Lạc Vương Phi

Chương 81 : Bỏ trốn

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Edit: Vân Anh



Beta: kun’xjh



Trong khi đang nói, bóng dáng cao lớn màu đen của Mâu Thanh nháy mắt đã ra đến ngoài trận. Nhưng khi nhìn thấy người đang đứng cách đó không xa, Mâu Thanh liền giật mình đứng nguyên tại chỗ: “Sao có thể là ngươi?”



“Mâu Thanh, quả nhiên là ngươi!” Đứng đối diện. Người nọ mặc một bộ quần áo xanh. Khuôn mặt anh tuấn, khí thế bất phàm, chính là Lăng Khinh Trần.



“Ngươi là tới hỏi tội” Nếu Lăng Khinh Trần đã tìm tới nơi này, Mâu Thanh cũng không tính tránh né nữa: Sự tình cần phải giải quyết, trốn cũng không phải là cách hay.



“Cũng không phải là tất cả” Lăng Khinh Trần chậm rãi tới gần Mâu Thanh: “Chuyện mười năm trước, ngươi và Lăng phủ đều phải gánh một nửa trách nhiệm. Tuy rằng các ngươi đều là vì muốn tốt cho cô cô, nhưng ai cũng không nghĩ tới, sự tình đến cuối cùng lại trở nên như thế”



“Mười năm trước, ngươi ở Lăng phủ đã chịu khổ rất nhiều, cũng đã gánh rất nhiều tội danh. Theo lý, là Lăng gia chúng ta nợ ngươi. Nhưng nay, cô cô đã chết được mười năm. Tổ phụ, tổ mẫu của ta cũng vì mất ái nữ mà quá bi thương, lần lượt rời khỏi trần thế. Nên ân oán của chúng ta cũng đã được xóa bỏ ……”



Mười năm trước, Lăng Khinh Trần vẫn là một đứa nhỏ, hắn là tiểu hài tử mà Dao nhi rất thích. Đôi khi lén lút cùng Mâu Thanh ra ngoài, cũng sẽ mang theo Lăng Khinh Trần, thuận tiện để hắn làm lá chắn. Ba người cùng nhau leo núi, bắt cá.



Có thể nói, vào thời điểm đó Lăng Khinh Trần và Mâu Thanh đã rất thân quen. Cho nên, mười năm sau Lăng Khinh Trần mới có thể chỉ cần liếc mắt liền nhận ra bóng dáng của hắn….. Ngẫm lại những ngày tháng hạnh phúc vui vẻ trước kia, giờ nhìn lại nay đã âm dương cách trở. Lăng Khinh Trần và Mâu Thanh đều nhịn không được âm thầm thở dài: “Ngươi an táng….. Cô cô ở đâu?”



“Chưa an táng” Mâu Thanh lấy ra một hũ tro cốt. Đáy mắt vốn sắc bén liền thay bằng nồng đậm nhu tình: “Dao nhi ở trong này, nàng vẫn luôn theo bên cạnh ta. Dao nhi sợ bóng tối, cũng rất sợ lạnh. Ta không thể để một mình nàng nằm trong lòng đất lạnh lẽo được”



“Đúng rồi, Khinh Trần, ngươi tới đây có chuyện gì?” Nếu không phải đến giành lại tro cốt của Dao nhi, vậy cũng không còn chuyện gì nữa. Mười năm trước, Mâu Thanh gọi Lăng Khinh Trần là Khinh Trần. Mười năm sau, đây cũng là lần đầu tiên hắn lại xưng hô thân thiết với người khác như vậy.



Lăng Khinh Trần là người thân của Dao nhi, cũng chính là người thân của Mâu Thanh hắn.



“Lạc Mộng Khê, có phải bị ngươi bắt đi không?” Sở dĩ Lăng Khinh Trần qua mặt được Nam Cung Quyết và nam tử thần bí tìm được Mâu Thanh trước, là vì hắn hiểu Mâu Thanh, biết rõ phương pháp và đặc điểm khi hắn làm việc, nên chỉ cần dựa theo đó mà tìm kiếm, liền dễ dàng biết được nơi Mâu Thanh đang ẩn mình.



“Không sai” Lạc Mộng Khê thật sự bị hắn bắt đi. Mâu Thanh sẽ không giấu giếm: “Khinh Trần, có phải ngươi chịu ủy thác của Nam Cung Quyết, muốn ta thả Lạc Mộng Khê ra?”



