Làm Dâu Nhà Ma

Chương 2 : Cô nàng lắm chiêu Yến Phi! (2)

Ngày đăng: 03:46 19/04/20


Yến Phi chạy gấp gáp xuống con dốc, chạy ra đường và cứ

cắm đầu chạy dù k biết chạy đi đâu. K sao, miễn là thoát khỏi tay bọn

cho vay là được. Yến Phi chạy tức tốc vào 1 con đường nhỏ rồi dừng lại

thở mệt nhọc. Mồ hôi ra ướt cả áo dù lúc này trời đang rất lạnh. Con bé

lấy tay vuốt vuốt ngực cho cơn thở dốc ngưng lại. Vài giây sau, khi đã

đỡ mệt, Yến Phi đưa mắt nhìn ra ngoài, con đường vắng hoe k bóng người.



-Phù, may quá… chúng k đuổi theo kịp…-Yến Phi lau mồ hôi trên trán- tối

nay có lẽ k về nhà được rồi… hay là đến nhà Tiểu Song Song ngủ nhờ 1 đêm vậy,ừ quyết định như thế…



Đứng 1 hồi lâu, Yến Phi quay gót bước đi. Đột nhiên, nó khự lại, đôi mắt mở to bần thần khi thấy tên Trần đại ca xuất hiện. Trong bóng tối của

con đường nụ cười của hắn trông thật đáng sợ. Yến Phi lập tức xoay người định chạy đến cuối đường tẩu thoát nhưng 4 tên đàn em đã đứng đó tự bao giờ. Lần này Yến Phi k còn đường lui…



Yến Phi bị 2 nhóm dồn vào giữa con đường hẹp. Trần đại ca cất giọng ghê rợn:



- Hết đường rồi bé con…



-Gan thật dám gạt đại ca cơ đấy…- Max “nhựa” cười khặc khặc.



-Mày có thể im mồm k? Mày làm tao rối trí… hiểu chứ?



-Dạ… đại ca…



Trần đại ca hướng mắt về phía Yến Phi:



- Mày lại lừa tao nữa rồi, con nhỏ đáng ghét…



Yến Phi đảo mắt liên tục, con bé k biết phải làm gì nữa.



-Tụi bây bắt nó cho tao!



Yến Phi nhìn phía trước rồi nhìn ra sau, mấy tên đang tiến lại gần. Quýnh quáng quá con bé liền lăn đùng ra, giả vờ bất tỉnh.



-Đại ca, nó xỉu rồi…



-Xỉu à, hà, chiêu này xưa rồi em, lần đầu đến đòi nợ, lúc đó chỉ mới 14

tuổi mà nó đã biết dùng chiêu này gạt tao… khi ấy tao cũng sờ sợ, tưởng

nó chết…Tụi bây cứ bế nó dậy, tao có cách làm cho nó phải tỉnh.



Ào! Trần đại ca dội nước vào mặt Yến Phi, con bé bị sặc liền ngồi dậy ho sặc sụa:



-Này… anh k biết là tạt nước vào mặt người khác là bất lịch sự lắm sao?



-Còn mày, mày có biết gạt 1 người lớn tuổi hơn mình là bất lịch sự lắm k?- Trần đại ca cố tình “bẻ” lại lời con bé.



Yến Phi lau lau mặt, quay đi lè lưỡi…



-Con kia… -Trần đại ca chợt rít lên- mày k đưa tiền hôm nay cho tao phải k?



-Thì em đã bảo là… tại anh đến sớm quá nên em chưa có tiền…- Yến Phi vẫn “ngoan cố” k chịu đưa tiền.



Trần đại ca thở dài, lắc đầu:



-Thôi được… Max “nhựa” và Đại Bàng, 2 đứa bây kéo con nhỏ tinh ranh đó

lại bên kia, lấy 2 bàn tay nó để lên trên chiếc bàn gỗ ở đó…
-Cháu đừng nghĩ thế, nhất định Tiểu Phi sẽ k sao… nó luôn may mắn mà…



Nhìn 2 người họ an an ủi ủi cho nhau, Song Song khẽ thở dài.



