Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 10 : Vong mệnh chi đồ

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


EDITOR: JIN XUAN



Tạ Tùy khởi động động cơ, mặt đồng hồ xe chuyển sáng, Tịch Bạch còn chưa kịp ngồi vững, "Oanh" một tiếng, hắn đã chạy xe ra ngoài.



Tịch Bạch không nhớ rõ mình đã từng nghe qua câu nói này ở đâu, thông qua cách lái xe của một người đàn ông, có thể thấy được tính cách và khí chất của hắn.



Cha của Tịch Bạch lái xe bốn bề yên tĩnh, không tranh không đoạt, tính cách cũng nhu nhược như vậy dẫn đến ông tranh đoạt tài sản cũng thua kém hơn các anh em trong nhà.



Tạ Tùy lái xe chỉ có thể sử dụng một chữ để hình dung: Bạo



Vài lần rẽ trái rẽ phải đều là một góc 90 độ, lốp xe cùng quốc lộ phát ra những tiếng bén nhọn.



Tịch Bạch cảm giác cả người đều muốn văng ra.



Cánh tay trái của cô dính chung một chỗ với tay hắn, vì không muốn ảnh hưởng đến thao tác lái xe của hắn, Tịch Bạch cố gắng hết sức nhích vào trong, dựa vào hắn một ít.



Một cái xoay đầu xe 90 độ làm Tịch Bạch không khống chế được ngã vào bờ vai của hắn.



Thân thể hắn cứng rắn đến mức tựa như một bàn ủi đang nóng cháy, bắp thịt kiên cường dẻo dai, toàn thân phảng phất không có một miếng thịt nào mềm mại.



Thân thể cứng rắn như vậy có thể mang đến cảm giác an toàn cho người khác.



Kiếp trước, Tịch Bạch vừa vặn thiếu thốn nhất chính là cảm giác an toàn, trong phòng trọ nhỏ hẹp, mỗi khi đêm xuống, Tạ Tùy sẽ từ phía sau ôm chặt cô, cùng hắn ôm nhau ngủ, như vậy Tịch Bạch sẽ không mơ thấy ác mộng.



Đương nhiên, hắn không phải là người đàn ông thành thật, tay hắn cũng sẽ qua loa sờ soạn, trêu chọc cô, làm cô mê loạn...



Mỗi khi cô xoay người nóng bỏng đáp lại, Tạ Tùy liền sẽ dừng lại, bình tĩnh trong chốc lát, mặt trầm xuống rời khỏi phòng.



Giống như cô đã làm sai cái gì vậy.



Tính tình Tạ Tùy luôn luôn bất định như vậy, hành vi cũng không thể nào đoán được.



...



Cô lần nữa ngồi thẳng người, nhắm hai mắt lại, không dám nhìn ra cảnh sắc đang cực kì bay nhanh ngoài cửa sổ, nhìn khả năng sẽ sợ hãi, bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh.



Bởi vì khẩn trương, Tịch Bạch lại bắt đầu đổ mồ hôi.



Tạ Tùy ngửi được hương thơm phát ra từ trên người cô, giống mùi sữa tắm hỗn hợp nhàn nhạt mùi hoa, làm cho hắn nhớ tới một loại sữa ngọt khi còn nhỏ đã từng nếm qua.



Hắn hít hít mũi.



Tịch Bạch nhận ra hô hấp hắn tăng thêm, cô nắn vuốt cổ áo mình, sau đó mở cửa sổ ra để gió lùa vào.



"Đóng cửa sổ lại." Tạ Tùy nói: "Lão tử lạnh."



Tịch Bạch không quá nguyện ý, thấp giọng nói: "Mở ra một phút."


"Ừm."



Tịch Bạch loáng thoáng cảm thấy, trở về khả năng sẽ gặp phải một hồi phong ba.



Gần như phút sau, Tạ Tùy quay lại, nói với Tịch Bạch: "Thêm WeChat, chia hoa hồng cho cậu."



Tịch Bạch ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, quét mã 2D của Tạ Tùy.



Tạ Tùy không có để tên, avatar là một mảnh tối đen, cũng giống như nhân sinh gập ghềnh nhấp nhô của hắn, khắp nơi chỉ tràn ngập hắc ám.



Tạ Tùy chuyển cho cô năm mươi nghìn tệ, là phân nửa số tiền cược.



Tịch Bạch chỉ cảm thấy, hắn thật hào phóng.



Mấy tên nam sinh cũng đánh cược thắng tiền, tâm tình không tệ, chuẩn bị đi tới quán Bar chơi.



"Bạn học nhỏ, không đi theo chúng tôi chơi sao?" Tương Trọng Ninh hỏi.



Tịch Bạch nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn chín giờ: "Tôi phải về nhà."



"Lúc này mới chín giờ mà, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, về nhà nhiều không vui."



"Về muộn sẽ bị mắng."



Tạ Tùy nhìn bộ dáng nhu thuận này của cô, biết cô không phải người cùng con đường với mình, đối với bọn thiếu niên hay đi đi lại lại ở mấy chỗ âm u trong thành phố như bọn hắn mà nói, ban đêm là lúc cuồng hoan bắt đầu; nhưng đối với cô gái ngoan ngoãn ôn hòa như Tịch Bạch thì ban đêm ra ngoài đầy rẫy nguy hiểm.



"Tùy ca, chúng ta đưa cậu ấy về nhà đi."



"Đưa cái gì đưa." Tạ Tùy rút ra một điếu thuốc ngậm ở ngoài miệng, chăm chú nhìn đường cái nước chảy không ngừng: "Nơi này cũng không phải không có taxi."



Tịch Bạch đương nhiên không muốn cho bọn họ hộ tống, chiếc siêu xe Lục Lục này mà đem cô đưa đến cửa nhà, để hàng xóm cùng người quen biết nhìn thấy thì không biết phải nói như thế nào.



Cô đi đến trước mặt Tạ Tùy: "Cậu giúp tôi mở khóa còng tay, tôi trở về."



Trước đó Tạ Tùy chỉ dùng chìa khóa mở cho chính mình xong liền xuống xe, cũng chưa có cởi bỏ cho cô đâu.



Tạ Tùy lấy ra chìa khóa, lắc lắc vài vòng trên đầu ngón tay thon dài: "Tôi cảm thấy nó rất hợp với cậu."



Tịch Bạch vừa nghe lời nói ý tứ này của hắn, lập tức dự cảm không ổn, vội vàng nói: "Tạ Tùy, cậu nhanh chóng cởi ra cho tôi!"



Môi mỏng hắn nở ra một tia cười tà khí: "Thế thì, chiều mai tan học, tới sau núi bên hồ trường học tìm tôi, tôi giúp cậu cởi bỏ."



"Cậu bây giờ liền giúp tôi cởi bỏ!" Hai má trắng mịn của Tịch Bạch gấp đến độ đỏ bừng, năn nỉ: "Sẽ bị bạn học nhìn thấy..."



"Ha" một tiếng, Tạ Tùy thu chuỗi chìa khóa lại, không chút do dự quay người rời đi ——



"Thì nói là lễ vật của Tạ Tùy đưa cho cậu."