Lạc Vương Phi

Chương 89 : Tranh đấu tại tiệc tối

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Edit: Vân Anh



Beta: kun’xjh + yunafr



Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đi dạo, dĩ nhiên là từ từ rời xa đám người náo nhiệt, đi tới vùng ngoại ô với cảnh sắc mê người.



Cuối thu, ngoại ô buổi chiều người đi thưa thớt, cây cối cao lớn, cỏ xanh còn chưa hoàn toàn héo rũ. Đưa mắt nhìn khắp, cảnh sắc cũng có một loại phong vị khác biệt.



Gió nhẹ khẽ thổi, mặt nước xanh biếc dập dờn gợn song. Ánh mặt trời ấm áp chiếu trên mặt hồ, lan ra nhiều điểm sáng vàng.



Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê thuê một cái bè trúc. Hai người dựa sát vào nhau, ngồi trên bè trúc bồng bềnh xuôi dòng.



Non xanh, nước biếc, một bè trúc xinh, hai người thâm tình ôm nhau, giống như vết mực đỏ xanh trên bức họa Giang Nam, in sâu vào lòng người.



Một bè trúc, tải trọng hai người, tùy ý mà đi. Lạc Mộng Khê làm ổ trong lòng Nam Cung Quyết, bị ánh mặt trời ấm áp chiếu vào khiến mắt không mở ra được.



Nơi này có rất ít người ở, chỉ có mình Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê. Cho nên, Lạc Mộng Khê cũng không mang mạng che mặt. Lúc này, Lạc Mộng Khê giống như một con mèo nhỏ, rúc vào lồng ngực Nam Cung Quyết.



Lông mi thật dài, chân mày cong cong, cái mũi khéo léo, đôi môi anh đào mê người, lại kết hợp với làn da trắng nõn mịn màng của nàng, hợp thành dung nhan tuyệt sắc khiến kẻ khác gặp qua sẽ phải điên cuồng.



Nam Cung Quyết là người có năng lực tự kiềm chế rất mạnh, nhưng trước vẻ đẹp như thế, lực khống chế trước kia cũng mất đi. Hắn chậm rãi cúi mặt xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi anh đào mà hắn mong nhớ ngày đêm, mút nhẹ.



Đáng ghét, Nam Cung Quyết lại đánh lén ta! Cái miệng nhỏ nhắn bị ngậm lấy, khiến Lạc Mộng Khê không thể phát ra lời kháng nghị. Nàng trợn mắt căm tức nhìn Nam Cung Quyết, nhưng hắn đang nhắm mắt, nên không nhìn thấy được. Lạc Mộng Khê chính là tự uổng phí công phu.



Ánh mặt trời ấm áp như thế dễ làm cho con người buồn ngủ, Lạc Mộng Khê cũng không ngoại lệ: Quên đi, bây giờ cho ngươi tiện nghi trước, nếu lại có lần tiếp theo, bổn cô nương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi nữa.



Nam Cung Quyết vốn chỉ nghĩ sẽ hôn lướt qua mà thôi, nhưng mà, cánh môi mềm mại, hương vị ngọt ngào, tốt đẹp của Lạc Mộng Khê đã khiến hắn không muốn buông tha, vì thế, càng hôn càng sâu.



Cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê đều hồng cả lên, sắp thở không nổi nữa thì Nam Cung Quyết mới lưu luyến không rời buông đôi môi đã bị hắn hôn đến sưng đỏ ra. Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, trong đôi mắt thâm thúy có chút mê ly, lại mơ hồ mang theo sự ngọt ngào.



“Nam Cung Quyết, chờ khi chúng ta già đi, sẽ tìm một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp giống thế này để ẩn cư được không?” Lạc Mộng Khê nhắm mắt lại, cố gắng bình phục hô hấp của mình. Ánh mặt trời ấm áp lại khiến nàng buồn ngủ.



