Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ
Chương 113 : Hào quang ký ức (13)
Ngày đăng: 09:07 18/04/20
“Mị Vương cảm thấy thế nào?”
Không tiếp tục để ý hệ thống đang báo lỗi, Diệp Thiều An chuyển động cây tiêu màu bích lục trong tay, thờ nói: “Tay nghề của Mị Vương điện hạ tốt thật, cây tiêu này không có một vết nứt.”
Muốn đánh lảng sang chuyện khác?
Tây Mị Trạch sâu kín nhướng mày nhưng gã không muốn cho hắn cơ hội đánh lạc đề đấy.
Đáng tiếc.
“Bản vương cảm thấy rằng An An rất là muốn ta.” Tây Mị Trạch trầm thấp cười nói: “Nếu không, sao An An lại ngồi ở nơi cao như thế, cả ngày lẫn đêm chỉ để ý mỗi đại điện của bản vương?”
Một giây sau, Tây Mị Trạch đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Thiều An, gã hơi dùng sức lập tức giam Diệp Thiều An giữa vòng tay mình, gã nhẹ nhàng nâng lên lọn tóc của Diệp Thiều An đặt dưới chóp mũi ngửi nhẹ, thở dài nói: “Thơm quá.”
Diệp Thiều An lạnh nhạt nhìn gã.
Đáy mắt Tây Mị Trạch đem tối nghĩa.
Tây Mị Trạch thuận thế ôm vai Diệp Thiều An, trầm thấp nói rằng: “Cả ngày lẫn đêm ngồi ở đây thổi tiêu tặng ta, không phải vì ngày nhớ đêm mong muốn nhìn thấy mặt ta sao?”
“Ta đến rồi, An An có gì muốn nói với ta không?”
Tây Mị Trạch nói mấy câu này vừa hờ hững vừa ngả ngớn, chỉ là đôi mắt gã tối nghĩa khó hiểu, Diệp Thiều An nhìn gã cả buổi, đột nhiên đứng dậy không mặn không nhạt nói: “Nếu Mị Vương điện hạ không cho ta ngồi ở nơi này, vậy thì ta đổi sang chỗ khác là được.”
Tây Mị Trạch kéo Diệp Thiều An lại, cứ thế nhấn người vào trong lồng ngực, Diệp Thiều An thuận thế mượn lực, trong phút chốc ngang qua nửa thân cây, trường tiêu ngang trời xuất thế, mục tiêu nhắm thẳng vào lòng bàn tay Tây Mị Trạch!
Hai người ngồi trên cây liều mạng đánh nhau.
Nhìn như không ai nương tay nhưng họ đều rõ ràng trong lòng, song phương đều không dùng lực.
Trong nháy mắt chân gã dẫm lên cửa điện của Yến Thanh điện, người trong lòng đột nhiên chấn động, lưỡi dao sắc đột nhiên bay đến tay gã, Tây Mị Trạch phản xạ có điều kiện nghiêng sang một bên, ngọc tiêu ngang trời chém xuống bất ngờ nện xuống đầu của gã!
Diệp Thiều An xoay người một cái, ngọc tiêu hóa thành roi dài, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Tây Mị Trạch bị hắn quất trúng trực tiếp nằm ngang trên mặt đất!
“Thanh tỉnh chưa?”
Diệp Thiều An đứng trước mặt của gã, từ trên cao nhìn xuống Tây Mị Trạch đang nằm trên đất, lạnh lùng mở miệng hỏi.
Tây Mị Trạch bị đánh một roi thô bạo nằm oằn tà là vằn, hơi nheo mắt lại, Diệp Thiều An càng hiện lên rõ ràng trước mặt.
Người ấy đứng che khuất ánh sáng, lạnh lẽonkiên cường như cây tùng lại giống một chùm sáng chiếu thẳng vào lòng gã.
Tây Mị Trạch thấp giọng nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Chưa.”
Diệp Thiều An: “…”
“Có thể lưu lại đồ vật làm rối loạn tâm trí trong Ma cung.” Diệp Thiều An lạnh lùng đánh giá bốn phía, trầm giọng nói: “Thậm chí uy lực còn khiến một Ma vương trúng chiêu…”
“Hung hăng quá rồi.”
“Tây Mị Trạch, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa đâu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thiều An: Ta có kỹ xảo công lược đặc thù ~ 【 mặt đầy ẩn ý sâu xa.】
Hệ thống 007: Kí chủ thật là đáng sợ hu hu hu QAQ