Lạc Vương Phi

Chương 93 : Vợ chồng đối trận Hạ Hầu Thần

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


“hắn là ai vậy?” không chỉ có gọi thẳng tên Lạc vương phi, còn dám ở trước quán trà lâu của Tuyệt Tình cung ta giương oai.



Nam Cung Quyết là quốc quân tương lai của Thanh Tiêu, Lạc Mộng Khê chính là hoàng hậu tương lai, tuy nói Nam Cung Quyết chưa đăng cơ, nhưng chuyện hắn đăng cơ làm đế đã là chuyện thập phần chắc chắn, phóng nhãn khắp toàn bộ Thanh Tiêu, không người dám chọc hắn, tự nhiên cũng không có người dám gở trò vô lý như thế đối với Lạc Mộng Khê.



Nhưng người đang đứng trước cửa này, rõ ràng là không đem Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đặt vào trong mắt, hơn nữa, tả hữu hộ pháp còn nhận thấy được, người hắn mang đến không phải thị vệ, mà là ám vệ đã trải qua đặc thù huấn luyện.



Ám vệ nhân số rất đông, đã vây quanh toàn bộ trà lâu, tất cả lại đều ẩn giấu hành tung, người ngoài vốn nhìn không thấy bọn họ.



Hơn nữa, tiếng bước chân trầm trọng vừa rồi là do bọn hắn cố ý làm ra, mục đích là muốn làm cho Lạc Mộng Khê kinh hoảng, để cho nàng biết hắn đã dẫn người đến đây.



“Còn có thể là ai, tự nhiên là người muốn xông vào Tuyệt Tình cung đào mộ, mở nắp quan tài, cướp tro cốt: Hạ Hầu Thần” Trong đôi mắt lạnh lùng nhưng trong trẻo của Lạc Mộng Khê lóe lên một ý cười trêu tức rồi biến mất:



“Thế nào, đủ cuồng, đủ ngạo, đủ tự phụ đi, năng lực của những ám vệ được hắn huấn luyện này cũng không phải là do được thổi phồng, Tây Lương quốc thái tử, tuyệt thế tứ công tử, cũng không phải là hư danh!”



Lạc Mộng Khê đã sớm đã nghĩ đến, khi mình cứu người ở trên đường, thì chắc chắn đã bị người nhận ra, vốn định đến thăm Lãnh Tuyệt Tình xong rồi liền trở về Lạc vương phủ, không nghĩ tới lúc nàng còn chưa đi, Hạ Hầu Thần đã dẫn người đến trà lâu, vừa văn bắt nàng.



Xem ra, cơ sở ngầm của Hạ Hầu Thần đã trải rộng trên toàn bộ kinh thành Thanh Tiêu, bất quá, Hạ Hầu Thần đã bị thương, hơn nữa hiện tại lại là ban ngày, nơi này là kinh thành Thanh Tiêu, nên hắn còn không dám có động tác quá lớn, Lạc Mộng Khê đã nghĩ ra biện pháp ứng phó hắn, nếu không, vừa rồi nàng cũng sẽ không lộ diện cứu người.



“Hạ Hầu Thần thật sự sẽ đến Tuyệt Tình cung quấy rối? Thế lực của hắn đã rất mạnh, vì sao còn muốn hợp tác cùng Lạc Hoài Văn?”



Vừa rồi tả hữu hộ pháp cũng không hoàn toàn tin lời nói của Lạc Mộng Khê, chỉ vì thế lực của Tuyệt Tình cung cũng không thua tam đại cường quốc Thanh Tiêu, Tây Lương, Kì Thiên, nên người bình thường sẽ không dám đi quấy rối.



Nay, bọn họ cũng không thể không tin, vì Hạ Hầu Thần thật ngông cuồng, rất ngạo, duy ngã độc tôn, không thèm đem bất luận kẻ nào đặt ở trong mắt.