Lăng Khinh Trần, Nam Cung Quyết đều là một trong tuyệt thế tứ công tử. Cho nên, trong tiềm thức, Mâu Thanh luôn nghĩ Nam Cung Quyết và Lăng Khinh Trần là bằng hữu. Nam Cung Quyết biết được quan hệ của Lăng Khinh Trần và Mâu Thanh nên để cho hắn đến đây ra mặt nói giúp.



Tối hôm qua, Lạc Mộng Khê không có thừa lúc hắn nhiễm bệnh mà trốn đi, cũng không có động thủ giết hắn, mà lại chăm sóc hắn một đêm. Điều này khiến hắn nhớ tới Dao nhi, các nàng đều thật thiện lương, đều nên có được hanh phúc của riêng mình, chứ không phải vì mục đích của người khác mà bị thương tổn.



Ngẫm lại những chuyện xảy ra với Dao nhi, Mâu Thanh cũng không đành lòng giao Lạc Mộng Khê cho đám người Nam Cung Phong. Cho dù Lăng Khinh Trần không đến đây, hắn cũng tính thả Lạc Mộng Khê về: Nếu ta thật sự giao Lạc Mộng Khê cho bọn chúng, vậy ta và bọn khốn khiếp đã hại chết Dao nhi cũng không có gì khác nhau….. Vừa rồi Mâu Thanh mở rộng cửa lòng với Lạc Mộng Khê, kể lại những chuyện đã trải qua của hắn với Dao nhi, chính là muốn để nàng hiểu được hắn là có nỗi khổ tâm, hắn là bất đắc dĩ.



Mười năm qua, hắn luôn im lặng giấu ở trong lòng, chưa bao giờ nói qua với người khác. Sự thiện lương của Lạc Mộng Khê rất giống Dao nhi, mà Nam Cung Quyết lại cực kỳ giống hắn khi ấy. Năm đó, hắn cùng Dao nhi bị nhân sinh chia rẽ, âm dương cách biệt. Nay, hắn không muốn bi kịch của mười năm trước lại tái diễn. Cho nên, hắn không dùng Lạc Mộng Khê để trao đổi.



Chỉ là, vừa mới nghĩ đến Dao nhi, tâm tình tĩnh lặng của Mâu Thanh lại trở nên dày đặc mây đen: Nếu không giao Lạc Mộng Khê cho Nam Cung Phong, bọn chúng sẽ không chịu hỗ trợ. Dao nhi, ta phải làm sao đây…..



“Ta tìm đến Lạc Mộng Khê, cũng không phải vì được Nam Cung Quyết nhờ vã, mà là vì chính mình. Ngươi giao Lạc Mộng Khê cho ta đi, ta mang nàng trở về Lăng phủ ở Giang Nam!”



Nam Cung Quyết bệnh nặng, thời gian không còn nhiều, không thể mang lại hạnh phúc cho Mộng Khê. Lúc này đây, bất luận có phát sinh chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không để vuột mất Mộng Khê lần nữa.



- – - – - – - – - – - – - – - -



Lạc vương phủ, tuy rằng Nam Cung Quyết đã vào nội thất, những là một đêm không ngủ. Ngoài cửa sổ mưa đã tạnh, hắn cầm trên tay vỏ san hô bằng ngọc mà Lạc Mộng Khê đã lưu lại cho hắn, đứng trước cửa sổ suốt một đêm: Mộng Khê, rốt cuộc ngươi đang ở đâu…… Ánh mắt thâm thúy đầy ưu thương của Nam Cung Quyết nhìn chằm chằm vào vỏ san hô trong tay. Bàn tay to cẩn thận vuốt nhẹ: Mộng Khê, ngươi có khỏe không, an toàn không….. Đột nhiên, chuyện mà hắn không thể tưởng tượng đã xảy ra, theo bàn tay to của hắn liên tục vuốt nhẹ mặt bên trong vỏ san hô, cũng chính là mặt hơi lõm xuống, dần dần có một lớp mỏng ở mặt ngoài bị tróc ra…… Mặt ngoài lớp vỏ này trong suốt, nằm úp lên trên vỏ san hô. Nếu thoạt nhìn sẽ không thấy cái gì khác thường, cho nên Nam Cung Quyết vẫn chưa phát hiện ra manh mối. Vỏ san hô này là Lạc Mộng Khê lưu lại cho hắn, bên trong khẳng định có huyền cơ.



Nam Cung Quyết đưa tay lột lớp vỏ ngoài xuống, đập vào mắt là chữ được khắc trên vỏ san hô. Nhìn thấy nội dung chữ viết, đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết khó nén nổi vui sướng: “Người đâu, lập tức triệu tập mọi người, cấp tốc chạy tới ngôi miếu ở ngoại thành!”