“Được, đợi đến sau này, khi chúng ta trở thành bà lão, ông lão, thì mọi việc đều nghe lời nàng.” Cảnh sắc sông núi trời mây xinh đẹp, mê người, làm người ta phải lưu luyến. Nếu có thể ở nơi đây dưỡng lão, sợ là sẽ thật sự trở thành vĩnh viễn không già mất.



“Ý của chàng là, hiện tại không nghe lời ta?” Sau khi già mới nghe lời ta! Lạc Mộng Khê nghe được ẩn ý trong lời Nam Cung Quyết, trong khoảnh khắc đã hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, đột nhiên mở đôi mắt tinh anh: “Đêm qua chàng rõ ràng là đã đáp ứng ta……”



“Có sao? Bổn vương không nhớ rõ!” Nam Cung Quyết trầm hạ đáy mắt, lóe một tia ý cười trêu tức.



Dám giả bộ hồ đồ! Lạc Mộng Khê nâng tay đánh tới ngực Nam Cung Quyết. Với khoảng cách gần như thế, vốn tưởng rằng một kích thì sẽ trúng ngay, nhưng lại không ngờ Nam Cung Quyết đã sớm có phòng bị, hắn nhanh chóng lắc mình né tránh, đồng thời kéo Lạc Mộng Khê đứng lên.



“Mộng Khê, nàng nhìn xem, trên ngọn núi phía trước có một đóa hoa, không bằng chúng ta tỷ thí một chút, ai lấy được đóa hoa kia trước, thì về sau sẽ nghe người đó ……”



Nam Cung Quyết còn chưa dứt lời, Lạc Mộng Khê đã vung chưởng đánh tới phía Nam Cung Quyết. Nam Cung Quyết không hề phòng bị, suýt nữa bị nàng đẩy xuống hồ, mà Lạc Mộng Khê lại nhờ vào lực phản mà nhanh chóng bay vọt tới hướng đóa hoa trên núi:



“Nam Cung Quyết, lần này là chàng nói, không được tiếp tục giở trò xấu nữa!” Nếu không, đêm nay sẽ để cho chàng lãnh hội tuyệt kỹ của bổn cô nương.



Khinh công của Nam Cung Quyết cao hơn so với nàng, nếu tỷ thí hái hoa, người thua khẳng định sẽ là Lạc Mộng Khê, nhưng Nam Cung Quyết lại đề ra điều kiện này, rõ ràng chính là không muốn để cho Lạc Mộng Khê thắng. Chỉ có điều, Lạc Mộng Khê sẽ không để cho hắn được như ý nguyện.



Lạc Mộng Khê đánh ra một chưởng vừa rồi, dù không dùng nội lực, nhưng cũng đã dùng hết toàn lực. Nếu Nam Cung Quyết vận khí tốt, thì chỉ bị lảo đảo trên bè vài bước. Nếu vận khí không tốt, đương nhiên là sẽ bị rơi xuống nước.



Lạc Mộng Khê vừa vặn nhân cơ hội này, bay đến chỗ đóa hoa trên núi. Nay, Nam Cung Quyết đã không còn mắc bệnh nan y, cho dù hắn có bị rơi xuống nước trong loại thời tiết này, thì tệ nhất cũng chỉ bị chút phong hàn mà thôi.



Hơn nữa, Nam Cung Quyết nội lực thâm hậu, có thể dùng nội lực để bức hàn khí ra, căn bản là sẽ không cần uống thuốc!



Nam Cung Quyết vận khí luôn luôn rất tốt, một chưởng kia của Lạc Mộng Khê vẫn không thể khiến hắn rơi xuống hồ. Sau khi đứng vững cước bộ, hắn nhìn thấy Lạc Mộng Khê đã bay tới giữa sườn núi. Nam Cung Quyết mỉm cười, bóng dáng thon dài liền như tên rời cung, tao nhã mà nhanh nhẹn đuổi theo Lạc Mộng Khê……



Khinh công của Nam Cung Quyết cao hơn rất nhiều so với Lạc Mộng Khê. Trong khoảnh khắc, bóng dáng màu trắng thon dài của Nam Cung Quyết đã cùng sóng vai với Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, khinh công của nàng còn cần phải luyện thêm, bổn vương đi hái trước…..” Nàng chờ nhận thua đi!



