Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 116 : Hào quang ký ức (16)

Ngày đăng: 09:07 18/04/20


Trong Yến Thanh điện yên tĩnh không một tiếng động, Diệp Thiều An ngẩng đầu nhìn về phía gã, khuôn mặt hắn tái nhợt đến mức gần như không thấy chút hồng hào nào, ngay cả khóe môi cũng trắng bệch, hắn yên lặng nhìn Tây Mị Trạch, trong tròng mắt là sự tĩnh  lặng như đã chết.



Ánh mắt ấy như nhấn chìm mọi thứ.



“Ngươi nói đúng.”



Diệp Thiều An nhẹ nhàng nói, âm thanh rất nhẹ như đang thì thầm, rồi lại rất nặng vang vọng chấn động tâm lý mọi người.



“Ngươi nói đúng.”



Diệp Thiều An lại lặp lại một lần nữa, lần này thanh âm hơi khuếch đại, đôi mắt của hắn tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào Tây Mị Trạch, thế nhưng trong tròng mắt lại không có tiêu cự như chẳng nhìn thấy điều chi.



Đây là mảnh đất hắn yêu tha thiết nhất.



Đây là quốc thổ hắn từ nhỏ đã thề rằng sẽ bảo vệ.



Hắn đã từng đứng trên núi cao nhìn xuống du thuyền tổ chức tiệc rượu long trọng hào hoa xa xỉ trên sông Mạn Hà, hắn được phụ vương hắn ôm vào trong lồng ngực dùng ngữ khí kiêu ngạo tự hào nói với ông: “Ma giới trăm năm thịnh thế, trong tương lai, tự tay phụ vương sẽ truyền lại cho ta.”



“Ta tin chắc rằng, ta sẽ bảo đảm được trăm năm thịnh thế của Ma giới một lần nữa.”



Hắn được phụ vương hắn ôm trong lồng ngực trịnh trọng gật đầu, xem ca múa trên Mạn Hà mừng cảnh thái bình, lập lời cam kết đầu tiên trong cuộc đời mình.



“Ta nhất định bảo đảm Ma giới thịnh thế trăm năm.”



Sau đó, hắn xuyên qua hành lang dài dằng dặc trước đại điện tế tự, tiếp nhận vị trí An vương dưới vô số ánh mắt của Ma nhân, tiếp thu truyền thừa qua các đời An vương trở thành tân An vương của Ma giới.



Hắn là An vương.



An vương từng phát thệ sẽ bảo vệ Ma giới trăm năm thịnh thế.



Tân Ma năm 1733, An vương suất quân bình định ma thú phản loạn ở Nam thành, từ đó, Cầu Bình ma thú lẫn Sò Bình ma thú đều phần phục chủ nhân Ma giới, năm thứ hai, An vương làm chủ sắp xếp Cầu Bình ma thú cùng Sò Bình ma thú bảo vệ Ma giới, hưởng đãi ngộ giống như Ma nhân, đến đây, Ma giới kết thúc thời đại Ma thú cùng Ma nhân tranh bá, tiến vào thời đại hòa bình.



Tân Ma năm 1738, Linh giới và Ma giới bạo phát chiến dịch quy mô nhỏ tại Trường Lưu Hành cốc, sau này phạm vi không ngừng tăng trưởng, song phương giằng co không thôi, An vương suất quân thắng lớn, “cuộc chiến Trường Lưu Hành cốc” vang vọng Ma giới.



Tân Ma năm 1751, An vương tự mình bái phỏng bộ tộc Ma linh, trạng thái ngăn cách dài đến 351 năm giữa Ma linh và Ma nhân được phá bỏ, Ma linh bắt đầu trở về Ma giới.











Có lẽ, thanh danh của Diệp Thiều An chẳng hề vang xa như Tây Mị Trạch, trên thực tế chiến dịch Diệp Thiều An chân chính suất lĩnh tương đối ít, nổi danh nhất cũng chỉ có “cuộc chiến Trường Lưu Hành cốc”, thế nhưng đối với Ma giới, đối với vùng đất này hắn rất nỗ lực, tận tâm ý, tuyệt đối không ít hơn Tây Mị Trạch một phần nào.



Hắn yêu vùng đất này.



Mà bây giờ, hắn bị ruồng bỏ từ đầu tới đuôi triệt triệt để để.



Chủ nhân Ma giới nói: “Ta là Ma vương, ta phải sống chết cùng Ma giới.”