Mộng Khê thật thông minh, lại có thể nghĩ đến việc dùng loại phương pháp này để báo cho ta biết tung tích của nàng. Nàng để lại mảnh vải ghi “ta an toàn, đừng lo lắng” khẳng định là dùng để qua mặt Mâu Thanh….. Thị vệ của Lạc vương đều được trải qua huấn luyện đặc biệt. Thời gian không đến nửa chén trà nhỏ, đã tập trung hết toàn bộ. Dưới sự lãnh đạo của Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp, cấp tốc chạy ra ngoại thành.



Tất cả mọi người chỉ lo nghĩ cách cứu viện Lạc Mộng Khê, nên không có chú ý tới có một con bồ câu đưa thư đặc biệt bay khỏi vương phủ, bay về phía Đại Chuy”.



Miếu đổ nát, Mâu Thanh ngẩng đầu nhìn Lăng Khinh Trần. Đáy mắt lóe lên kinh ngạc: “Ngươi……” Cũng thích Lạc Mộng Khê? Chuyện này làm Mâu Thanh không kịp chuẩn bị. Hắn vốn định thả Lạc Mộng Khê về Lạc vương phủ, nhưng hiện tại, hắn không biết phải làm sao nữa….. Lạc Mộng Khê thích Nam Cung Quyết, nàng ấy cùng hắn mới là một đôi. Theo lý, Mâu Thanh hẳn là phải để Lạc Mộng Khê trở về Lạc vương phủ.



Nhưng mà, Lăng Khinh Trần là người thân của Dao nhi, thì cũng là người thân của hắn. Yêu cầu của Lăng Khinh Trần đối với hắn mà nói là một việc dễ dàng, hắn không thể không giúp. Nhưng người Lạc Mộng Khê thích không phải Lăng Khinh Trần……



“Sao vậy Mâu Thanh?” Thấy ánh mắt Mâu Thanh tối sầm, lại có chút né tránh. Lăng Khinh Trần suy tư:



“Mâu Thanh, chẳng lẽ ngươi làm Mộng Khê bị thương?” Nếu không, vì sao trong mắt hắn lại lộ ra lung túng, không muốn để ta gặp Mộng Khê.
Ngay khi Lạc Mộng Khê đỡ Mâu Thanh nhanh chóng rời đi trước. Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp mang theo rất nhiều thị vệ cũng nhanh chóng chạy tới ngôi miếu đổ nát.



Mộng Khê, ngươi nhất định phải chờ ta tới…… Mà Lãnh Tuyệt Tình cũng đang mang theo tả hữu hộ pháp cấp tốc chạy tới miếu đổ nát ở ngoại thánh, không thể tưởng tượng được Mộng Khê lại ở ngôi miếu đổ nát đó, tảng đá trong ngôi miếu đổ nát kia chắc chắn là chốt mở của trận pháp. Mộng Khê lại bị nhốt ở trong trận, cho nên, ta mới không nhìn thấy nàng……



“Thiếu chủ, ngươi nhìn phía trước” Tiếng tả hộ pháp kinh hô vang lên bên tai, làm Lãnh Tuyệt Tình trong phút chốc hoàn hồn, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.



Từ phương hướng trước mặt, cách đó không xa, Lạc Mộng Khê đang đỡ một gã hắc y nam tử chạy nhanh đi, ở phía sau bọn họ, có rất nhiều ám vệ đang gắt gao đuổi theo, mắt thấy sắp đuổi kịp bọn họ…..



Không kịp suy nghĩ gì khác, Lãnh Tuyệt Tình bay lên trời, đột nhiên tung chưởng đánh về phía nhóm ám vệ: “Phịch phịch phịch!” Chưởng lực vừa ập đến, đã thổi tung từng trận khói bụi mịt mù, bao phủ lấy nhóm ám vệ…. Lãnh Tuyệt Tình nhẹ nhàng bay xuống, tả hữu hộ pháp cũng rất ăn ý, nhanh chóng vọt đến, lướt qua Lạc Mộng Khê và Mâu Thanh, công kích nhóm ám vệ đang chưa lấy lại tinh thần……



“Mộng Khê, nàng không sao chứ?” Thân hình thon dài của Lãnh Tuyệt Tình trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Mộng Khê: “Hắn là?”



