Lạc Vương Phi

Chương 90 : Ám dạ đánh nhau

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Edit Vân Anh



Khách điếm, trong phòng dược.



Hữu hộ pháp Tuyệt Tình cung thật cẩn thận đem số bột phấn màu trắng vừa mới luyện chế xong bỏ vào trong một chiếc bình sứ dài nhỏ, khóe miệng cong lên ý cười quỷ dị, đắc ý: Dược này rốt cục cũng luyện thành!



Tả hộ pháp không tinh thông đối với độc dược, thấy hữu hộ phápquý trọng số bột phấn màu trắng này như thế, nên đoán rằng đây nhất định là vật trân quý:“Lão bà tử, đây là dược gì?”



Hữu hộ pháp trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ xử lý một ít chuyện của Tuyệt Tình cung thì suốt ngày chỉ thích luyện mấy thứdược cổ quái, có khi là độc dược, cũng có khi là thuốc bổ, lại có khi là mị dược.



Mỗi lần luyện xong, nàng đều thích tìm người để thí nghiệm trước, vì để nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, nên người được chọn để làm thí nghiệm tự nhiên sẽ là tả hộ pháp hắn.



Hữu hộ pháp đắc ý giơ bình sứtới trước mặt tả hộ pháp:“Đây là dược mà bổn hộ pháp mới luyện thành, còn chưa được đặt tên, ngươi đừng xem thường nó chỉ là bột phấn, nếu ai lỡ hít vào trong cơ thể, cam đoan liệt nữ cũng biến thành dâm phụ, quân tử cũng trở thành dã thú......”



Khó trách lão bà tử này vừa rồi sai người gọi ta đến, nói là có chuyện cấp tốc cần thương lượng với ta, nguyên lai đúng là chuyện thí nghiệm dược, ai, bị nàng khi dễ hơn hai mươi năm rồi, vậy cũng không cần để ý việc bị nàng khi dễ thêm vài lần......



Tả hộ pháp cầm lấy bình sứ trong tay hữu hộ pháp, định đổ bột phấn bên trong ra: Lần này không cần nhọc công ngươi phải động thủ, bổn hộ pháp tự mình đến......



Ai ngờ, tả hộ pháp vừa mới mở được nắp bình, bình sứ trong tay đã bị hữu hộ pháp cướp đi:“Tử lão nhân, ngươi làm gì?”



“Còn có thể làm gì, thí nghiệm thuốc!” Bổn hộ pháp thực tự giác, không cần ngươi cưỡng ép!



“Lão nương không luyện chế dược này cho chàng” Ngươi mà dùng thì chính là lãng phí.



Nhìn ánh mắt tả hộ pháp đầy kinh ngạc, hữu hộ pháp híp đôi mắt lại, ánh mắt nhìn vào bình sứ trong tay, giọng điệu đắc ý:“Dược này là do lão nương cố ý luyện chế cho thánh nữ!”



Chỉ cần thánh nữ ngửi qua, cam đoan sẽ ngoan ngoãn viên phòng cùng thiếu chủ, chuyện lần trước chỉ là ngoài ý muốn, không công làm tiện nghi cho tên Lạc vương Nam Cung Quyết kia......



“Thuốc này thật sự linh như vậy?”Đối với chuyện của thiếu chủ cùng thánh nữ, tả hộ pháp còn ham thích phấn khích hơn so với hữu hộ pháp, dù sao, chuyện này có quan hệ đến vận mệnh trong tương lai của toàn bộ Tuyệt Tình cung.



“Đương nhiên, khi nào thì lão nương lừa gạt chàng!” Hữu hộ pháp cầm thu lại bình sứ trong tay, nhìn ra đêm đen ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi trầm xuống:“Thời gian không còn sớm, chúng ta phải nhanh chóng đến Lạc vương phủ bắt thánh nữ tới......”



Hữu hộ pháp, tả hộ pháp thả người nhảy đi, bóng dáng màu đen nháy mắt đã ra ngoài cửa sổ, xuất hiện ở ngoài mấy chục thước, hai người rời đi với tốc độ cực nhanh, kình phong mãnh liệt tạt vào ô cửa sổ đong đưa qua lại......



Bóng đêm dần dần dày, trên đường cái tối đen không có một bóng người, từng trận gió thuthổi tới, làm tung những chiếc lá rụng, rung động sàn sạt, tả hữu hộ pháp xuyên suốt nhanh chóng lướt đi trên đường cái.