Đáng ghét! Nam Cung Quyết, ta sẽ không thua chàng, để cho chàng ăn hết sạch đâu! Khi Nam Cung Quyết bay vượt qua Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê liền vươn tay bắt được mắt cá chân của Nam Cung Quyết, dùng sức kéo hắn xuống phía dưới:



Nam Cung Quyết, thắng ta, chàng vọng tưởng!



“Lạc Mộng Khê, nàng lại chơi xấu!” Nam Cung Quyết bị Lạc Mộng Khê kéo về phía sau, bất mãn kháng nghị.



“Ta thích!” Chúng ta chỉ nói là ai hái được đóa hoa trước thì thắng, chứ không có nói là trong quá trình hái hoa không được sử dụng thủ đoạn. Nam Cung Quyết, chàng hãy ngoan ngoãn nhận thua đi!



Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê âm thầm đắc ý, thì một bóng dáng màu trắng vượt lên trước với tốc độ cực nhanh, làm cho Lạc Mộng Khê không kịp chuẩn bị: “Mộng Khê, lần này nàng thua chắc rồi!”



Trên đỉnh đầu truyền xuống giọng nói đầy trêu tức của Nam Cung Quyết, đôi mắt Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống, bàn tay mềm khẽ nhếch, một dải lụa mỏng màu lam đã phóng ra, bay nhanh tới hướng Nam Cung Quyết……



Lụa mỏng trói chặt mắt cá chân Nam Cung Quyết, nàng dùng sức kéo xuống phía dưới. Võ công của Nam Cung Quyết cao hơn rất nhiều so với Lạc Mộng Khê, nếu hắn không muốn bị kéo xuống dưới, thì Lạc Mộng Khê sẽ không kéo hắn xuống được.



Nhưng sự thật là, Lạc Mộng Khê kéo hắn xuống được. Nhưng khi lạc Mộng Khê vừa mới kéo Nam Cung Quyết đến sóng vai cùng mình, thì Nam Cung Quyết đã vươn tay vòng qua eo nhỏ của Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, nếu nàng không muốn để bổn vương cách nàng quá xa, có thể nói thẳng, không cần thiết phải dùng loại phương pháp này……”



“Ít vờ vịt đi, ai thèm cùng chàng……” Lạc Mộng Khê vung chưởng đánh tới hướng Nam Cung Quyết, nhưng lại bị hắn dễ dàng tránh thoát……



Cách đó không xa, một nam tử trung niên đi ngang qua nơi đây, tầm mắt lơ đãng lại trông thấy hình ảnh đuổi bắt của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê giữa trời xanh nước biếc, nhất thời kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm:



Trời ạ, một nam tử tuấn mỹ vô trù như thế, một nữ tử dung nhan tuyệt thế như vậy, khẳng định là tiên, không phải người phàm. Ta lại có thể được nhìn thấy tiên, không phải là đang nằm mơ chứ!……



E sợ là chính mình nhìn nhầm, nam tử trung niên dùng sức trừng mắt nhìn lại. Phía trên hồ nước, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đang tay trong tay, giống như đang bay lên trời, nhanh phóng bay tới hướng đỉnh núi: Đây là tiên, nhất định là tiên……



Màn đêm buông xuống, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê chưa tận hứng, nhưng mà, đã sắp tới giờ tiệc tối, nên hai người bọn họ đành phải về phủ.



Nam Cung Quyết có khinh công cực cao, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê nhanh chóng đi trước, không lâu sau, hai người đã trở lại Lạc vương phủ.
“Ha ha, chắc là như thế!” Khuôn mặt Lạc Thải Vân đỏ lên, ngồi ngay ngắn không thèm nhắc lại: Nàng dám thề với trời, nàng không có uống rượu!