“Mà hắn chỉ là một tên tù nhân, không có tư cách cùng Ma giới đồng sinh cộng tử.”



Hắn không có tư cách cùng Ma giới đồng sinh cộng tử.



Hắn thậm chí còn không có tư cách tham gia trận chiến dịch liên quan đến sự sống còn của Ma giới này.



Tại đây, trong mắt một vị thống lĩnh Ma giới chủ nhân của Ma giới, hắn đã mất đi tư cách của một Ma nhân, hắn đã sớm bị Ma giới ruồng bỏ từ lâu.



Hắn bị Ma giới hắn tâm tâm niệm niệm quý giá và coi trọng nhất ruồng bỏ.




Một giây sau, Diệp Thiều An tiến lên, trầm giọng nói: “Có nhớ lời thề lúc trước?”



Ba ngàn người đồng thanh rung trời: “Bảo đảm Ma giới trăm năm thịnh thế ——!”



Ảnh Nhất nhìn về bóng lưng Diệp Thiều An đằng trước, đột nhiên nhớ tới cuộc chiến song vương quá mức thuận lợi kia.



Trận đó tử thương do nội chiến tựa hồ chẳng có mấy, Mặc Quân phản bội, Tĩnh Quân mất tích cùng với An vương bị bắt, cuối cùng quân đội An vương đại đa số lựa chọn đầu hàng, trận đó tử thương do nội chiến chẳng có mấy.



Trong đầu Ảnh Nhất chợt lóe một ý nghĩ, y không dám tin nhìn bóng lưng Diệp Thiều An, trái tim từng chút từng chút chìm xuống.



Có lẽ, Diệp Thiều An cố ý bị bắt.



Lúc trước bỏ tù Diệp Thiều An, Tây Mị Trạch thậm chí cũng từng hoài nghi, đường đường An vương, sao có thể bị bắt dễ dàng như vậy?



Thế nhưng nếu như, Diệp Thiều An cố ý thì sao?



Khi đó Mặc Quân làm phản, Tĩnh Quân “tung tích không rõ”, Trường An bí đội “chết trận”, sau đó An vương bị bắt, mặc dù bất ngờ, nhưng rất hợp tình hợp lí.



Cuộc chiến song vương kết thúc, quân đội An vương như rắn mất đầu đầu hàng, Mị vương vẫn chưa xử trí bọn họ, tuy từng trải qua nội chiến, nhưng không vì vậy mà chia năm xẻ bảy, thậm chí ngay cả con số tử thương cũng vô cùng lạc quan.



Bọn họ đã từng vì thế mà cao hứng, hiện tại Ảnh Nhất lại cảm thấy hết sức phức tạp.



“Ta không thích ngươi, lúc trước đã không, hiện tại không, về sau càng sẽ không.”



“Ta quả nhiên ghét Mị Vương nhất.”



Lời Diệp Thiều An mới nói cứ lặp đi lặp lại bên tai, Ảnh Nhất dường như vỡ ra được điều gì.



Y thấy sắc mặt Diệp Thiều An lạnh nhạt lại kiên nghị động viên Trường An bí đội, tâm lý đột nhiên trào ra từng gợn bi thương.



Vương, có lẽ, người sai rồi.



An Vương điện hạ, đáng để người tín nhiệm, vương.



Cuộc chiến song vương thuận lợi đến mức thậm chí An Vương điện hạ bị bắt, không phải vì chúng ta mạnh mẽ nhường nào, mà là bởi vì, An Vương điện hạ thấy càng sâu, càng xa hơn.



Thực lực Ma giới, không chịu nổi hậu quả của nội chiến.



Cho nên hắn bị bắt.



Cho nên Tĩnh Quân đưa Trường An bí đội đến Trường Lưu Hành cốc chờ đợi.



Cho nên bọn họ sắp trở thành sức mạnh cuối cùng đi bảo vệ Ma giới đã từng vứt bỏ bọn họ.



Vương, người có hối hận không?



Có hối hận vì đã không tín nhiệm An Vương điện hạ không?



Tác giả có lời muốn nói:



Diệp Thiều An:



Trong cuộc chiến nội chiến, thực lực của Ma giới có thể chơi nội chiến sao? Rồi đổ một đống của cải và tử thương vào nội chiến? Ha ha ha a.



Ma giới không chơi nổi nội chiến, Tây Mị Trạch không thể đi xử lý quân đội của ta, của cải mỏng, gã không nỡ.