“Trước đừng hỏi nhiều như vậy, hắn bị trọng thương, giúp ta dìu hắn đi tìm đại phu!” Mâu Thanh cao hơn Lạc Mộng Khê rất nhiều, hơn nữa vừa rồi Lạc Mộng Khê đánh nhau với Nam Cung Phong đã tiêu hao không ít khí lực. Nàng đỡ hắn đi được xa như vậy, đã mệt đến thở hồng hộc, trên trán đổ đầy mồ hôi……



“Được!” Lãnh Tuyệt Tình không có nói thêm gì nữa, đưa tay nâng lấy một cánh tay khác của Mâu Thanh, cùng Lạc Mộng Khê đỡ hắn chạy nhanh về phía trước….. Ngay khi Lạc Mộng Khê và Lãnh Tuyệt Tình vừa biến mất. Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp cũng mang theo rất nhiều thị vệ đuổi tới. Nam Cung Quyết phóng đi tìm Lạc Mộng Khê trước, theo lý hắn chắc chắn phải gặp được Lạc Mộng Khê trước mới đúng. Nhưng vừa rồi hắn phải đi trên con đường khác, cho nên, đã tới chậm một bước.



Bắc Đường Diệp đã từng gặp qua tả hữu hộ pháp, tự nhiên sẽ nhận ra bọn họ. Nhìn hai người họ đang giao thủ cùng đám thị vệ, Bắc Đường Diệp nói thầm:



“Những ám vệ này là người của Nam Cung Phong, tả hữu hộ pháp của Tuyệt Tình cung lúc này lại ở đây, vậy Lãnh Tuyệt Tình hẳn là cũng ở không xa, không biết là do nhóm ám vệ này ngăn cản đường đi của tả hữu hộ pháp, hay là tả hữu hộ pháp ngăn cản sự truy đuổi của nhóm ám vệ……”



“Nếu là tả hữu hộ pháp ngăn cản đám ám vệ, vậy chứng minh Mộng Khê đang ở cùng Lãnh Tuyệt Tình” Đáy mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống: “Bắc Đường Diệp, ngươi và ta chia nhau hành động. Ngươi dẫn người đến ngôi miếu đổ nát, bổn vương qua bên kia xem xét.”



Không đợi Bắc Đường Diệp trả lời, Nam Cung Quyết đã vận khinh công nhanh chóng đuổi theo hướng mà Lãnh Tuyệt Tình và Lạc Mộng Khê biến mất:



Vừa rồi Nam Cung Quyết đã quan sát dấu vết lưu lại trên mặt đất, theo đó hẳn là Lãnh Tuyệt Tình đã bất ngờ tập kích nhóm ám vệ. Ám vệ có võ công rất khá, nhưng nếu so với cao thủ như Lãnh Tuyệt Tình thì thật không đáng được nhắc tới.



Nếu Lãnh Tuyệt Tình vì muốn đến ngôi miếu đổ nát cứu Mộng Khê nên mới tập kích ám vệ, thì tả hữu hộ pháp sẽ phải thừa khi nhóm ám vệ này đại loạn sẽ qua đó tiếp ứng cho Lãnh Tuyệt Tình, bởi vì nếu nơi này có nhiều ám vệ canh giữ như vậy, thì nhất định ngôi miếu đổ nát sẽ còn hung hiểm hơn so với nơi này.



Nhưng tả hữu hộ pháp lại xuất hiện ở đây, đủ để chúng minh Lạc Mộng Khê đã không còn ở trong ngôi miếu đổ nát đó nữa. Nhưng vì phòng xuất hiện vạn nhất, Nam Cung Quyết vẫn để Bắc Đường Diệp đến ngôi miếu, như vậy, bất luận Lạc Mộng Khê có ở trong ngôi miếu đó hay không cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.



Lạc Mộng Khê và Lãnh Tuyệt Tình đỡ Mâu Thanh bước nhanh phía trước. Lúc này, ý thức của Mâu Thanh đã trở nên mơ hồ, hai tay nắm chặt hũ đựng tro cốt kia, trong miệng không ngừng gọi: “Dao nhi, Dao nhi……”



“Nơi này là vùng hoang vu thôn quê, trong thời gian ngắn sẽ không tìm được đại phu, không bằng tìm một chỗ yên ắng để ta xem xét thương thế giúp hắn” Lãnh Tuyệt Tình dò xét thấy mạch tượng của Mâu Thanh đã rất yếu…..



“Ngươi cũng biết y thuật?” Đối với lời nói của Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê có chút giật mình.