Lạc Mộng Khê cười nhạo: “Ngươi cảm thấy loại người dã tâm bừng bừng giống như Hạ Hầu Thần, thì chỉ một Tây Lương quốc nho nhỏ có thể thỏa mãn hắn sao? hắn muốn, là nhất thống thiên hạ, xưng bá......”



“hắn nằm mơ!” muốn động đến Tuyệt Tình cung, trước hết phải bước qua một của của tả hữu hộ pháp chúng ta.



“Nằm mơ cũng phải có khả năng mới được, người dám có loại mộng này, đều là người có hùng tâm tráng chí, có năng lực phi phàm, ngươi để cho một tên nông phu chất phát làm ruộng đi xưng bá thế giới, dù hắn cũng không có phần tâm tư này, thì cũng không có loại năng lực này đi”



“Lạc Mộng Khê, chúng ta tạm thời không nói chuyện Tuyệt Tình cung” thực lực của Tuyệt Tình cung không hề thua kém tam đại cường quốc, cho dù Hạ Hầu Thần có chủ ý với Tuyệt Tình cung, vậy cũng cần có một kế hoạch chặt chẽ, trong thời gian ngắn, hắn sẽ không có động tác quá lớn.



“Hôm nay, người Hạ Hầu Thần tìm tới là ngươi, Lạc Mộng Khê, ngươi tính làm sao bây giờ?” sẽ không là muốn để cho người của Tuyệt Tình cung giúp ngươi đi.



Tuy rằng ngươi là thánh nữ Tuyệt Tình cung, nhưng thân phận hiện tại của người là Lạc vương phi, vẫn chưa nhận tổ quy tông Tuyệt Tình cung, muốn chúng ta giúp ngươi thì danh bất chính, ngôn cũng bất thuận.



Bất quá, nếu ngươi hiện tại nhận tổ quy tông, chúng ta cũng có thể lo lắng giúp ngươi chiếu cố: Tả hữu hộ pháp nghĩ Lạc Mộng Khê không thể ứng phó Hạ Hầu Thần, phải dựa vào bọn họ mới có thể thoát hiểm.



Cho nên, tả hữu hộ pháp chờ Lạc Mộng Khê mở miệng cầu bọn họ, sau đó, bọn họ liền nhân cơ hội yêu cầu Lạc Mộng Khê trở về Tuyệt Tình cung, không cần đợi cho một năm sau lâu như vậy.



“Hạ Hầu Thần là vì ta mà đến, ta thì sẽ đi xuống ứng phó, chờ một chút vô luận có phát sinh chuyện gì, các ngươi cũng không cần nhúng tay, để tránh bại lộ thân phận, làm cho Hạ Hầu Thần có thể thừa dịp tính kế!”



“Băng Lam, đi!” Lạc Mộng Khê xoay người, ra lệnh cho Băng Lam một tiếng, cũng không quay đầu lại đi xuống lầu, Băng Lam cung kính trả lời một tiếng, theo sát phía sau Lạc Mộng Khê xuống lầu, không có chút sợ hãi.



Tả hữu hộ pháp liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, đáy mắt chuyển từ kinh ngạc, vui sướng khi người gặp họa trở thành xấu hổ, mất tự nhiên cười gượng hai tiếng: “Lạc Mộng Khê không hổ là thánh nữ Tuyệt Tình cung chúng ta, có đảm lược......”



“Đúng vậy, đúng vậy, cũng có khí phách!” Tả hộ pháp lên tiếng phối hợp, ánh mắt nhìn về phía Lạc Mộng Khê đã đi tới bên thang lầu: không biết thánh nữ có thể ứng phó với Hạ Hầu Thần hay không!



Mữ mạo của Lạc Mộng Khê đã sớm truyền lưu khắp toàn bộ kinh thành Thanh Tiêu, tả hữu hộ pháp tự nhiên cũng biết, lần này Hạ Hầu Thần nhất định là vì dung nhan khuynh thế của Lạc Mộng Khê mà đến:



Vạn nhất Hạ Hầu Thần ham mê mỹ mạo Lạc Mộng Khê, bắt nàng tới Tây Lương quốc thì làm sao bây giờ?