-Thật ra cậu đang ở đâu vậy Tiểu Phi?!



Khi đó, Yến Phi đang ngồi ở trạm xe buýt, nó cứ hết nhìn người này lại

nhìn người khác, họ hối hả lên xe, hối hả bước đi như thể họ có rất

nhiều ch để làm… Thế giới này lúc nào cũng bận rộn vì thế chẳng ai quan

tâm đến ai, cũng như chẳng ai quan tâm đến Yến Phi đang đói cồn cào vì

nó k còn 1 đồng nào trong người. Và quan trọng là họ chẳng biết con bé

sắp bước đến bờ vực thẳm của cái chết.



-Đời mình thế là hết… hết thật rồi… làm sao trong 2 ngày mình kiếm đủ

ngần ấy tiền đưa bọn chúng chứ… -Yến Phi lẩm bẩm 1 mình- Yến Phi à, mày

sinh ra chỉ để như vậy thôi sao, có bố mẹ trong 14 năm, trả nợ hết 4 năm và rồi chết lúc 18 tuổi, mày chắc sẽ được khắc tên trong lịch sử là

người có cuộc sống dở hơi nhất.. hahaha…



Yến Phi chợt cười lớn khiến những người đi đường kinh ngạc. Rồi từ “kinh ngạc” họ lại “vô cùng kinh ngạc” khi Yến Phi đang cười thì chuyển qua

khóc lóc thê thảm.



-Bố mẹ ơi… bố mẹ đem con đi theo luôn cho rồi… bố mẹ k phù hộ cho con gì cả… con khổ quá…



Yến Phi gào thảm thiết, tru tréo với tất cả những người qua đường.



Gió thổi xào xạt, những cành cây của phố Hoa Đạo lay động mạnh.Gió thổi

tung 1 tờ giấy dán trên tường ở gần đó, nó bay tốc đi, bay dưới đất và

bay đến gần chỗ Yến Phi đang ngồi than khóc.



-Huhuhu, bố mẹ ơi, con… ối…- 1 tờ giấy bay thẳng vào mặt Yến Phi.



Yến Phi gở tờ giấy ra khỏi mặt mình, con bé nhìn, là tờ giấy lúc nãy. Nó lau nước mắt và đọc theo từng dòng chữ nhòe trên giấy:



-Cái quái gì vậy nèh… híc…híc… Gia đình họ Du cần người làm con dâu à,

làm dâu thử trong vòng 4 tháng, dịch vụ gì lạ thế … với số tiền thưởng

là…



2 con mắt của Yến Phi mở to trừng trừng như muốn lòi ra ngoài khi thấy

số tiền thưởng in đậm trên giấy, miệng há hốc k nói lên lời:



-C…. c…. cái… cái… gì… gì… v… va…. vậy… trời….



-Trời ạ, có phải là cái nhà k nhỉ?



Yến Phi ngước cổ nhìn ngôi nhà của gia đình họ Du, đó k còn là nhà nữa

mà là 1 ngôi biệt thự cổ kính đầy bí ẩn nằm giữa phố Hoa Đạo. Có 1 điều

kỳ lạ là, xung quang đó cây cối vô cùng rậm rạp, nhìn cứ y như là cả khu rừng ấy. Yến Phi cảm tưởng rằng, k 1 tia nắng nào có thể len qua các

tán cây um tùm đó được. Ngôi nhà của họ Du khiến cho bất cứ ai đi ngang

qua đều phải ngước nhìn ngưỡng mộ. Vì nó vô cùng xinh đẹp và kỳ bí…



Đang ngẩn ngơ trước ngôi biệt thự cổ kính, Yến Phi bỗng thấy từ trong

sân vườn 1 người con gái sắp bước ra. Đó chắc là 1 cô hầu vì chiếc váy

cô ta đang mặc đã nói lên điều ấy…