Đến Lạc vương phủ, bắt thánh nữ để cho nàng viên phòng với thiếu chủ, sau đó tìm thời cơ mang nàng rời khỏi nơi này trở về Tuyệt Tình cung, chờ khi thánh nữ có có bầu, Tuyệt Tình cung sẽ được cứu......



Tả hữu hộ pháp tưởng tượng được rất đẹp, nhưng sự thật thì lại rất tàn khốc.



“đã trễ thế này, hai người các ngươi lén lút đi đâu?”Thanh âm chất vấn lạnh như băng truyền vào trong tai, tả hữu hộ pháp đều trong lòng cả kinh, đột nhiên dừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn lại:



Ngay phía trước, một bóng trắng đang đứng đưa lưng về phía bọn họ, rồi chậm rãi chuyển người, dung nhan anh tuấn, sắc bén ẩn ẩn mang theo một loại khí chất ưu thương, đúng làthiếu chủ của bọn họ, Lãnh Tuyệt Tình.



“Tham kiến thiếu chủ!” Tả hữu hộ pháp cung kính hành lễ, không đợi Lãnh Tuyệt Tình lại chất vấn, đã giành trước mở miệng tìm cách thoát tội:“Thuộc hạ không ngủ được, cho nên đi ra ngoài dạo một chút......”



Lãnh Tuyệt Tình làm người chính trực, khinh thường dùng loại thủ đoạn linh tinh như kê đơn này, kỳ thật, tả hữu hộ pháp cũng không thường dùng loại phương pháp này, nhưng là, cảm tình của Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết rất sâu đạm, nếu không dùng loại thủ đoạn này, căn bản là Lạc Mộng Khê sẽ không chịu đi theo bọn họ.



Lạc Mộng Khê không kết hợp với Lãnh Tuyệt Tình thì tạm thời không nói đến Tuyệt Tình cung không thể trở nên hưng thịnh, nếu Lạc Mộng Khê lại có đứa nhở của Nam Cung Quyết thì Tuyệt Tình cung sẽ xong đời......



Cho nên, tả hữu hộ pháp tình nguyện chịu mọi người thóa mạ, cũng phải không từ thủ đoạn cướp đoạt Lạc Mộng Khê trở về Tuyệt Tình cung, bọn họ không chỉ muốn cứu chính mình, mà còn có toàn bộ Tuyệt Tình cung, ngàn vạn nhân đó a......



“Trong một năm, Lạc Mộng Khê sẽ không mang thai, các ngươi cũng không cần đi quấy rầy nàng cùng Nam Cung Quyết! một năm sau, Lạc Mộng Khê sẽ rời khỏi Nam Cung Quyết, cùng chúng ta trở về Tuyệt Tình cung, cho bọn hắn thời gian một năm đi......”



Ách, tả hữu hộ pháp hai mặt nhìn nhau:“Thiếu chủ, ngài có phải đã đạt thành hiệp nghị nào đó với thánh nữ hay không?”



“Xem là như vậy đi, đêm đã khuya, các ngươi trở về đi, bản cung muốn một mình đi dạo chung quanh một chút!” Ban đêm, những người hữu tình đang nồng nàn trong tình ý, Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết cũng không ngoại lệ đi, Lãnh Tuyệt Tình một mình một người, cô chẩm nan miên (nằm một mình cô đơn nên khó ngủ)!



Thân ảnh thon dài màu trắng của Lãnh Tuyệt Tình càng chạy càng xa:“Lão bà tử, những gì thiếu chủ nói có phải là thật hay không?”



hắn và thánh nữ đã đạt thành hiệp nghị, một năm sau thánh nữ sẽ trở về Tuyệt Tình cung, nhưng thánh nữvà Nam Cung Quyết đã là phu thê, sao lai có thể dể dàng thỏa hiệp với thiếu chủ, lại hoặc là nói, giữa hai người bọn họ đã xảy ra cái gì mà chúng ta không biết......



“Thiếu chủ không nói dối, chuyện người nói hẳn là thật” Hữu hộ pháp trầm hạ mi mắt suy tư:“Đêm đã khuya, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi!”



Nếu thiếu chủnói hắn cùng thánh nữ đã đạt thành hiệp nghị, vậy chắc chắn là có hiệp nghị, thiếu chủ là người có đảm đương, sẽ không lấy an toàn của Tuyệt Tình cung ra để nói giỡn.



Lạc vương phủ, Khê viên.