Trong đại sảnh im ắng, tất cả khách nhân đều bị đuổi đi, Lạc Mộng Khê từ thang lầu đi xuống phía dưới, trong đại sảnh rộng lớn chỉ có một mình Hạ Hầu Thần đang ngồi trước cái bàn ngay giữa phòng nhàn nhã ẩm trà.



Đại sảnh thực tĩnh, thanh âm bước chân Lạc Mộng Khê xuống lầu rõ nét vang lên trong đại sảnh, Hạ Hầu Thần bưng chén trà hơi hơi khơi nhấc mi, nhìn tới thang lầu:



trên thang lầu, Lạc Mộng Khê đã tháo xuống chiếc khăn che mặt, dung nhan khuynh thế không hề bị che lấp mà triển lộ ra trước mắt, lụa sa y màu lam nhạt tùy theo động tác tiêu sái của Lạc Mộng Khê mà cũng nhàng tung bay, mái tóc đen nhánh được dùng hai cây trâm gài tóc nhẹ nhàng vấn lên, thần thái như tuyết, phiêu dật xuất trần, linh động như tiên, làm cho người ta có chút bất tri bất giác lâm vào điên cuồng.



Tuy rằng Hạ Hầu Thần không chỉ một lần gặp qua dung nhan khuynh thế của Lạc Mộng Khê, nhưng mỗi một lần nhìn thấy nàng, thì luôn bị tuyệt sắc dung nhan có thể làm người khác điên cuồng của nàng làm cho hắn thật lâu cũng không thể rời tầm mắt, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ:



Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình cũng không ở trong này, bản cung rất muốn biết, lần này sẽ còn ai vào đây cứu nàng!



Ngay khi Hạ Hầu Thần đang đắc ý trầm tư, một làn gió hòa quyện với hương thơm làm người ta mê ấy từ trước mặt thổi tới, bóng dáng yểu điệu của Lạc Mộng Khê đã đi vào trước mặt Hạ Hầu Thần, ngồi xuống đối diện Hạ Hầu Thần, chỉ cách hắn đúng một cái bàn.



“không biết Hạ Hầu thái tử lao sư động chúng, mang nhiều ám vệ đến tìm Mộng Khê như vậy là vì chuyện gì?” lời nói của Lạc Mộng Khê hoàn toàn công thức hoá: “Huống chi, nơi này là Thanh Tiêu, không phải Tây Lương, Hạ Hầu thái tử làm như vậy, thì có đem Thanh Hoàng đặt ở trong mắt hay không?”



Hạ Hầu Thần khinh thường cười nhạo một tiếng: “Bản cung làm việc, chỉ bằng sở thích, cũng không hỏi ý kiến người khác”



“Lạc Mộng Khê, món nợ nàng đã làm bổn vương kia thì phải tính như thế nào?”Đáy mắt âm trầm của Hạ Hầu Thần lóe ra hào quang quỷ dị, hắn nghĩ là Lạc Mộng Khê nhất định không thể trả lời vấn đề này.



Nếu Lạc Mộng Khê tự phạt nhẹ, sẽ không thể giao phó với Hạ Hầu Thần, còn nếu để cho Hạ Hầu Thần quyết định cách trừng phạt nàng, vậy thì Lạc Mộng Khê sẽ khó thoát nổi.



