Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ
Chương 120 :
Ngày đăng: 09:07 18/04/20
【 Năng lượng của hệ thống có thể giúp ký chủ chữa trị một phần linh hồn, có chữa trị hay không? 】
【 Có. 】 Diệp Thiều An đáp lại.
【 Bắt đầu chữa trị. 】
Ánh sáng mềm mại ôn hòa bao lấy Diệp Thiều An, Diệp Thiều An chỉ cảm thấy trong linh hồn như rung lên reo hò, đây không phải là cảm giác được chữa trị, trái lại như thể một phần của bản thân trở về.
Đó là một loại cảm giác đến từ sự tương thích của linh hồn, khiến người khác an lòng.
Diệp Thiều An thở thật dài, toàn bộ linh hồn đều đắm chìm trong cảm giác thư sướng kia. Loại cảm giác an toàn tuyệt đối ấy khiến lòng người nhịn không được mà bình tĩnh, cảm động đến gần như rơi lệ.
【 Nhắc nhở, nhắc nhở, năng lượng không đủ, đình chỉ chữa trị. 】
【 Nhắc nhở, nhắc nhở, năng lượng không đủ, đình chỉ chữa trị. 】
Chùm sáng mềm mại kia chớp mắt đã biến mất không còn sót lại tia nào, hệ thống 001 vô tội nói: 【 Kí chủ có muốn đi vào thế giới tiếp theo luôn không? 】
Diệp Thiều An khẽ mỉm cười, không trả lời vấn đề của 001, ngược lại nói: 【 Có nhớ chúng ta đã từng đánh cược gì không, 001? 】
【… 】 Trầm mặc một lúc lâu, thấy kế sách đánh trống lảng không thành công, hệ thống 001 đành ủy ủy khuất khuất nói: 【 Nhớ. 】
【 Ngươi thua rồi. 】 Diệp Thiều An bình tĩnh mà nói ra sự thật.
Hệ thống 001: 【… 】
Tui đương nhiên biết tui thua rồi ngài cần phải nói ra sao QAQ!!!
Tại sao nhất định muốn kết cục phải làm tới mức ấy chứ?
Tất cả những thứ này đều là tính toán kỹ càng của ngài sao?
Có phải ngài đã sớm đoán được không chỉ có một nhiệm vụ chủ tuyến không?
Hệ thống 001 trong tâm lý có một đống lớn nghi hoặc, thế nhưng một cái cũng không hỏi đối phương được, cào tâm cào phổi oan ức khó chịu, cuối cùng chỉ có thể ủy ủy khuất khuất nói: 【 Ngài muốn biết cái gì? Hỏi đi. 】
【 Ngươi đến tột cùng là vật gì, 001? 】 Diệp Thiều An trầm giọng hỏi.
Hệ thống 001 lạnh nhạt nói: 【 Tui là hệ thống 001 nha, kí chủ. 】
【 Đến cùng. 】 Diệp Thiều An nhấn mạnh hai chữ này, lạnh lùng nói.
【 Tui là hệ thống 001 nha, kí chủ. 】Âm thanh của hệ thống 001 vô cùng máy móc.
Thu Ngôn Dục nghe đến chính mình trả lời như vậy.
Cho dù là làm một lần nữa, anh cũng không nỡ cự tuyệt hắn nửa phần.
Nếu đã không nỡ, vậy cũng không cần từ chối.
Chỉ cần vĩnh viễn là bé ngoan, vĩnh viễn đáng yêu, yên lặng ở bên cạnh anh, anh tuyệt đối sẽ không từ chối nửa lời.
Mí mắt khẽ rũ xuống, che khuất con ngươi tràn đầy nét điên cuồng, nụ cười của Thu Ngôn Dục thêm mấy phần nóng bỏng, thanh âm khàn khàn gợi cảm, nhẹ giọng nói: “Không thành vấn đề.”
Trong nụ cười là một mảnh tinh khiết cùng hữu hảo.
An An, tôi đã trở về, em có nhớ tôi?
Tôi thì vô cùng, vô cùng nhớ em.
Diệp Thiều An nở nụ cười, đưa tay về phía Thu Ngôn Dục, Thu Ngôn Dục trở tay nắm chặt tay hắn, nụ cười càng thêm nhu hòa.
Rốt cục, lại trở về ngày đó.
Tôi về rồi, tôi đến tìm em đây.
Lần này, em phải làm bé ngoan đấy.
.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thiều An: Nói lý lẽ chút đi, lần trước -87 ta còn có thể hiểu được, lần này ta hoàn toàn không thể lý giải được tại sao lại -90? Người này căn bản chưa từng xuất hiện trong ký ức của nguyên chủ, sao có thể -90?
Hệ thống 001: Tui chỉ là một hệ thống nhỏ bé, tui chỉ phụ trách đo lường, tui cái gì cũng không biết hết *mặt vô tội*
Diệp Thiều An: Chậc.
Tác giả: Xin đừng nên nhìn iêm iêm lại càng không biết cái gì cũng không biết! Iêm vô tội! Có vấn đề tìm hệ thống!
Diệp Thiều An: Cải danh đổi họ sửa mặt? Ân oán cừu hận từ bậc cha chú? Kiếp trước kiếp này? Xuyên qua trọng sinh? Nói đi, là cái nào trong số chúng?
Hệ thống 001:… *run lẩy bẩy*
Tác giả:… *run lẩy bẩy*