“Có biết một ít! Hắn bị thương rất nặng, cần lập tức trị thương” Lãnh Tuyệt Tình ngẩng đầu nhìn lên, thấy cách đó không xa có một ngôi nhà cỏ tranh nhỏ, liền cùng Lạc Mộng Khê đỡ Mâu Thanh đi vào….. Cẩn thận đỡ Mâu Thanh nằm xuống, Lãnh Tuyệt Tình đang muốn bắt mạch cho hắn. Ai ngờ, Mâu Thanh nãy giờ đang nhắm chặt hai mắt lại mở mắt ra, ngăn động tác của Lãnh Tuyệt Tình: “Không cần, thương thế của ta, trong lòng ta rõ ràng, hắn đã đánh gãy tâm mạch của ta, ta đã không thể cứu……”



Lãnh Tuyệt Tình thấy điều Mâu Thanh nói là sự thật, trong lòng nhịn không được âm thầm thở dài: Không ngờ hắn một đời dũng mãnh thanh cao, năm đó oai phong một cõi giang hồ, lại rơi vào kết cuộc như thế này…



Mâu Thanh khe khẽ thở dài, hai mắt sương mù nhìn lên nóc nhà: “Cả đời này, thành tựu lớn nhất của ta chính là quen biết Dao nhi. Nhưng đến cuối cùng, cũng là ta hại chết nàng. Khoảng thời gian ta được ở bên nàng chính là thời gian vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất trong kiếp này……”



Trước mắt như hiện ra khoảng thời gian tốt đẹp khi hắn cùng Lăng Tuyết Dao ở chung một chỗ. Khóe miệng Mâu Thanh cong lên một tia ý cười chân thành: Nếu thời gian có thể dừng lại ở giờ khắc đó, thật là tốt biết bao…… “Mười năm trước, khi Dao nhi rời xa trần thế, trái tim của ta cũng theo nàng rời đi. Nay ta chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn mà thôi. Nhưng chỉ có cái xác không hồn này mới có thể giúp Dao nhi chuyển thế. Bây giờ nghĩ lại, ta thật vô dụng, một chuyện đơn giản như vậy ta cũng làm không được……”



“Khụ khụ khụ……” Mâu Thanh nói quá nhanh, một hơi không thoát ra nổi, khiến hắn liên tục ho kha. Lãnh Tuyệt Tình vỗ nhẹ lên lưng hắn, giúp hắn thuận khí. Qua một hồi lâu, Mâu Thanh mới ngừng ho khan.



“Dao nhi, đã chết như thế nào?” Đây là vấn đề làm Lạc Mộng Khê hiếu kì nhất, từ cuộc nói chuyện của Mâu Thanh với Lăng Khinh Trần, nàng biết được cái chết của Lăng Tuyết Dao rất ly kỳ, nhưng rốt cuộc là ly kỳ như thế nào mới được chứ.



“Dao nhi là bị người khác hại chết, nàng chết rất thảm …Rất thảm……” Mỗi khi nghĩ đến cái chết của Lăng Tuyết Dao, Mâu Thanh thật sự đau lòng cũng đồng thời vô cùng tự trách:



“Kỳ thật, Dao nhi là bị ta hại chết. Chúng ta vốn không nên rơi vào kết cục như vậy, không nên….” Nước mắt theo khóe mắt Mâu Thanh chảy xuống…… “Dao nhi tên đầy đủ là Lăng Tuyết Dao, là thiên kim của Lăng phủ Giang Nam, cô cô của Lăng Khinh Trần. Vào lúc đó, ta là chưởng môn phái Không Động, Lăng phủ lại là vọng tộc trăm năm, thư hương môn đệ, còn Không Động chỉ là một môn phái trên giang hồ. Hai người chúng ta, môn không đăng, hộ không đối.”



“Sau khi cha mẹ của Dao nhi biết việc này, đương nhiên là không đồng ý cho chúng ta ở cùng một chỗ, liền cấm Dao nhi, không cho nàng lui tới với ta. Ngay lúc đó, hai người chúng ta ái mộ lẫn nhau, một ngày không thấy, như cách ba năm. Vì thế, chúng ta liền quyết định bỏ trốn……”



Nói tới đây, đau xót trong Mâu Thanh càng đậm: “Nếu sớm biết rằng sẽ có kết cục như vậy, ta tình nguyện bị Lăng phủ bắt về, đánh chết, cũng tuyệt đối không để Dao nhi ở lại đó một mình”



Thở phào một cái, suy nghĩ của Mâu Thanh như rơi vào sương mù: “Đó là một đêm mưa to tầm tã, nhất định sẽ có chuyện bi thảm phát sinh, mà ta cùng với Dao nhi đang bị những mộng cảnh về một tương lai tốt đẹp ảnh hưởng, cho nên đã quên mất rằng, trên thế giới này còn có nguy hiểm, tàn khốc và tà ác……”