“Mộng Khê đả thương Hạ Hầu thái tử sao? Sao Mộng Khê lại không nhớ rõ?” Lạc Mộng Khê giả bộ hồ đồ:



“Hạ Hầu thái tử, nếu Mộng Khê không có nhớ lầm, cộng thêm hôm nay, thì ngươi và ta chỉ mới gặp nhau ba lần, lần đầu tiên là ở hoàng cung vào ngày trăm y hội chẩn, ở trước mặt bách quan, Mộng Khê không có đả thương Hạ Hầu thái tử”



“Lần thứ hai, là ở Lạc vương phủ, Lạc vương gia cùng Mộng Khê mở yến chiêu đãi Hạ Hầu thái tử, khi Hạ Hầu dùng xong tiệc tối trở về thì còn hoàn hỏa vô khuyết, không bị thương”
“Nam Cung Quyết, những ám vệ của Hạ Hầu Thần đều phi thường lợi hại, sao chàng có thể trong tình huống lặng yên không một tiếng động giết chết bọn họ?”



Lần trước khi ám vệ của Hạ Hầu Thần giao thủ cùng với thị vệ trong Lạc vương phủ, thì thế lực song phương là ngang nhau, vì sao lần này, thị vệ Lạc vương phủ lại trở nên lợi hại như vậy?



“Người động thủ không phải thị vệ Lạc vương phủ, mà là ba người bổn vương, Bắc Đường Diệp và Nhạc Địch......”



Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe ra sự nghi hoặc, đôi môi anh đào mê người khẽ nhếch, giống như đang chờ đợi người đến nhấm nháp, dù sao nơi này bốn bề vắng lặng, Nam Cung Quyết nói được một nửa, nhịn không được cúi đầu, ngậm lấy cánh môi hương vị ngọt ngào của Lạc Mộng Khê mà nhẹ nhàng duyện hôn......



Vốn tưởng rằng hắn hôn một chút sẽ buông ra ngay, ngờ đâu, Nam Cung Quyết càng hôn càng sâu, cái lưỡi linh hoạt không chút khách khí tiến vào trong miệng Lạc Mộng Khê, quấn lên chiếc lưỡi thơm tho của nàng cùng nhau chơi đùa......



“Ngô...... Nơi này là...... Bên ngoài......” Nam Cung Quyết kịch liệt hôn, hôn Lạc Mộng Khê đến thở không nổi, nhưng Nam Cung Quyết một chút cũng đều không có ý tứ muốn thả ra, rơi vào đường cùng, Lạc Mộng Khê chỉ đành phải quay đầu tránh đi nụ hôn của của Nam Cung Quyết, mồm to hít vào: “...... sẽ bị người khác nhìn thấy...... Trước tiên phải nói về chính sự......”



Nam Cung Quyết đem ánh mắt chuyển sang một bên, cố gắng bình phục nỗi lòng của mình, sau một lát, Nam Cung Quyết quay đầu, ôm lấy Lạc Mộng Khê, chậm rãi bước về phía trước:



“Khi nàng trên đường cứu tiểu hài tử kia, thì thị vệ vương phủ đã biết nàng sắp gặp chuyện không may, vì thế đã trở về phủ bẩm báo cho bổn vương......”



“Sau đó, bổn vương biết được Hạ Hầu Thần dẫn theo rất nhiều ám vệ tới đây, cũng đem những địa phương phụ cận hoàn toàn phong tỏa, nên bổn vương liền nghĩ tới phương pháp này để đối phó với ám vệ, ha uy phong của Hạ Hầu Thần, chèn ép khí diễm kiêu ngạo của hắn.....”



“Bất quá, may mắn nàng cái khó ló cái khôn, thi đổ chẵn lẻ với Hạ Hầu Thần, khiến cho hắn phân thân, mới không thể nhận thấy được động tác của Nhạc Địch và Bắc Đường Diệp......”



“Võ công Hạ Hầu Thần cao hơn Bắc Đường Diệp và Nhạc Địch sao?” Lạc Mộng Khê đã sớm biết đáp án, nhưng lại vẫn nhịn không được hỏi.



“Đương nhiên, võ công Hạ Hầu Thần tương xứng với bổn vương, tự nhiên cao hơn so với Bắc Đường Diệp và Nhạc Địch, hắn không thể phát hiện động tác của bổn vương, nhưng lại có thể phát hiện ra Bắc Đường Diệp cùng Nhạc Địch......”