“Xoẹt!” Ngoài cửa, một thanh trường kiếm chém ra, giải quyết hết mấy tên thích khách đã đến trước cửa phòng yến hội, mà lúc này tiếng nhạc bên trong sảnh yến hội đã ngưng hẳn, quần áo trên người Hạ Hầu Yên Nhiên đang không ngừng xoay tròn cũng đã hoàn toàn dừng lại, lộ ra nàng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, tư thế tao nhã.



“Thái tử ca ca, Lạc vương gia, tứ Hoàng tử, Yên Nhiên múa thế nào ạ?” Thu hồi tư thế tao nhã, Hạ Hầu Yên Nhiên chờ đợi mọi người khích lệ: Lạc Mộng Khê tuy đẹp vô song, nhưng lại không thể hơn điệu múa khuynh thành của bản công chúa.



“Không tệ, không tệ, điệu múa của Yên Nhiên công chúa thật xứng là tuyệt vũ!” Bắc Đường Diệp một lời hai nghĩa, nhưng Hạ Hầu Yên Nhiên lại không nghe ra hàm nghĩa trong đó, cứ nghĩ là hắn đang khích lệ nàng, trong lòng không khỏi đắc ý: “Đa tạ tứ Hoàng tử khích lệ!”



“Đa tạ Lạc vương gia thịnh tình khoản đãi, đêm đã khuya, bổn cung cáo từ!” Hạ Hầu Thần đứng lên, cáo biệt với Nam Cung Quyết.



“Một khi đã như vậy, tan yến!” Nam Cung Quyết cũng đứng lên, trong mắt thâm thúy lóe lên những tia sáng bí hiểm: Buổi dạ yến này, nhìn thì như yên ả, nhưng kì thực lại sóng lớn mãnh liệt, hung hiểm dị thường. Thứ mà hai người bọn họ so sánh không chỉ là thực lực của bản thân, mà còn là định lực cùng với tâm cơ khi đối mặt với chuyện đột ngột phát sinh.



“Thái tử ca ca!” Hiện tại thời gian còn sớm mà, vì sao lại vội vã rời đi như vậy?



Hạ Hầu Yên Nhiên trong lòng khó hiểu, nhưng nhìn thấy trong ánh mắt thâm trầm của Hạ Hầu Thần lại mơ hồ mang theo sự phẫn nộ, lời nói Hạ Hầu Yên Nhiên vừa đến bên miệng liền bị nuốt trở về trong bụng: “Lạc vương gia, tứ Hoàng tử, Yên Nhiên cáo từ!”



Khi Hạ Hầu Thần và Hạ Hầu Yên Nhiên đi tới cửa, sớm đã có như hoàn đứng cạnh cửa mở sẵn cửa phòng ra cho bọn họ. Lập tức, một trận gió tanh nồng nặc ập tới trước mặt.



Hạ Hầu Thần nhíu mày, ánh mắt thâm trầm lóe ra sự sắc bén và tức giận: Nam Cung Quyết, coi như ngươi lợi hại!



Hạ Hầu Yên Nhiên không rõ mọi chuyện, hơn nữa nàng lại được nuông chiều từ bé, liên tục báo oán: “Đây là mùi gì, khó ngửi giống như……” Đợi chút, hình như là….. mùi máu tươi……



Ý thức được điểm này, Hạ Hầu Yên Nhiên đột nhiên mở to hai mắt, cúi đầu nhìn xuống.



