Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ
Chương 142 : Như hình với bóng (6)
Ngày đăng: 09:08 18/04/20
Trong nháy mắt đó, Ân Dục Cẩn có chút động lòng.
Đó là một loại cảm giác không nói rõ được, uyển chuyển như gió mát lướt nhẹ qua mặt, như hương hoa thoảng qua cánh mũi, một loại mùi vị khiến người ta tâm thần sảng khoái, phảng phất giúp cả người Ân Dục Cẩn thả lỏng,
Tảng đá lớn đè nén trong lòng được người cạy ra, trên mặt Ân Dục Cẩn lộ ra thần sắc ý động.
Nhìn ra ý động trong mắt Ân Dục Cẩn, Mục Văn Tĩnh thậm chí có cảm giác không biết nên khóc hay cười, y đưa ra ý đồ này tất nhiên là không có ý tốt, thậm chí âm thầm mong đợi Ân Dục Cẩn có thể đáp ứng đồng thời sử dụng cái phương pháp này, thế nhưng ngay khi Ân Dục Cẩn động lòng, tâm lý Mục Văn Tĩnh không khỏi có chút trào phúng,
Diệp Thiều An anh minh một đời, mặt nào cũng đều tốt, nhưng ánh mắt của hắn, thật sự rất kém.
Nếu Ân Dục Cẩn thật sự quan tâm Diệp Thiều An dù chỉ một chút, gã sẽ không chọn phương pháp giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này, cái phương pháp đó vừa âm hiểm vừa ngu xuẩn, tuyệt đối là tiết tấu cả đời này sẽ không qua lại với nhau nha.
Ân Dục Cẩn gã…coi Diệp Thiều An là cái gì chứ?
Rõ ràng có dục vọng độc chiếm lớn như vậy, lại không có một tí tình cảm thương tiếc nào.
Mục Văn Tĩnh thở một hơi thật dài trong lòng, A Cẩn, không phải huynh đệ không giúp ngươi, chỉ là ngươi và quốc sư, dù bên nhau cũng sẽ không được hạnh phúc,
Ta sẽ thay ngươi, chăm sóc hắn thật tốt.
Mục Văn Tĩnh giả bộ vui vẻ, y đặt tay lên vai Ân Dục Cẩn, cười hì hì nói: “Thế nào, cách này cũng được đấy chứ?”
Ân Dục Cẩn theo bản năng tránh bàn tay của Mục Văn Tĩnh, thế nhưng Mục Văn Tĩnh cũng không thèm để ý, vẫn như cũ cười hì hì nhìn gã, Ân Dục Cẩn có chút áy náy, sau đó trầm ngâm mấy phút, nói: “… Đúng là, rất được.”
Cách này đã khơi dậy cảm xúc tối tăm nhất vi diệu nhất trong lòng gã, khiến huyết dịch gã sôi trào.
“Cám ơn ngươi nha, Văn Tĩnh.” Ân Dục Cẩn trịnh trọng nói lời cám ơn, Mục Văn Tĩnh cười híp mắt vung vung tay, rồi đặt lên vai Ân Dục Cẩn, tề mi lộng nhãn (nháy mắt ra hiệu/chọc ghẹo) nói, “Ngươi có coi ta là bạn không, còn khách khí cái gì chứ?”
Đúng như dự đoán, lần này Ân Dục Cẩn lại tránh được.
Mục Văn Tĩnh có chút buồn cười, Ân Dục Cẩn này, rốt cuộc là vì sao cho rằng gã yêu mình tha thiết chứ?
Rõ ràng… Rõ ràng ngay cả tiếp xúc thân thể cũng không muốn.
Mục Văn Tĩnh biết Ân Dục Cẩn từ trước đến giờ vẫn luôn chán ghét tiếp xúc thân thể với người khác, ngay cả cung nữ hầu hạ cũng không có, nếu kẻ nào không cẩn thận đụng vào gã, tuyệt đối phải đón nhận một cơn giận lôi đình, cho dù là mình muốn tiếp xúc thân thể với Ân Dục Cẩn, Ân Dục Cẩn đều sẽ tìm cách tránh thoát;
Chỉ có Diệp Thiều An là không giống, chỉ có Diệp Thiều An, Ân Dục Cẩn mới có thể chủ động đi đụng chạm.
