Lạc

Chương 3 : Hoán đổi (1)

Ngày đăng: 16:07 18/04/20


Hiển Huân trở lại hội trường, thời gian sau đó y chẳng suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy bản thân khi phải giả làm một người khác thật mệt, y chỉ muốn mau mau về một chút.



Lăng Diệp Thần mặc dù rất muốn ở cùng Hiển Hạo đêm nay nhưng nhìn cậu mệt mỏi như vậy, lại lỡ hẹn với anh trai nên đành để người đưa cậu về. Sau khi tiễn hết khách khứa, anh liền lên tầng cao nhất, không gian riêng tư duy nhất thuộc về anh, chuẩn bị tiếp chuyện cả đêm cùng người anh đáng kính của mình.



Diệp Phàm đứng quay lưng về phía cửa vào, trên tay cầm một cốc rượu đã vơi quá nửa, bản thân thất thần nhìn ra khoảng không bên ngoài cửa sổ, chẳng biết đang suy nghĩ gì. Toàn thân hắn vận đồ đen, như hòa cùng cảnh đêm làm một khiến Diệp Thần nhìn thấy rất sửng sờ. Diệp Thần luôn biết anh trai rất cường đại, một mình lớn lên cùng mẹ lại có thể xây dựng riêng cho mình một thế lực khổng lồ bên kia đại dương, bí mật này chẳng ai biết ngoài anh, vì điều đó mà anh chưa bao giờ nghi ngờ anh trai một chút nào. Đến cả điều bí mật nhất mà anh trai cũng chia sẻ cùng anh thì anh cần nghi ngờ chi nữa, bọn họ là một nửa của nhau, từ khi sinh ra đã thế...



Nghe tiếng đóng cửa, Diệp Phàm quay lại nhìn, cười khẽ:



-Đã tiễn người về?



-Mặc dù em không muốn nhưng vẫn phải đưa em ấy về!



Đôi mắt xám nhạt sâu xa nhìn Diệp Thần giây lát rồi như không có gì đi đến bên ghế sô pha, thư thả ngồi xuống, đôi chân dài rắn chắc duỗi ra, bày ra một bộ dáng lười nhác nhưng đầy mê hoặc...



-Chậc... nếu anh không phải là anh của em chắc em đã bị mê hoặc từ lâu rồi!



Diệp Thần bình loạn một câu rồi cũng ngồi vào chiếc ghế bành cạnh đấy, rót cho mình một cốc rượu, nhâm nhi.



-Anh nghĩ chú cũng nhìn ra vấn đề! – Hắn bâng quơ nói, như có như không nhìn em trai.



Diệp Thần nhướng mày, hớp một ngụm rượu, sau đó cười cười:



-Vấn đề gì chứ ạ?



-Đừng giả ngu với anh! Anh không biết người yêu chú làm vậy là có ý gì, nhưng đừng để anh điều tra ra việc xấu, nếu không cả chú anh cũng không nhân nhượng đâu!



-Haiz, nào có nghiêm trọng vậy, nhưng thú thật em cũng rất muốn biết Hiển Hạo "thật" đang ở đâu...



-Muốn anh điều tra không?



Diệp Thần nhìn anh trai một lát, chút ý tưởng thoáng qua, anh cười nhẹ:



-Anh muốn chơi một trò chơi không?



-Hửm?



-Việc Hiển Hạo em sẽ tự mình điều tra, gần đây em có một vụ làm ăn cần đích thân đi làm, nhưng ở đây cũng không thể không có người trông coi, anh có thể xả thân giúp em một chút, sẵn tiện... hắc... có thể đùa vui một chút với "cậu bé" kia...



-Ồ... nghe cũng thú vị đấy! – Đôi mắt trầm tĩnh của Diệp Phàm lóe lên chút hứng thú.



-Dù sao hiện tại anh cũng rãnh mà, giúp em đi! Sau việc này, câu lạc bộ bên San Diago chia anh 30% cổ phần, thế nào?



Diệp Phàm mỉm cười:



-Thành giao!



Trong đêm tối thanh tĩnh, hai đôi mắt xám cùng nhìn nhau đầy ý vị, sắp tới có lẽ sẽ không buồn chán nữa!
-Hì, anh ấy chỉ được mỗi cái rất biết chăm sóc dạ dày của anh nha! Tiểu Huân, em cũng mau tìm bạn trai đi!



Hiển Hạo vui vẻ nói, gương mặt khá tươi tỉnh, tâm trạng vô cùng tốt. Hiển Huân nghe xong chợt tức giận:



-Anh tự có bạn trai thì thôi đi, sao em phải tìm bạn trai chứ? Ông đây muốn ngực to, eo nhỏ, dáng người mảnh mai...



-Xì, ngực to mà dáng người mảnh mai được sao? Em muốn làm "công" à? – Hiển Hạo vừa ăn quýt vừa hỏi.



-Anh thật là... - Hiển Huân vô lực.



-Chậc... coi bộ khó à nghen! Mặc dù em cao hơn anh thật nhưng muốn đè một người có dáng vẻ cao to cỡ Diệp thần... woa... không khả năng!



-Anh câm miệng! Ai muốn đè tên mặt ngựa đó chứ?



-Anh! – Hiển Hạo híp mắt nhìn em trai, cười đầy ẩn ý.



Hiển Huân trợn mắt:



-Việc này em có thể đoán trước kết quả rồi! Người ta anh đè chưa được đã bị "ăn" đến xương cũng không còn, sau đó lại bị lật qua lật lại "ăn" hết lần này đến lần khác... chậc... thật đáng thương!



-Tiểu Huân!



-Hả?



-Có ai bảo rằng "em rất biến thái" chưa?



-Anh mới biến thái! Cả nhà anh đều biến thái!



-Em cũng thuộc nhà anh! – Hiển Hạo rất vô sỉ nói.



Hiển Huân chỉ biết câm lặng trừng mắt nhìn anh trai.



-Nói chuyện nghiêm túc nào! Ngày mai anh phẫu thuật!



-Ừ! Anh có muốn em gọi cho ba mẹ không?



-Không cần! Bây giờ họ có cuộc sống vô tư vui vẻ, đừng khiến họ bận tâm nữa!



Hiển Huân nắm tay anh trai, nói:



-Anh phải hứa là sẽ không có việc gì!



-Ừ! Anh sẽ không có việc gì! – Hiển Hạo mỉm cười vỗ vỗ tay em trai.



Y ở lại trò chuyện cùng anh trai đến khi Hiển Hạo mệt mỏi ngủ say mới lưu luyến ra về, chuẩn bị đối phó với Lăng Diệp Thần. Ngày vẫn còn dài lắm...