Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ
Chương 141 : Như hình với bóng (5)
Ngày đăng: 09:08 18/04/20
Diệp Thiều An đưa vị thương hải di châu (con rơi con rớt) kia về thần điện.
Thiếu nam mười ba, mười bốn tuổi, có ngũ quan tương tự Ân Dục Cẩn, lại mang trong mình khí chất hoàn toàn khác biệt, so với Ân Dục Cẩn lãnh ngạo, đứa nhỏ này thoạt nhìn vô cùng ôn hòa vô hại, thậm chí còn có mấy phần ngại ngùng ngượng nghịu.
Khi Ân Dục Cẩn đến, gã nhìn thấy một màn thế này.
Diệp Thiều An vốn luôn ra vẻ cao quý lãnh diễm không thể xâm phạm trước mặt người ngoài, nay lại hơi hòa hoãn mặt mày, nhẹ nhàng xoa xoa lọn tóc của thiếu niên kia, động tác có sự ôn nhu không tả được, thiếu niên kia tựa hồ không nghĩ rằng hắn sẽ làm như vậy, hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, khóe môi lại nhịn không được bật cười, mang theo vài phần ngượng ngùng.
Ánh mặt trời nhảy nhót trên người bọn họ, như tự biến mình thành một viền hoa màu vàng óng.
Tất cả những thứ này thoạt nhìn tốt đẹp đến thế, lại khiến cho lửa giận trong lòng Ân Dục Cẩn càng ngày càng lớn.
“Bộp —— bộp —— bộp —— “
Ân Dục Cẩn vỗ tay cười lạnh, gã từng bước từng bước đi về phía Diệp Thiều An, những người khác biết điều nhường đường cho gã, trong thần điện tương đối yên tĩnh của quốc sư, tiếng vỗ tay chầm chậm và tiếng bước chân từng chút từng chút gõ vào lòng mỗi người, khiến thần kinh người ta không tự chủ được mà căng thẳng.
“Đây chính là thương hải di châu mà quốc sư tìm được?” Ân Dục Cẩn cười khẩy hỏi, gã đưa tay bóp lấy cằm thiếu niên kia, cũng không thèm nhìn liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt thẳng tắp rơi trên người Diệp Thiều An, “Vậy ta có nên chúc mừng tâm nguyện của quốc sư đã trở thành hiện thực không?”
Gã nhẹ nhàng nói, ánh mắt lại hung ác như lang như sói, tay nắm cằm thiếu niên kia lại dùng sức, thiếu niên ấy theo bản năng bóp tay Ân Dục Cẩn, trong con ngươi nổi lên vài giọt nước mắt sinh lý.
Chàng như đang cầu cứ nhìn về phía Diệp Thiều An.
Diệp Thiều An hơi nhíu mày, có chút không đồng ý nhìn bàn tay đang nắm cái cằm thiếu niên của Ân Dục Cẩn, Ân Dục Cẩn chú ý tới tầm mắt của hắn, hừ lạnh một tiếng, dùng khí lực càng lớn hơn, Diệp Thiều An cau mày, tránh được tầm mắt Ân Dục Cẩn, trầm giọng cung kính nói: “… con cháu của Vương gia, sao có thể lưu lạc ở dân gian?”
“A…” Ân Dục Cẩn đột nhiên thả thiếu niên kia ra, thiếu niên ấy lui về phía sau vài bước như bị chấn kinh, Diệp Thiều An cho chàng một ánh mắt như đang động viên, nhưng ánh mắt ấy lại giống như một chén rượu tưới lên lửa giận đang hừng hực cháy của Ân Dục Cẩn, trong phút chốc ngọn lửa phẫn nộ nhưng bùng phát, thiêu đốt đáy lòng Ân Dục Cẩn khiến gã khó chịu đến cực điểm, gã đột nhiên nắm lấy cằm của Diệp Thiều An.
Bờ môi nhạt màu hơi nhếch lên, mi tâm cũng nhăn thành một đoàn, bên trong con mắt đen đặc lóe lên vài tia không đồng ý, nhưng vẫn không có bất kỳ động tác mang tính phản kháng nào, điều này không thể nghi ngờ là đã thoáng trấn an lửa giận của Ân Dục Cẩn,
Gã nở nụ cười không dễ phát hiện, sau đó thân thủ xoa làn môi nhạt màu mỏng manh, bờ môi ấy mềm mại không giống chủ nhân của nó, Ân Dục Cẩn chợt nhớ tới cảnh tượng lúc gã từ từ cắn lên bờ môi này,
Trên bờ môi nhợt nhạt là máu màu đỏ tươi, tanh tanh mặn mặn, tạo nên một hình ảnh đặc biệt hương diễm.