Trước mặt tuy rằng đã được rửa sạch, nhưng nếu nhìn kỹ, ở trong những góc nhỏ vẫn còn lưu lại vết máu còn mới: Vừa rồi khi ta khiêu vũ, cũng nghe được tiếng đánh nhau mà không phải là tiếng do nhạc khí tạo ra, mà thật sự là tiếng đánh nhau?……



Gió tanh xuyên qua cửa phòng đang mở thổi vào phòng, Lạc Tử Hàm, Lạc Thải Vân nhịn không được liền rùng mình, trong lòng khiếp sợ không thôi: Thì ra vừa rồi thật sự đúng là tiếng đánh nhau, không phải tiếng nhạc……



“Lạc vương gia, tứ Hoàng tử, cáo từ!” Hạ Hầu Thần nói lời từ biệt, kéo Hạ Hầu Yên Nhiên đi, không hề quay đầu lại mà bước nhanh về phía trước:



Đáng chết, không ngờ Nam Cung Quyết lại lợi hại như thế, những thủ hạ này đều là cao thủ là do bổn cung vất vả huấn luyện, thế nhưng lại hoàn toàn bị giết sạch, xem ra hắn quả thực bí hiểm giống như lời đồn, bổn cung phải cẩn thận ứng phó……



“Người đâu, đưa hai vị Lạc tiểu thư về phủ!” Khi bóng dáng Hạ Hầu Thần và Hạ Hầu Yên Nhiên vừa biến mất trong tầm mắt, Nam Cung Quyết lạnh giọng ra lệnh:



Hiệp thứ nhất của hắn cùng với Hạ Hầu Thần đã xong, người thắng tự nhiên là Nam Cung Quyết hắn, kế tiếp, hắn muốn nhìn xem, Hạ Hầu Thần sẽ phái nhân vật lợi hại gì tới, người ngoài không thích hợp ở đây.



Lạc Tử Hàm, Lạc Thải Vân vẫn còn chưa kịp phục hồi lại từ nỗi khiếp sợ trước mùi máu tươi, đã máy móc theo bọn thị vệ lên xe ngựa, chạy về phủ Thừa tướng.



Khi toàn bộ trong sảnh yến hội chỉ còn lại ba người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp, thì Nam Cung Quyết nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, chậm rãi đi ra phía ngoài.



Tuy bọn họ không tham gia vào trận đánh đêm nay, nhưng vẫn có thể nghe ra được độ kịch liệt từ tiếng động: Xem ra, Hạ Hầu Thần phái tới đều là cao thủ, nếu không, sẽ không thể giao thủ với những thị vệ trong Lạc vương phủ lâu như vậy.



Trong phòng yến hội rất ấm áp, Lạc Mộng Khê mặc quần áo cũng không nhiều. Nên sau khi ra khỏi phòng yến hội, gió đêm thổi tới làm cho Lạc Mộng Khê hơi lạnh, theo bản năng liền nắm thật chặt quần áo trên người.



Thấy thế, Nam Cung Quyết cởi áo khoác của mình, phủ lên trên người Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê không chối từ, mà hưởng thụ sự yên bình thoải mái:



“Vừa rồi là ai?” Dám đại khai sát giới ở Lạc vương phủ!



“Tử sĩ mà Hạ Hầu Thần huấn luyện!” Hai năm trước Nam Cung Quyết đã quen biết với Hạ Hầu Thần, rất hiểu biết tính cách và phương pháp làm việc của hắn. Hạ Hầu Thần đã nhất định muốn có Lạc Mộng Khê, thì chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn.



Vì thế, Nam Cung Quyết đang âm thầm phòng bị, quả nhiên không ngoài sự tính toán của hắn, Hạ Hầu Thần thật sự đã sai người động thủ……



Ba người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp đi vào một tòa tiểu viện, bên trong đèn đuốc sáng trưng, bọn thị vệ tay cầm đuốc lửa đứng thành một vòng tròn, ánh mắt nhìn vào giữa tiểu viện.



