Lạc
Chương 4 : Hoán đổi (2)
Ngày đăng: 16:07 18/04/20
Bạch Hiển Huân về đến nhà, bần thần ngồi trên ghế cả nửa ngày cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Y rất lo cho anh trai, nhưng tất cả những gì y có thể làm là cầu nguyện cho mọi chuyện đều suôn sẻ...
Mang theo tâm trạng nặng nề, Hiển Huân cũng chờ được đến lúc Lăng Diệp Thần đến đón. Vừa nhìn thấy người yêu anh trai, không hiểu sao Hiển Huân thấy là lạ, không giống lắm với cái cảm giác lần trước y gặp anh ta.
Lăng Diệp Phàm mỉm cười xuống xe, rất lịch sự đi sang bên kia mở cửa chờ Hiển Huân, ánh mắt bình thường sắc lạnh lúc này lại tràn đầy thích thú.
-Hiển Hạo, em chờ lâu chưa?
Nghe anh ta hỏi, Hiển Huân giật mình lắc đầu:
-Em có chờ gì đâu! – Y cầm áo khoác tiến lại xe, bất chợt bị một cánh tay rắn chắc kéo lại, y lọt thỏm vào lòng Diệp Thần. Y hết hồn la lên: - Này, anh...
Tiếng nói tiếp theo mất hút trong một đôi môi gợi cảm. Đầu Hiển Huân ong ong cả lên, đôi mắt mở to nhìn không chớp mắt vào gương mặt đối diện, cảm xúc nóng ấm và ướt át từ đôi môi truyền tới khiến trí não y như bị đóng băng một lúc, đến lúc y phản ứng lại thì chân cũng nhuyễn đi...
Diệp Phàm bật cười trong lòng vì phản ứng quá đỗi ngây ngốc của người đối diện, nếu lúc này người hôn y là em trai hắn, có lẽ sẽ nhận ra ngay y là giả mạo. Nhưng mà nghĩ đến việc đó, trong lòng hắn không mấy dễ chịu mà hắn cũng chẳng muốn biết lý do tại sao, tóm lại là không thích!
-Hiển Hạo, hôm nay em thật lạ! – Hắn đã biết còn cố hỏi.
Hiển Huân giật mình, cười khan:
-Nào có! Em... em chỉ bất ngờ thôi!
-Ồ! – Hắn không nói gì nữa, mở cửa đợi y vào xe rồi mình cũng đi qua bên kia ngồi vào ghế lái.
Trái tim Hiển Huân lúc này đập như sấm, nụ hôn đầu của y a... đã bị mất vào tên mặt ngựa này. Đợi anh trai ra viện, y sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
----------oOo----------
Hiển Huân quay cuồng trong mộng mị, một giấc mộng vô cùng dâm mỹ mà trần trụi. Y điên cuồng rên rỉ dưới thân một người đàn ông có thân hình tuyệt đẹp nhưng lại chẳng thể thấy mặt. Trong lòng y điên cuồng gào thét, y không muốn như vậy nhưng lại không thể không chìm vào vực sâu thâm thẳm của dục vọng, hiến dâng thân thể chưa một lần trải nghiệm chuyện tình ái cho người kia. Cảm xúc đến rất thật, dường như đó không phải là giấc mộng nhưng y không thể nào phân biệt rõ ràng. Sau đau đớn tột bật là sung sướng tầng tầng lớp lớp, nhấn chìm y hết lần này đến lần khác, khiến y phơi bày ra dục vọng trần trụi của mình mà không có một chút sức lực phản kháng. Khoái cảm khiến y đê mê, khiến y trầm luân cho đến khi phóng thích tất cả rồi tĩnh lặng hoàn toàn...
Hiển Huân mơ màng mở mắt, kéo lê thân thể đang âm ĩ đau và cái đầu nặng như đeo chì của mình vào phòng tắm, sau khi tắm rửa theo bản năng và lấy lại sự tỉnh táo. Hiển Huân đưa mắt nhìn mình trong chiếc gương đối diện và chết sửng. Trong chiếc gương ấy là một người giống y như đúc, trên thân thể trải đầy hôn ngân kéo tận đến đùi trong, y run rẩy cúi đầu nhìn lại thân thể mình, trái tim đập như muốn phá tan lòng ngực, thì ra đó không phải là mơ mà là sự thật – y điên cuồng giao hoan cùng một người đàn ông. Đôi mắt Hiển Huân đỏ oạch, bàn tay nắm chặt đến nổi gân, móng tay đâm vào thịt chảy máu mà cậu còn không biết, người đó là ai?
Hiên Huân như nổi điên lao ra khỏi phòng tắm, quên mất bản thân hiện giờ đang không một mảnh vải che thân. Y như điên chạy khắp nhà tìm kiếm, dường như muốn tìm cho bằng được người đã làm việc này với y đêm qua rồi giết chết hắn ta. Y chỉ đi ăn tối thôi mà, sao lại xảy ra việc này? Dường như trong đầu bị ai đánh mạnh một cái, Hiển Huân sựt tỉnh vội tìm điện thoại, gọi ngay cho Lăng Diệp Thần, cố giữ bản thân mình tỉnh táo mà hỏi:
-Anh đang ở đâu?
Diệp Phàm dường như biết y sẽ gọi nên trả lời rất mau:
-Anh đang ở công ty! Em dậy rồi à? Anh thấy em ngủ rất say nên không nở đánh thức...
Bạch Hiển Huân nghẹn lời, chẳng lẽ y phải hỏi anh là: Tối hôm qua anh đã làm chuyện đó với y sao? Vậy chẳng khác nào nói rõ y không phải Bạch Hiển Hạo. Lúc y đang bối rối lại nghe Diệp Phàm nói:
-Tối qua anh hơi quá, em hôm nay đừng ra ngoài! Tan làm anh lại đến thăm em! Ngoan...
-Anh...
-Sao?
-Không có gì! Anh làm việc đi! – Hiển Huân chán nản cúp máy, tại sao chỉ trong một đêm mà y lại phải đi đến bước này – lên giường với người yêu của anh trai, nếu anh trai mà biết sẽ như thế nào?
Bạch Hiển Huân như mất hết tất cả sức lực, y ngã dài ra thảm, chẳng đoái hoài gì đến tình trạng trần như nhộng của bản thân, đôi mắt cay xè vì ấm ức...phải giải thích thế nào đây?
Còn về Lăng Diệp Phàm, không thể không nói lựa lúc người ta say mà xuống tay, anh cũng rất bỉ ổi. Nhưng mà anh không kìm chế được bản thân trước người con trai ấy, cho nên đành ấm ức y vậy, sau này anh sẽ giải thích và đền bù tất cả khi em trai anh trở về...