Gió đêm rất lạnh, thời gian Lạc Mộng Khê ở bên ngoài ngốc mặc dù không lâu, nhưng sau khi trở về phòng, thân thể vẫn khó tránh có chút rét run.



Ngâm nước ấm xong, thân thể cũng ấm áp lên rất nhiều, Lạc Mộng Khê thay tẩm y nằm trên giường, nhắm mắt lại, nhưng lại hoàn toàn khôngchút buồn ngủ:



Vừa rồi tiếng đánh nhau thực kịch liệt, có thể thấy được thực lực của những người Hạ Hầu Thần phái tới không hề thua kém thị vệ vương phủ.



Bên Hạ Hầu Thần bị chết gần trăm người, vậy chỉ sợ là cũng không ít thị vệ vương phủ bị thương hoặc tử vong, thật đúng với câu: giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.



Xem ra Hạ Hầu Thần cũng là một nhân vật lợi hại, chỉ có thể dùng trí giao thủ với hắn, không thể đối địch trực tiếp, nếu không thương vong sẽ rất nặng......



Tiếng binh khí va chạm rất nhỏ liên tục truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, đột nhiên mở mắt, xoay người ngồi dậy: Sao lại thế này? Chẳng lẽ là Hạ Hầu Thần ngóc đầu trở lại......



Tiếng đánh nhau rất nhẹ, nhưng lại sắc bén, mà không kịch liệt: thật không giống như là người của Hạ Hầu Thần đánh nhau với thị vệ trong vương phủ,nhưng ai lại nhàn rỗi trong đêm hôm khuya khoắt mà giao thủ vào giờ này.



Lại hoặc là, đây là quỷ kế của Hạ Hầu Thần, lúc này hắn cố ý sai người tạo thành động tĩnh, rồi sau đó, âm thầm giết chết những thị vệ đến kiểm tra......
Ai ngờ, Hắc y nhân lại tung ra một đoàn sương trắng hướng tới Lạc Mộng Khê, thừa dịp lúc Lạc Mộng Khê trốn tránh, liền phi thân rời đi, đồng thời cũng thả lên trên trời tín hiệu màu đỏ......



Trong tiểu viện, Nam Cung Quyết vẫn còn đang đánh nhau cùng với tên thần bí nam tử kia, hai người võ công tương xứng, đã gần sắp được ngàn chiêu, nhưng vẫn bất phân thắng bại, Nam Cung Quyết âm thầm sốt ruột, nhưng không có cách nào để thoát thân rời đi.



Đám người Bắc Đường Diệp cung bị nhóm thích khách vây khốn, không thể tiến đến cứu Lạc Mộng Khê, ngay khi Nam Cung Quyết lo lắng cho an nguy của Lạc Mộng Khê, trên trời không liền hiện lên chùm ánh sáng, ngay sau đó, người cùng hắn giao thủ mâu quang hơi hơi lóe lóe, liên tiếp phóng ra mấy chưởng bức lui hắn, nhanh chóng rời đi......



Những thích khách đang giao thủ với đám người Bắc Đường Diệp cũng tùy theo rời đi......



Ngay lúc đám người Bắc Đường Diệp âm thầm thở phào, Nam Cung Quyết đột nhiên nâng lên mí mắt: Bọn họ vội vã rút lui, có hai cái nguyên nhân, một là bọn hắn thua, hai chính là bọn họ đã đạt thành mục đích của mình, không còn cần thiết phải ởlại chỗ này.



Nhưng vừa rồi, bọn họ không có chút dấu hiệu bị thua, chẳng lẽ là...... đã đắc thủ, vậy Mộng Khê chẳng phải là...... bị bọn họ bắt đi......



Mộng Khê thông minh như vậy, hẳn là sẽ không gặp chuyện không may! Nàng sẽ không gặp chuyện không may, Nam Cung Quyết tựan ủi mình, không để ý đến đám người Bắc Đường Diệp kêu gọi, nhanh chân chạy tới Khê viên: Mộng Khê, ngươi không thể xảy ra chuyện, nhất định không thể xảy ra chuyện......



Tuy rằng Nam Cung Quyết biết, loại khả năng này là rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng hắn vẫn ôm hy vọng, Lạc Mộng Khê vẫn đang ở trong Khê viên, chờ hắn trở về......



Khê viên.