Nam Cung Quyết kéo Lạc Mộng Khê đi qua: Giữa tiểu viện không phải để đồ vật của hắn, mà là chất đầy tử thi, chồng chất cùng một chỗ, ít nhất có gần trăm người……



“Không ngờ Hạ Hầu Thần lại chịu chơi như thế, có thể phái nhiều người như vậy đến Lạc vương phủ!” Những cao thủ này đều là do hắn tiêu phí số tiền lớn để bồi dưỡng ra, giá trị không thể dùng vàng bạc để đong đếm được.



Giọng Bắc Đường Diệp đầy trêu tức, Nam Cung Quyết hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Mộng Khê, đêm đã khuya, nàng về nghi ngơi trước đi!”



Những hắc y nhân này võ công cao cường, vì muốn giết chết bọn họ đã phải tiêu phí rất nhiều nhân lực, thị vệ của Lạc vương phủ chắc cũng đã chết không ít.



Thị vệ của Lạc vương phủ đều là do một tay Nam Cung Quyết tự mình huấn luyện, tuy rằng bọn họ chết trong tay hắc y nhân, nhưng nguyên nhân khiến cho bọn họ bị giết lại là Lạc Mộng Khê.



Ta không giết người, người lại vì ta mà chết, thế lực của Nam Cung Quyết còn bị tổn hại, trong lòng Lạc Mộng Khê tự nhiên cũng không chịu nổi. Vì sợ Lạc Mộng Khê áy náy, Nam Cung Quyết mới để nàng về nghỉ ngơi trước, không muốn cho nàng biết được con số cụ thể những thị vệ đã hi sinh của Lạc vương phủ.



Nam Cung Quyết lương khổ dụng tâm, sao Lạc Mộng Khê lại không biết, tuy rằng nàng muốn biết cụ thể về nhân số tử vong, nhưng cũng không muốn phụ ý tốt của Nam Cung Quyết: “Ta đây về trước, thời gian không còn sớm, chàng xử lý xong việc thì hãy mau về phòng nghỉ ngơi!”



Bên này, Hạ Hầu Thần và Hạ Hầu Yên Nhiên ngồi xe ngựa đi trước:



“Thái tử ca ca, thích khách ở Lạc vương phủ có phải là người của ca không?” Hạ Hầu Yên Nhiên do dự mãi, cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề nàng muốn hỏi: Tìm khắp toàn bộ Thanh Tiêu, người dám giết người trong Lạc vương phủ ngoài Hạ Hầu Thần, thật đúng là tìm không thấy người thứ hai.



“Đúng vậy!” Hạ Hầu Thần không chút do dự thừa nhận, trong khi Hạ Hầu Yên Nhiên không kịp hỏi tiếp thì Hạ Hầu Thần đã nhắm mắt lại, nói ra đáp án: “Sở dĩ Thái tử ca ca làm như vậy, là muốn thử xem thế lực của Nam Cung Quyết. Sau đó, sẽ tìm ra phương án cụ thể để giúp cho Yên Nhiên sớm trở thành Lạc vương phi!”



Thì ra là thế, Hạ Hầu Yên Nhiên không dấu vết nhẹ nhàng thở ra: Ta còn nghĩ là thái tử ca ca muốn khai chiến với Quyết, may mà chỉ là ta lo lắng quá nhiều.



“Thái tử ca ca, ca đoán xem Nam Cung Quyết hiện tại đang làm gì?”



“Còn có thể làm gì, đương nhiên là kiểm kê nhân số của thị vệ tử vong trong phủ, cùng với số người chết của bổn cung……”



Hạ Hầu Thần đột nhiên mở mắt, trong mắt thâm trầm hiện lên một tia vui sướng: Nam Cung Quyết đang bận việc của Lạc vương phủ, khẳng định không thể bận tâm đến Lạc Mộng Khê, đây chính là cơ hội ngàn năm có một: “Người đâu, triệu tập năm mươi nhân thủ, lại lẻn vào Lạc vương phủ!”



Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết không ở bên cạnh nàng, nàng tuyệt đối không thể trốn khỏi lòng bàn tay của bổn cung!