Tâm Ân Dục Cẩn khẽ động, trên mặt lại bất động thanh sắc, chỉ cười lạnh nói: “Nếu đã là thương hải di châu, Vương thất từ trước tới nay cũng không có truyền thống để Thế tử lưu lạc dân gian, như vậy quốc sư mang ngươi về, cũng là theo luật làm việc.”
“Đã vậy, cô phải ban thưởng cho ngươi một cái tên mới đúng.” Ân Dục Cẩn mạn bất kinh tâm nhìn sang thiếu niên đang đứng một bên, sau đó khẽ cười nhìn về phía Diệp Thiều An, trong tròng mắt tràn đầy ác ý, “Lấy chữ ‘Cẩm’ đi, Cẩm trong cẩm y ngọc thực (cơm ngon áo đẹp).”
Sắc mặt Diệp Thiều An đột nhiên biến đổi!
Ân Dục Cẩn cười dài trong lòng, trên mặt biểu tình lại càng ngày càng dữ tợn, gã nhìn chằm chặp vào Diệp Thiều An, sự hung ác trong con ngươi cơ hồ muốn tràn ra tới nơi, dáng dấp kia hận không thể trực tiếp nhào tới nuốt Diệp Thiều An vào bụng!
“Vương thượng, này không hợp quy củ.” Diệp Thiều An khó nhọc nói: “Chữ Cẩm là tục danh của vương thượng, người khác không được phạm húy.”
Mục Văn Tĩnh xa xôi thở dài, “A Cẩn không tín nhiệm ta sao?”
“Không, không phải!” Ân Dục Cẩn vội vàng nói, gã mím mím môi, hỏi: “Nếu như một người, vẫn luôn coi ngươi là thế thân, ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Đương nhiên, tên kia cũng không để ý hắn.” Ân Dục Cẩn có chút kiêu căng nói: “Thế nhưng, hắn đây là đang mạo phạm tôn nghiêm của người kia!”
“Thế thân?” Mục Văn Tĩnh nháy mắt một cái, mỉm cười nói, “Về mặt nào? Tình cảm? Người yêu của hắn chết rồi, ngươi cùng người yêu của hắn tương tự, hắn coi ngươi là thế thân?”
“Không phải ta!” Ân Dục Cẩn có chút tức đến nổ phổi nói, gã mím mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Nên làm như thế nào?”
Thế thân?
Trái tim Mục Văn Tĩnh nhảy lên kịch liệt, người Diệp Thiều An yêu không phải Ân Dục Cẩn?!
Không không không, không thể nào, ánh mắt không lừa được người!
Chẳng lẽ… Ân Dục Cẩn hiểu lầm?
Bất kể là cái gì… chỉ cần biết đây là một cơ hội tốt là được rồi!
Trái tim Mục Văn Tĩnh đập vô cùng kịch liệt, y nhẹ nhàng nở nụ cười, tựa hồ muốn động viên trái tim đang đập điên cuồng của mình một chút, thế nhưng một cơ hội tốt như thế tự dưng đập xuống đầu y, khiến cho y ngay cả hít thở cũng khó khăn vạn phần!
Tim đập càng ngày càng mãnh liệt, Mục Văn Tĩnh cố gắng trấn định, nói: “… Có thể chọn cách… Khiến hắn chân chính yêu người kia, rồi trong giây phút bọn họ gắn bó như keo sơn ngọt ngào ân ái thì nói sự thật cho hắn biết, sau đó đá hắn nha.”
“Như vậy, tôn nghiêm của người kia, đã được bảo vệ một cách hoàn mỹ.”
Mục Văn Tĩnh nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười ấy ngọt ngào như độc dược của ác ma.
Ta không tin, dưới sự đùa bỡn tràn đầy ác ý ấy, Diệp Thiều An còn không tuyệt vọng với ngươi…
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Văn Tĩnh: Tâm cơ boy.
Ân Dục Cẩn: Ngốc bạch (chẳng hề) ngọt.
Thương hải di châu: Thiếu niên (chẳng hề) ngượng ngùng.
Diệp Thiều An: Trân bảo bị mọi người tranh đoạt.