Những ám vệ bị thương nhẹ đang rửa sạch sân, nângnhững đồng bạn bị trọng thương vào phòng dược để trị liệu, còn những đồng bạn bị tử vong thì được đặt ở cùng một chỗ, đợi lát nữa sẽ hạ táng cho bọn họ sau, về phần những tên hắc y thích khách đã chết, cũng được chất đống ở cùng một chỗ:



Vô luận khi sống có bao nhiêu tâm cừu đại hận, nhưng sau khi chết thì cũng xong hết mọi chuyện, còn sống cần gì phải so đo với người chết.



Bọn họ cũng giống như mình, ăn lộc quan, phải làm việc cho quan, cầm lấyphần bổng lộc này để rồi bán đi tánh mạng của chính mình, sau khi chết nhất định phải được an táng, để cho bọn họ có nơi cư trú, không cần phải phơi thây nơi hoang dã.



“Ngươi bị thương không nhẹ, ta giúp ngươi băng bó đi!” Lạc Mộng Khê giúp đỡ Lãnh Tuyệt Tình bị thương ở cánh tay đi vào phòng ngủ, trong phòng ngủ sớm đã trở thành một đám bừa bãi, bàn ghế toàn bộ đều lệch vị trí, những mảnh vụn phân tán khắp nơi......



Ngoại thất coi như còn có chút sạch sẽ, Lạc Mộng Khê dàn xếp cho Lãnh Tuyệt Tình ngồi bên chếc bàn trong ngoại thất, tự mình chạy vào nội thất lấy dược trị thương.



Đối với Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê cảm thấy thập phần phức tạp, bọn họ vốn nên là vợ chồng, nhưng mà âm kém dương sai, hai người đã bỏ qua nhau. Nay, Lãnh Tuyệt Tình thế nhưng lại vì nàng mà bị thương.



Khi Lạc Mộng Khê đang ngủ thì phải giao thủ với Hắc y nhân, nên trên người vẫn còn mặc tẩm y, tẩm y ở cổ đại cũng thực bảo thủ, hơn nữa hiện tại là mùa thu, tẩm y rất dầy, cho nên, da thịt trên người Lạc Mộng Khê đều được che đậy, không chút lộ ra ngoài.



Nhưng mà mặc tẩm để tiếp khách thì chung quy vẫn là không lễ phép, Lạc Mộng Khê mặc vào một tấm áo khoác, đang cầm trị dược trị thương đi ra, vén lêncánh tay áo bị thương của Lãnh Tuyệt Tình, thật cẩn thận nhẹ nhàng xử lý miệng vết thương cho hắn.



Lạc Mộng Khê động tác thành thạo, không lâu sau, miệng vết thương đã xử lý xong, xác nhận trên ngọc trâm của hắc y nhân không có độc, Lạc Mộng Khê mới bôi thuốc rồi băng bó cho Lãnh Tuyệt Tình.



“Mộng Khê, nàng thường xuyên băng bó miệng vết thương sao?” Bằng không, động tác sao lại thành thạo như thế.



Lạc Mộng Khê sắc mặt bình thường, độngt ác trong tay cũng như thường:



“không phải, trước đây, ta ở Tướng phủ thường xuyên bị khi dễ, Tuân mẹ thường thoa dược cho ta, ta xem xong liền học lại, về sauTuân mẹ cách thế, nhóm nha hoàn va mấy tên sai vặt liền khi dễ ta cùng Băng Lam, chúng ta lại thoa dược cho lẫn nhau, thời gian lâu, động tác tự nhiên cũng trở ên thành thục......”



Động tác bôi thuốc thành thạo của Lạc Mộng Khê có được là ở thời hiện đại, bất quá, nàng không muốnđể cho Lãnh Tuyệt Tình biết.



Huống chi, Lạc đại tiểu thư bị ngườikhác đánh là sự thật, sau khi bị thương cần phải bôi dược, nhưng chỉ có thể hái chút thảo dược đắp lên trên miệng vết thương, nếu phải kể ra thì tình trạng của Lạc đại tiểu thư còn thảm hơn so với Lạc Mộng Khê....



không thể tưởng tượng được ngươi lại phải trải qua hững ngày như vậy ở Tướng phủ, Lạc Hoài Văn là thân sinh phụ thân của ngươi, hắn cũng không quản ngươi sao? Những lời này Lãnh Tuyệt Tình không có hỏi ra, vì sợ sẽ gợi lên nỗi thương tâm của Lạc Mộng Khê.



