Lạc Vương Phi

Chương 80 : Người trong lòng

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Edit: Vân Anh



Beta: kun’xjh



Trong phòng ngủ Lạc vương “Mộng Khê!” Nam Cung Quyết vốn đang khép hờ ánh mắt, nằm trên giường ngủ mê man bỗng kinh hô một tiếng. đột nhiên ngồi dậy, thở dốc, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.



Con mắt hơi động, nhìn thấy trướng mạn, bàn gỗ lim và cảnh trí đầy quen thuộc. Nam Cung Quyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra: Thì ra là đang nằm mơ…… Có chút cười tự giễu: Mộng Khê đã bị bắt đi rồi, sao có thể xuất hiện ở trước mặt ta chứ. Tuy rằng giấc mộng vừa rồi rất chân thực, Mộng Khê giống như thật sự bị ta ôm chặt trong ngực. Nhưng ta biết, không có khả năng ấy…… Đột nhiên, mùi hoa khương dã như có như không bay vào trong mũi. Toàn thân Nam Cung Quyết bỗng nhiên chấn động: Hương thơm này, đặc biệt chỉ có trên người Mộng Khê. Chẳng lẽ Mộng Khê thật sự đã về…… Nam Cung Quyết đang muốn xốc chăn lên, xoay người xuống giường. Bất thình lình trong tay truyền đến cảm giác cưng cứng, Nam Cung Quyết nghi hoặc, đưa tay giơ tới trước mặt. Ánh mắt thâm thúy lóe lên nồng đậm khiếp sợ: “Người đâu, mau tới đây!”



Trong viện, đám người Bắc Đường Diệp đã đứng bên ngoài canh giữ nguyên một ngày một đêm. Tinh thần mỏi mệt, không ngừng ngáp dài.



Tuy rằng Nam Cung Quyết bệnh nặng, nhưng hắn không cho bọn họ đi vào, bọn họ cũng không thể cứ vào. Nếu không, Nam Cung Quyết mà nổi giận, bọn họ thực sự sẽ gặp xui xẻo.



Nơi này là Lạc vương phủ, Nam Cung Quyết ở đây tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, thời gian những người này canh giữ cũng đã quá lâu, thật sự là mệt mỏi. Bắc Đường Diệp đang muốn sai người thay thế, thì bất thình lình tiếng gọi đầy lo lắng của Nam Cung Quyết vang lên phòng trong.



Đầu óc Bắc Đường Diệp đang lạc trong sương mù, phút chốc liền bừng tỉnh, dùng sức lắc đầu. Xác nhận mình không nghe lầm, đích thật là Nam Cung Quyết đang gấp giọng gọi người tới. Thân ảnh thon dài màu lam của Bắc Đường Diệp nháy mắt đã lủi vào phòng: “Nam Cung Quyết, xảy ra chuyện gì?”



“Mộng Khê…… Mộng Khê đã từng trở về đây. Các ngươi có nhìn thấy nàng không?”



“Việc này…. Bổn hoàng tử cùng bọn thị vệ vẫn canh giữ ở ngoài cửa, không thấy được Lạc Mộng Khê trở về……” Nhìn ánh mắt thâm thúy đầy lo lắng và nóng vội của Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp nhịn không được âm thầm thở dài: Nam Cung Quyết không phải là nhớ Lạc Mộng Khê đến nổi xuất hiện ảo giác chứ……. “Mộng Khê, tuyệt đối chưa từng trở về” Đáp án của Bắc Đường Diệp khiến Nam Cung Quyết thất vọng. Nhưng hắn lại tin chắc vào phỏng đoán của mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt thâm thúy, sắc bén lóe lên thần sắc đầy kiên định.



Biết Bắc Đường Diệp không tin lời hắn nói, Nam Cung Quyết liền vươn tay tới trước mặt Bắc Đường Diệp: “Nếu không tin, ngươi hãy nhìn xem”



“Cái này…………” Trong tay Nam Cung Quyết nắm một vỏ san hô tinh xảo. Vỏ san hô này đè lên một mảnh vải rất nhỏ, giống như là vật liệu may mặc, lại vừa giống khăn lụa. Trên đó viết: Ta an toàn, đừng lo lắng!



