, thật lâu không tiêu tan, Nam Cung Phong tâm phiền ý loạn, bị tiếng khiển trách của mọi người làm cho sứt đầu mẻ trán, không biết nên ứng phó như thế nào.



Đột nhiên, một hồi tiếng khác thường vang lên sau lưng hắn, Nam Cung Phong trong lòng vui vẻ, mâu quang theo đó phát lạnh, đối với Lạc Mộng Khê cách đó không xa hét lớn: “Khối ngọc bội kia là bổn vương vừa mới bị mất, Lạc Mộng Khê, ngươi thật to gan, dám trộm ngọc bội của bổn vương, còn oan uổng, vu hãm bổn vương, quả nhiên là sống không kiên nhẫn!”