Miệng vết thương băng bó xong, Lạc Mộng Khê thắt một cái nơ bướm cái xinh đẹp, nàng băng bó hơilỏng vì sẽ có lợi để cho máu vận hành, buông xuống cánh tay áo cho Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê phát hiện, trên tay áo hắn nhuộm đều là máu, quần áo căn bản không thể mặc nữa.



“Ngươi chờ một chút!” Lạc Mộng Khê rất nhanh chạy vào nội thất, lại rất nhanh chạy trở về, trong tayđã cầm thêm một bộ quần áo màu trắng:“Thay bộ quần áo này đi!”



Nam Cung Quyết cùng Lãnh Tuyệt Tình đều thích màu trắng, hơn nữa, thân hình hai người cũng không sai biệt lắm, cho nên, hẳn là Lãnh Tuyệt Tình sẽ mặc rất vừa người quần áo của Nam Cung Quyết.



Khóe miệng Lãnh Tuyệt Tình ẩn ẩn hiện lên một ý cười chua sót:“không cần, khách sạn cách nơi này không xa, ta trở về thay quần áo là được rồi”



Nếu không phải mới vừa rồi là vì muốn ở bên nàng ngốc lâu thêm một chút, hắn cũng sẽ không để nàng kéo vào nhà băng bó vết thương, nơi này là phòng ngủ của Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết,cho dù hắn có đi vào thì chung quy vẫn chỉ là một người ngoài......



“Mộng Khê...... Mộng Khê......” Lạc Mộng Khê vừa muốn nói chuyện, ngoài cửa đã truyền đến tiếng kêu gọi đầy lo lắng của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc: Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, nếu không, sao Nam Cung Quyết lại kích động như thế......



Lạc Mộng Khê buông quần áo trong tay, bước nhanh ra khỏi phòng:“Nam Cung Quyết, xảy ra chuyện gì......”



Lạc Mộng Khê lời còn chưa dứt, liền bị Nam Cung Quyết gắt gaoôm vào trong lòng:“Mộng Khê, ngươi còn ở đây, thật sự là quá tốt......” Ta còn tưởng rằng nàng đã bị bắt đi rồi......



Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: Ta còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì nữa, nguyên lai là chỉ chuyện này.



Bất quá, vừa rồi thật sự là nguy hiểm thật, nếu Lãnh Tuyệt Tình không kịp lúc tới đây, ta thật sự sẽ bị trọng thương hoặc bắt đi, rồi sau đó ngươi và ta tuyệt đối sẽ không lông tóc vô tổn mà có thể cùng ôm nhau....



Trời đông đang dần dần tỏa sáng, Nam Cung Quyết lưu luyến không rời buông lỏng Lạc Mộng Khê đã sắp bị hắn ôm đến thở không nổi, ánh mắt ôn nhu:“Mộng Khê, nàng thắng Hạ Hầu Thần?”



Loại chuyện này nghe qua có chút không thể tin được, nhưng sự thật là như thế, nếu Lạc Mộng Khê thua thì Hạ Hầu Thần đã không có khả năng dễ dàng buông tha mà rời đi.



“không phải, là Lãnh Tuyệt Tình thắng Hạ Hầu Thần, đã cứu ta!”Nhưng hắn cũng bị thương.



“Phải không?” Nam Cung Quyết tuy rằng có địch ý với Lãnh Tuyệt Tình, nhưng mà nếu không có hắn hỗ trợ, thì Lạc Mộng Khê chắc chắn đã bị bắt đi, cho nên Nam Cung ngọc vẫn có chút cảm tạ Lãnh Tuyệt Tình:“Kia hắn hiện tại ở đâu?”



“Bên ngoại thất, hắn bị thương, ta giúp hắn băng bó......” khi Lạc Mộng Khê đang nói lại nhìn thấy ngoại thất trống rỗng thìliền im bặt: Lãnh Tuyệt Tình đã lặng lẽ rời đi trong khi Lạc Mộng Khê đi ra ngoài gặp Nam Cung Quyết.....



hắn vì cứu nàng mà bị thương, nhưng lại không muốn nàng hứa hẹn hay báo đáp gì, trên bàn tròn ở ngoại thất, có một lọ dược trị thương cùng một chiếc 



áo khoác màu trắng làm bằng thiên tàm ti, trên cổ áo khoác và cổ tay áo có thêu những đóa hoa dã gừng tạo thành những đường hoa tinh xảo,chính là dấu hiệu đặc thù trên quần áo của Nam Cung Quyết.....