“Đây là tín vật Mộng Khê đưa khi nàng thiếu ân huệ của bổn vương. Về sau khi bổn vương để nàng chiếm giữ vị trí Lạc vương phi, bổn vương đã trả tín vật này lại cho nàng.” Không nghĩ tới, hiện tại nó lại nằm trên tay bổn vương. Hơn nữa, lại là phương thức trở về này.



“Đây chính là chữ viết của Mộng Khê. Hơn nữa, ba chữ ‘đừng lo lắng’ này viết rất ẩu, hẳn là vội vàng viết xuống ……” Mộng Khê hẳn là sợ người nọ phát hiện nàng lưu lại tin tức cho ta, nên mới viết vội như vậy “Việc này…… Dường như sự việc càng trở nên phức tạp” Bắc Đường Diệp ngưng mi suy nghĩ: Nếu thật sự Lạc Mộng Khê có về, vì sao người của chúng ta lại không phát hiện ra. Còn có, nếu nàng đã trở lại, vì sao còn muốn rời đi?



Nam Cung Quyết đưa vỏ san hô tới trước mắt. Trên san hô hình như còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt trên bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê: “Người bắt Mộng Khê có võ công rất cao cường, ngang với bổn vương. Nếu hắn không muốn làm kinh động bất kỳ kẻ nào mà yên lặng tiến vào Lạc vương phủ, tuyệt đối dễ dàng!”



“Cứ cho ngươi nói đúng, người nọ yên lặng không một tiếng động ẩn vào Lạc vương phủ. Nhưng vì sao Lạc Mộng Khê lại xuất hiện ở trong này? Chẳng lẽ là người nọ dẫn theo Lạc Mộng Khê đến đây?” Điều khó hiểu là, đã bắt Lạc Mộng Khê đi lại còn đưa nàng trở về. Điều này không hợp lô-gích.



“Người giao thủ với bổn vương, võ công hắn sử dụng chính là của phái Không Động” Ánh mắt thâm thúy, thâm tình của Nam Cung Quyết nhìn chăm chú vào vỏ san hô trong tay, đáp phi sở vấn*.



(*đáp phi sở vấn: hỏi một đằng, trả lời một nẻo)



“Nam Cung Quyết, ngươi khẳng định mình không tính nhầm?” Bắc Đường Diệp không đồng ý: “Phái Không Động sớm chỉ còn lại trên danh nghĩa. Mấy năm gần đây, ngay cả cao thủ hạng ba cũng không có, làm sao có thể có một cao thủ tuyệt thế như phái bình thường chứ……”



Nghĩ đến những toà kiến trúc lụi bại của phái Không Động, Bắc Đường Diệp nhịn không được thở dài thật mạnh: “Phái Không Động ở trong tay Mâu Thanh là cường thịnh nhất. Chỉ đáng tiếc, hắn đã chết được mười năm. Sau khi hắn chết, phái Không Động lập tức liền suy yếu……”



Đột nhiên, Bắc Đường Diệp giống như nghĩ tới cái gì đó, giọng nói đĩnh đạc dần im bặt. Đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, chậm rãi quay đầu nhìn Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết, ý của ngươi không phải là, người giao thủ với ngươi chính là Mâu Thanh chứ?” Hắn đã chết được mười năm rồi mà.



“Nếu bổn vương nói, hắn chưa chết thì sao?” Giọng Nam Cung Quyết bình tĩnh: “Bổn vương khẳng định, người bắt Mộng Khê đi sử dụng võ công phái Không Động. Trăm năm qua, toàn bộ phái Không Động, điểm qua cũng chỉ có một mình Mâu Thanh là cao thủ tuyệt thế……”



“Nhưng giang hồ đồn rằng, mười năm trước hắn đã……” Đã chết mà!



“Chuyện Mâu Thanh đã chết mười năm trước cũng là do người ngoài truyền ra. Ngươi, ta lại không có tận mắt nhìn thấy……” Người ngoài đồn thổi, chưa chắc là thật sự. Nhất là giang hồ đồn đại, càng không thể tin.