“Ám vệ ẩn nấp trong chỗ tối, các ngươi làm thế nào để tìm được bọn họ?” Hơn nữa, lại trong tình huống mà bọn họ không hề phát hiện giết bọn họ.



Khó trách vừa rồi Hạ Hầu Thần không có ngăn cản Nam Cung Quyết mang Lạc Mộng Khê rời đi, bởi vì những ám vệ hắn mang tới đều chết sạch, hắn lại bị thương, căn bản không phải là đối thủ của Nam Cung Quyết, nếu hai người giao thủ, Hạ Hầu Thần là tự rước lấy nhục!



“Ám vệ có thể ẩn thân, là vì bọn họ tu tập một loại võ công thập phần đặc thù, nhưng mỗi chuyện đều có nhiều mặt, có hữu ích, nhưng cũng có hại, ám vệ ẩn thân là hảo, nhưng bọn họ có một nhược điểm trí mạng mà người thường không có.



Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê tay trong tay thân mật đi phía trước, Băng Lam đi theo sau hai người, cùng hai người bảo trì một khoảng cách nhất định, không dám đi vào quá gần, sợ quấy rầy hai người, nhưng cũng không có cách quá xa, sợ theo không kịp hai người.



Khi bóng dáng Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê đã biến mất, thì một thân quần áo xanh từ hư không bỗng xuất hiện ở ngay chỗ mà hai người vừa rồi đã đứng, nhìn hai người, đáy mắt hiện lên một ý cười chua sót:



Động tác của Nam Cung Quyết luôn nhanh hơn so với ta một bước, vừa rồi ta cũng tính cứu Mộng Khê, nhưng không nghĩ tới lại bị Nam Cung Quyết giành trước một bước!



Nhân mệnh, có phải thật sự là do trời định hay không, bằng không vì sao Nam Cung Quyết lại luôn nhanh hơn một bước so với ta, lúc này đây, cũng là ta phát hiện chuyện Mộng Khê bị nhốt trước, nhưng đến cuối cùng, người cứu nàng ra khỏi khổ hải, cũng lại là Nam Cung Quyết!



Trong trà lâu, khi Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đi rồi, Hạ Hầu Thần cũng đi, nhưng tả hữu hộ pháp lại cũng không có nghe được tiếng bước chân rời đi của ám vệ: Xem ra những tên ám vệ này đã lặng lẽ bỏ chạy, không có giống trống khua chiêng như khi đến a.



Bất quá, Hạ Hầu Thần dẫn theo rất nhiều ám vệ đến, nhưng vừa rồi Nam Cung Quyết lại đến một mình, cho dù Hạ Hầu Thần bị thương không phải là đối thủ của Nam Cung Quyết, nhưng ám vệ của hắn cũng có thể đối phó được với Nam Cung Quyết.



Vì sao vừa rồi Hạ Hầu Thần lại chưa nói được mấy câu, không có động tác gì, lại để Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê rời đi?



“Toàn bộ ám vệ mà Hạ Hầu Thần mang đến đều đã chết, hai người các ngươi cái gì cũng không cần làm, chờ người của Hạ Hầu Thần đến nhặt xác cho bọn hắn là được!” Lãnh Tuyệt Tình nguyên bản đã đi ra ngoài làm việc, không biết khi nào đã trở lại, vẫn như cũ áo trắng phiêu phiêu, khí chất ưu thương.



“Toàn bộ ám vệ của Hạ Hầu Thần đã chết? Người của Nam Cung Quyết giết?” Tả hữu hộ pháp thực khiếp sợ với tin tức này: đến tột cùng thì Nam Cung Quyết lợi hại tới trình độ nào, thế nhưng có thể lặng yên không một tiếng động giết chết nhiều ám vệ của Hạ Hầu Thần như vậy.



Hơn nữa, tả hữu hộ pháp chúng ta ở ngay tại nơi này, nhưng cũng không chút nhận thấy được là bọn họ ra tay.