Những người Ân Dục Cẩn chủ động đi gây sự, đại đa số đều có liên quan tới Diệp Thiều An, ví dụ như tên thương hải di châu mới tìm về được kia, nếu như không phải do Diệp Thiều An mang về, Ân Dục Cẩn có lẽ ngay cả nhìn cũng không thèm, nhưng chàng được Diệp Thiều An đón về, Ân Dục Cẩn lại vô thức để ý;
Thế nhưng Ân Dục Cẩn lại không thèm để ý Mục Văn Tĩnh y kết giao với người nào.
Nguyên lai hắn cũng sẽ…thống khổ như vậy ha.
Mục Văn Tĩnh lăng lăng nhìn đôi mắt của Diệp Thiều An, sự thống khổ ấy lóe lên một cái rồi biến mất, lại rõ ràng đến vậy, rõ ràng đến mức tâm y đau nhói, trong nháy mắt đó, y thống hận Ân Dục Cẩn, càng hận kẻ đưa ra đề nghị ấy là mình.
Y há miệng, muốn nói cái gì đó, đã nghe thấy Diệp Thiều An lạnh nhạt nói: “Ồ.”
Lãnh lãnh đạm đạm, thật yên lặng, không có nửa phần tình cảm, lại làm cho tia thống khổ tuyệt vọng vừa lóe lên một cái rồi biến mất đó càng thêm chân thực, Mục Văn Tĩnh đột nhiên có ý nghĩ muốn ôm hắn vào ngực an ủi, thế nhưng y biết, trước mắt, y không có tư cách này.
Mục Văn Tĩnh có chút âm u, y lại nhảy qua cửa sổ lao ra ngoài, nhìn thần điện của quốc sư cách đó không xa, âm thầm hạ quyết tâm trong lòng,
—— sau khi việc này kết thúc, chắc chắn không bao giờ để cho quốc sư lộ ra một phần khổ sở nào nữa!
—— chuyện này, nhất định phải giải quyết thật mau.
Sau khi Mục Văn Tĩnh đi không lâu, Ân Dục Cẩn lại tới.
Giống như mỗi buổi tối trước kia, gã âm thầm đi đến thần điện của quốc sư, sau khi nói chuyện với quốc sư thì cùng Diệp Thiều An điên long đảo phượng, gã vuốt ve da thịt non mềm của người dưới thân, từ tận đáy lòng bùng lên một thứ tình cảm gần như cuồng loạn, gã trầm giọng nói: “… Chúng ta ở bên nhau đi, Diệp Thiều An.”
Trong nháy mắt đó, Ân Dục Cẩn rõ ràng thấy được một chút tuyệt vọng trong mắt Diệp Thiều An.
Thế nhưng rất nhanh, hắn đã nhắm hai mắt lại, bình tĩnh nói: “Được.”
Hắn thoạt nhìn…không vui vẻ chút nào.
Ân Dục Cẩn có chút bất mãn, thế nhưng rất nhanh, gã nhìn thấy quốc sư của gã, nam nhân luôn thanh lãnh cao ngạo như tuyết trên đỉnh ngọn núi kia, khóe mắt chậm rãi chảy xuống hai giọt nước mắt,
Cho dù bị gã đâm một đao vào thân thể, Diệp Thiều An cũng không chảy một giọt nước mắt nào.
Ân Dục Cẩn có chút hoảng loạn, gã nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt này, “Mặn…”
Gã trầm giọng nói: “Ngươi tại sao lại khóc?”
“Có sao?” Diệp Thiều An nhẹ nhàng hỏi, hắn lấy tay xóa lệ châu nơi khóe mắt, hời hợt nói, “Có lẽ là do quá vui thôi.”
Thật là vui, vương thượng của ta,
Ngài rốt cục…phá tan hi vọng cuối cùng của ta,
Ta làm sao có thể…không vui chứ?