Nam Cung Quyết xốc chăn lên xuống giường, từ từ tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra: “Nếu người kia quả thật Mâu Thanh, cũng có thể giải thích được, vì sao hắn lại đưa Mộng Khê trở lại……”



Hắn nhất định là vì bộ dạng của ta lúc này cực kỳ giống hắn mười năm trước, mới có thể lưu lại chút tình, để Mộng Khê trở về gặp ta……



“Xin chỉ giáo cho?” Bắc Đường Diệp đầu đầy mờ mịt: Vì sao Mâu Thanh lại đưa Lạc Mộng Khê trở về, thật là làm cho người khác cảm thấy kỳ quái.



Trong làn gió ấm áp mang theo mùi hoa cỏ nhàn nhạt bay vào trong mũi. Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi, ngữ điệu phiền muộn: “Bắc Đường Diệp, ngươi còn nhớ không! Vì sao mười năm trước, Mâu Thanh lại đột nhiên bỏ mạng?” Tuy rằng hắn cũng chưa chết, nhưng về sau, giang hồ lại đồn rằng hắn đã chết.



“Đương nhiên biết, là vì Lăng phủ!” Bắc Đường Diệp không đồng ý: Chuyện lúc ấy làm náo động cả triều đình lẫn dân chúng. Toàn chốn giang hồ đều biết, sao bổn hoàng tử lại không biết chứ. Tuy nói việc này đã cách nhiều năm, nhưng mỗi khi mọi người nhắc tới, đều nhịn không được mà thở dài trong lòng…..



“Ngươi chỉ nói đúng một nửa.” Nam Cung Quyết thu hồi ánh mắt. Đáy mắt thâm thúy càng ngưng càng sâu: “Nói chính xác hơn, Mâu Thanh là vì tình, mới có thể trong một đêm mà biến mất tăm mất tích……”


Khoé miệng hắc y nam tử nhếch lên một tia ý cười kỳ lạ: “Tốt lắm, lập tức dẫn người đi trước, giết Mâu Thanh và Lạc Mộng Khê. Chuyện này phải làm sạch sẽ lưu loát, không lưu dấu vết!”



Nam Cung Quyết thích Lạc Mộng Khê như vậy, không biết khi hắn biết tin Lạc Mộng Khê đã chết sẽ phản ứng thế nào…. Ý cười kỳ lạ trên khóe miệng hắc y nam tử càng đậm: Ta thật nóng lòng muốn chứng kiến cảnh lúc hoàng hôn chuyển thành bình minh.



- – - – - – - – - – - – - – - – -



Sắc trời tờ mờ sáng, Mâu Thanh nằm trên mặt đất chậm rãi mở mắt ra, nhìn trên đỉnh đầu là nóc nhà xa lạ kết đầy mạng nhện. Mâu Thanh cả kinh, đột nhiên nghiêng người ngồi dậy. Khăn lụa trên trán rơi xuống, Mâu Thanh đưa tay tiếp được. Ánh mắt sắc bén đánh giá mọi nơi: Đây là sao….



“Ngươi tỉnh rồi……” Giọng mệt mỏi của Lạc Mộng Khê truyền đến từ sau lưng. Mâu Thanh đột nhiên quay đầu nhìn lại, đã thấy Lạc Mộng Khê dùng sức lắc lắc đầu, cố gắng làm cho mình bảo trì tỉnh táo. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng che kín đầy tơ máu, hiển nhiên là suốt một đêm không ngủ.



“May mắn ngươi đã tỉnh. Nếu không, ta phải lo lắng cách mà đi tìm đại phu mất….”