“Nam Cung Quyết là Thanh Tiêu Lạc vương, nơi này là Thanh Tiêu, hắn muốn giết người, có rất nhiều loại phương pháp, hơn nữa cong không lưu chút dấu vết, không người nào có thể bắt được nhược điểm!”



Hạ Hầu Thần cùng đấu với Nam Cung Quyết ở Thanh Tiêu, quả thực chính là tự tìm đường chết, tuy rằng quốc lực của Thanh Tiêu quốc hiện tại không bằng Tây Lương, nhưng cũng không đại biểu cho Hạ Hầu Thần có thể ở tác uy tác phúc, không coi ai ra gì ở Thanh Tiêu.



Nam Cung Quyết là Thanh Tiêu Lạc vương gia, tâm cơ thâm trầm, tinh thông tính kế, người như vậy nhường nhịn ngươi, không phải là sợ ngươi, mà chỉ là vì muốn tìm một thời cơ thích hợp, cho ngươi một kích trí mệnh, cho nên, người như Nam Cung Quyết, vẫn nên là ít chọc tốt hơn, nếu không, ngươi sẽ chết thực thảm.



Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê trở về vương phủ, cũng không tới Túy Tiên lâu dùng bữa, bất quá, lại cố ý sai hạ nhân mua túy gà mang về.



Màn đêm buông xuống, Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết dùng xong bữa tối, tắm rửa, rửa mặt chải đầu hết thảy, không có việc gì, liền nằm ở trên giường, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.



Nhưng lúc này thời gian sớm, hai người lại không chút buồn ngủ, nên Lạc Mộng Khê liền ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết thì ôm nàng tiến vào trong ngực, trợn tròn mắt, không biết là đang nghĩ cái gì.



“Nam Cung Quyết, sao hôm nay chàng lại im lặng như vậy?” Lại không đến quấy rầy ta, đây cũng không giống như phong cách làm việc của Nam Cung Quyết.



Nam Cung Quyết cúi đầu nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt lóe lên ý cười trêu tức: “Ngày hôm qua không phải nàng đã nói mấy ngày nay chính là kì nguy hiểm của mình sao? Bổn vương không muốn để nàng thất tín với Lãnh Tuyệt Tình, cho nên thực tự giác, bất quá, nếu Mộng Khê không sợ thất tín, bổn vương không sao cả!”



nói xong, thân hình thon dài của Nam Cung Quyết đã áp lên Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê vội vàng đẩy hắn sang một bên: “Ta vừa rồi là giỡn mà thôi, mấy ngày nay thật sự là kì nguy hiểm, chúng ta không thể viên phòng, Nam Cung Quyết, không phải chàng cũng ngủ không yên?”



“Bổn vương nghỉ ngơi luôn luôn có quy luật, hiện tại sắc trời còn sớm, tự nhiên ngủ không được.” Có phải hắn hẳn là nên đến thư phòng lấy quyển sách, cùng Mộng Khê cùng nhau nằm xem, để giết thời gian nhàm chán hay không?



Lạc Mộng Khê mâu quang vi thiểm: “Nam Cung Quyết, chàng và ta đều không hề buồn ngủ, không bằng chúng ta lặng lẽ đến phủ Thừa tướng, nhìn xem Phùng Thiên Cương có được đại phu nhân giấu ở nơi đó hay không?”



Nam Cung Quyết hơi hơi suy tư: “Chủ ý thật ra không sai!” Có chuyện làm, không cần trợn tròn mắt nằm ở trên giường, không có việc gì.



“Chuyện đó không nên trì hoãn, chúng ta đi nhanh đi!” Lạc Mộng Khê xoay người xuống giường, thay một thân y phục dạ hành, lôi kéo Nam Cung Quyết ra phòng ngủ, quan sát thấy chung quanh không người, hai người vận dụng khinh công rất nhanh bay theo phương hướng tới phủ Thừa tướng.....