Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 11 : Sau núi

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


EDITOR: JIN XUAN



Trong quán bar hỗn loạn.



Tùng Dụ Chu đưa chai bia cho Tạ Tùy, khuyên nhủ: "Aiz, Tùy ca, tại sao cậu lại luôn không bỏ qua cho tiểu cô nương người ta, có ý tứ gì sao? Bị người khác nói là khi dễ con gái không dễ nghe chút nào."



Tạ Tùy cầm lấy chai bia, uống một hơi cạn sạch.



Chất lỏng màu vàng óng ánh chảy qua yết hầu khô nóng của hắn, mang cảm giác tươi mát nồng nàn, hắn lại nhớ đến da thịt trắng nõn của cô gái kia, dường như một cái đánh phảng phất nhẹ nhàng cũng có thể để lại dấu vết.



Tạ Tùy vứt bỏ bình rượu, trong lòng có chút thẹn thùng.



Có cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời trang đi tới, ngồi bên cạnh Tạ Tùy, lỗ mãng nhấc bình rượu của hắn lên, rót cho mình một chén rượu: "Tùy ca, hiếm khi lại đây chơi, em mời anh một ly."



Âm thanh cô gái mềm mại, uống rượu xong lưu lại vết son đỏ thẫm trên ly.



Tạ Tùy khóe mắt nhíu nhíu, chợt cảm thấy ghê tởm, không nói một lời, nhấc chân đạp cái ghế nhỏ mà cô gái đang nghiêng mình dựa vào.



Trọng tâm cô ta không ổn, suýt nữa té ngã, rượu trong tay đổ hết vào ngực, trong khoảnh khắc áo thấm ướt lộ ra màu da, bê bối không chịu nỗi.



Cô che ngực, khó thở hổn hển rời đi.



Tạ Tùy nhìn về phía Tùng Dụ Chu, thản nhiên nói: "Thấy không? Như này mẹ nó mới gọi là khi dễ, lão tử đối với cậu ấy (Tịch Bạch) chỉ có ôn nhu."



Tùng Dụ Chu nhếch miệng cười, không còn lời nào để nói.



**



Tịch Bạch giấu tay trái ở trong tay áo, chậm rãi đi về nhà.



Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, cha Tịch Minh Chí, mẹ Đào Gia Chi cùng với chị gái Tịch Phi Phi, giống như đang tổ chức cuộc họp đàm đạo, vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên sô pha.



Tịch Bạch vừa mới vào nhà, liền nghe được giọng Đào Gia Chi kéo dài hỏi: "Muộn như vậy mới trở về, đi đâu vậy?"



Tịch Bạch thành thật trả lời: "Đi chơi với bạn học."



"Bạn học nam hay bạn học nữ?"



Tịch Bạch nhìn Tịch Phi Phi, suy đoán chị ấy nhất định là thêm mắm thêm muối tố cáo với cha mẹ, bởi vậy, cô chỉ có thể thành thật khai báo: "Bạn học nam."



"Rầm" một tiếng, Tịch Minh Chí đem chén trà đặt mạnh lên trên bàn: "Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không! Cùng bạn học nam ra ngoài chơi đến tận bây giờ mới trở về, con còn có liêm sỉ hay không!"



Cô không có liêm sỉ? Cũng không biết là ai đã khóc hô hào muốn cùng Tạ Tùy đi đua xe hóng mát, nài ép lôi kéo đem cô ném lên.



Tịch Phi Phi đã chuẩn bị sẵn, kéo kéo tóc, mở miệng nói: "Ba ba, cha không cần phải giận em gái, con tin tưởng em ấy chỉ là nhất thời ham chơi, không có chuyện gì khác, lại càng không thể có chuyện yêu sớm."




Tạ Tùy quay đầu, chỉ thấy nữ sinh mặc đồng phục học sinh, trong tay đẩy xe đạp, đứng ở đường bộ bên cạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh trước mắt, môi run run.



Sợ hãi.



Tạ Tùy là vong mệnh chi đồ, vài lần kề cận cái chết sát qua hắn đều không có một khắc cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ, nhìn cô gái kinh hãi như vậy, hắn lại có chút sợ.



Sử dụng dao, cánh tay dính máu tươi, còn có ra tay thô bạo, đánh mất lý trí...



Tất cả việc này đủ để dọa bất cứ cô gái nhu thuận nghe lời nào.



Tạ Tùy thừa dịp tránh né, nhặt lên một tảng đá trên mặt đất ném đến bên chân Tịch Bạch, khàn cả giọng lên tiếng hô: "Nhìn cái gì, lăn đi!"



Tịch Bạch lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng lần nữa ngồi lên xe đạp, cong vẹo chạy mất.



Tạ Tùy thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng bắt đầu vội vàng chạy nhanh đi.



Phía sau các cậu bé hiển nhiên là giết đỏ cả mắt rồi, máu đổ không kém Tạ Tùy, bọn họ nhất quyết không bỏ qua.



Không biết chạy bao lâu, ở trong rừng cây cây mọc thành bụi, mọi người nghe được tiếng xe réo rắt của cảnh sát.



"Đm... Có người báo cảnh sát!"



"Siêu ca, làm sao bây giờ!"



"Cái gì làm sao, chạy đi!"



Mấy tên nam sinh đảo mắt chạy vô tung vô ảnh, cảnh sát vọt vào trong rừng, bắt được Tạ Tùy đã mệt mỏi kiệt sức.



Tạ Tùy bị cảnh sát còng tay lại mang vào xe quân cảnh bên cạnh, Tịch Bạch hô hấp dồn dập, đứt quãng giải thích tình huống với cảnh sát.



Ánh nắng hoàng hôn chiếu trên gương mặt sáng loáng của cô, trán đã đầy mồ hôi, tóc cũng thấm ướt, dính dính ở bên tai.



Nhìn đến Tạ Tùy, cô dừng khoa tay múa chân, nhíu chặt mày, chợt buông lỏng xuống, thở mạnh một hơi.



Tạ Tùy nhiều năm như vậy không tiến vào cục cảnh sát, lần này xem như lật thuyền trong mương, cùng lắm.. tốt xấu cũng đã nhặt về một cái mạng.



Cảnh sát đè đầu Tạ Tùy, làm cho hắn ngồi vào trong xe cảnh sát, Tạ Tùy không có dễ dàng đi vào khuôn khổ, hung ác rống lên một tiếng: "Đừng chạm vào lão tử!"



Hắn giơ giơ cằm nhìn Tịch Bạch, lên tiếng hô: "Lại đây."



Tịch Bạch vội vàng chạy tới bên hắn, còn chưa mở miệng, Tạ Tùy nghiêng nghiêng người ——



"Chìa khóa, trong túi quần bên trái, tự chính mình sờ lấy."