Đây là có chuyện gì? Mâu Thanh nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu. Từng hình ảnh trước khi hôn mê tối hôm qua từ từ nhảy vào trong óc:



Sau khi hắn từ tửu quán mua rượu, liền chạy nhanh về đây, đi được nửa đường, cảnh trí trước mắt làm cho hắn nhớ tới tất cả chuyện về mười năm trước. Toàn thân lạnh như băng, đầu đau như búa bổ, hắn cố nén đau đớn, về tới nơi này. Những chuyện về sau, hắn không có ấn tượng…. Hẳn là Lạc Mộng Khê cứu hắn, kéo hắn vào đại điện. Trong tay truyền đến chút khó chịu, Mâu Thanh cúi đầu nhìn xuống, thấy trong tay đang cầm một cành cây……



“Cái đó…… Tối hôm qua ngươi cứ luôn miệng gọi tên một người, hai tay thì vung lên, không ngừng chụp loạn. Cho nên, ta liền đưa cho ngươi khúc cây này…..” Lạc Mộng Khê nhẹ giọng giải thích: Ta cứu hắn, tuy nói phương pháp có chút đặc biệt, chắc hắn không để ý đâu “Lạc Mộng Khê, cám ơn cô!” Mâu Thanh vừa dứt lời. Lạc Mộng Khê đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia khó tin. Hắn lại nói lời cảm ơn ta…. “Khăn lụa này cũng là của cô?” Mâu Thanh giơ khăn lụa rơi từ trên trán đến trước mặt Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê vươn tay tiếp nhận: “Đúng vậy, tối hôm qua ngươi bị nhiễm phong hàn, ta dùng nó giúp ngươi hạ nhiệt……”



“Vì sao muốn cứu ta, vì sao không thừa lúc ta hôn mê, rời khỏi nơi này?” Mâu Thanh bỗng nhiên mở miệng hỏi, ngữ điệu phiền muộn.



“Buổi tối hôm kia, ngươi để ta trở về cứu Nam Cung Quyết, coi như là hồi báo. Tối hôm qua ta cứu ngươi, rất công bằng” Ta có muốn rời đi, nhưng không tìm được đường ra ngoài, không thoát được.



“Ngươi không sợ ta đem ngươi đưa cho người khác để trao đổi điều kiện?”



“Nếu thật sự như vậy, ta cam chịu số phận!” Ta mới không cam chịu đâu, chỉ cần có một tia hy vọng, ta sẽ thoát đi. Tối hôm qua là do ngoài ý muốn.



Mâu Thanh đối với thái độ của nàng rõ ràng đã tốt hơn không ít. Đáy mắt Lạc Mộng Khê chợt loé, thử thăm dò hỏi: “Dao Nhi là ai?”



Nghe vậy, đáy mắt sắc bén của Mâu Thanh lập tức dâng lên nồng đậm đau xót.



“Nếu ngươi không muốn trả lời, coi như ta chưa từng hỏi!” Không ngờ hắn lại có loại phản ứng này. Sớm biết thế, ta sẽ không hỏi, ngộ nhỡ hắn nổi giận, ta chẳng phải là tự mình chuốc lấy khổ sao…. Mâu Thanh đứng lên, trầm hạ mí mắt, thở dài thật mạnh, đưa tay kéo khăn che mặt màu đen xuống. Khuôn mặt gầy, gương mặt cương nghị, trên cằm là một mảng xanh xanh của râu. Hẳn cỡ ba mươi, bốn mươi tuổi, nhưng mơ hồ có thể thấy được, khi hắn còn trẻ hiển nhiên là một nam tử anh tuấn.



“Dao Nhi, là thê tử của ta……” Mắt Mâu Thanh mắt lộ ra chút buồn đau, lập tức lại liên tục lắc đầu. Khóe miệng hiện lên ý cười chua xót: “Không, nói chính xác thì nàng chính là người trong lòng của ta. Hai người chúng ta chưa từng kết thành vợ chồng……”



“Nói như vậy, hai người các ngươi là đã xảy ra chuyện, vậy hiện tại nàng ấy ở đâu?” Chuyện đám người Nam Cung Phong hứa giúp hắn làm không phải là tìm Dao Nhi chứ? Nếu thật sự là như vậy, khi hắn bắt ta cũng có nói là vì tình. Vậy thì có thể giải thích được.



Mâu Thanh thở dài thật mạnh, ý cười chua xót trong mắt càng đậm, chậm rãi lấy một cái hũ nhỏ từ trên người ra: “Nàng…. Ở trong này……”



Hũ tro cốt, nói như vậy người tên Dao Nhi đã….. “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý muốn nhắc tới nỗi thương tâm của ngươi” Nếu Dao Nhi đã chết, vậy hắn tìm Nam Cung Phong giúp hắn làm chuyện gì? Đối với điểm này, Lạc Mộng Khê cảm thấy vô cùng nghi hoặc.



Bên ngoài mưa đã tạnh, bầu trời sau cơn mưa đặc biệt xanh trong. Không khí vô cùng tươi mát. Mâu Thanh chậm rãi đi ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh. Ánh mắt mê ly, giống như rơi vào trong một đoạn hồi ức nào đó:



“Tên của ta là Mâu Thanh. Mười năm trước, là chưởng môn phái Không Động. Lúc đó, ta có nhiệt huyết tuổi trẻ, võ công không tệ, tất nhiên là không sợ trời không sợ đất. Mới vào giang hồ, liền liên tục đả bại vài tên cao thủ, địa vị giang hồ, ngày càng tăng cao.”



“Ta cùng với Dao Nhi quen nhau trong một buổi chiều nắng ấm. Lúc ấy nàng cùng vài tỷ muội tốt cùng nhau du thuyền gặp phải đạo tặc, là ta cứu các nàng……”



Lạc Mộng Khê gật gật đầu: Thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân. Tài tử giai nhân nhất kiến chung tình, kế tiếp chính là tình yêu cuồng nhiệt, quyến luyến khó rời…… Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lạc Mộng Khê: “Dao Nhi rất đẹp, quá đơn thuần, quá thiện lương. Cho nên, ta không thể tự kiềm chế mà yêu thích nàng. Lúc đó, chúng ta giống như ngươi và Nam Cung Quyết hiện tại, yêu nhau rất sâu, rất đơn thuần……”



Cái gì? Cái gì? Giống ta và Nam Cung Quyết? Chúng ta chỉ là giao dịch…… Lý do này bị Lạc Mộng Khê mang ra không chỉ một lần, nhưng vào buổi tối hôm trước, khi nàng nhìn thấy Nam Cung Quyết đang hôn mê vẫn luôn kêu tên của nàng, tìm kiếm nàng, trong lòng liền sinh ra hoài nghi: Nam Cung Quyết đối với ta, dường như không chỉ là giao dịch….



“Lúc ấy, ta cũng đã biết được, cái gì gọi là một ngày không thấy như cách ba năm“ Nói đến chuyện năm xưa, trên gương mặt tiều tụy của Mâu Thanh tản ra hào quang hạnh phúc chưa bao giờ có:



“Dao Nhi là thiên kim tiểu thư, gia quy rất nghiêm. Mỗi sáng sớm, ta đều lặng lẽ đến bên ngoài tiểu viện chờ nàng. Nếu giờ ước định của chúng ta đến mà nàng còn chưa xuất hiện, ta sẽ nghĩ rằng, có phải nàng đã xảy ra chuyện gì rồi không? Nỗi lòng buồn bực, lo lắng bất an, giống như buổi tối hôm kia. Khi Nam Cung Quyết bị phát bệnh, vẫn lo lắng tìm ngươi, gọi tên của ngươi….”



Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy oanh một tiếng, đầu óc nhất thời trống rỗng: Nam Cung Quyết đối với ta, thật sự động tình…. “Chờ sau khi Dao Nhi ra phủ, chúng ta cùng tới ngoại ô để đi dạo, cùng tới bờ sông ngắm nước trôi, cùng đi chùa miếu dâng hương, cùng nhau ngồi thuyền du hồ…. Đoạn thời gian kia đối với cả đời này của ta, là vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, cả đời khó quên……”



Nói tới đây, đáy mắt sáng như ngọc của Mâu Thanh nháy mắt ảm đạm xuống: “Chỉ tiếc, thời gian ngọt ngào, luôn thực ngắn ngủi……”



Một hồi tiếng động nhỏ truyền vào trong tai, Mâu Thanh nháy mắt hoàn hồn, đột nhiên quay đầu nhìn về một phía. Ánh mắt thoáng hiện hàn quang, quát lạnh nói: “Ai?”