Làm Nũng Trong Lòng Anh
Chương 9 : Không phải sợ
Ngày đăng: 11:43 30/04/20
EDITOR: JIN XUAN
"Mẹ nó cô xứng sao."
Sắc mặt Tịch Phi Phi bỗng nhiên trướng hồng: "Cậu... Cậu thô lỗ!"
"Còn có thể thô lỗ hơn nữa." Tạ Tùy đến gần bên người cô, một tay nắm lấy cằm của cô.
Hơi thở đàn ông mạnh mẽ làm Tịch Phi Phi khó có thể thở, mà ngón tay thô lỗ của hắn cũng làm cho tế bào toàn thân cô run rẩy: "Cậu... Cậu muốn làm gì?"
Tịch Bạch nhìn thấy cảm xúc Tạ Tùy đang dần biến hóa.
"Tạ Tùy, cậu buông chị ấy ra."
Tạ Tùy nghe vậy, ánh mắt xuyên qua Tịch Phi Phi, nhìn về phía Tịch Bạch.
Cô mặc chiếc yếm cao bồi, áo sơ mi màu trắng càng tôn lên da thịt trắng nõn trong sáng, tóc đuôi ngựa đem lại cảm giác mùa hè tươi mát, rất dễ thương.
Tròng mắt cô đen nhánh mang theo cảnh giác giống như con vật nhỏ.
Tạ Tùy quyết định cho cô một cái mặt mũi, buông lỏng Tịch Phi Phi, đồng thời lấy khăn tay ra, xoa xoa son phấn trên tay, mặt lộ ra thần thái chán ghét ——
"Cách xa lão tử một chút."
Hắn nói xong liền định rời đi.
Tịch Phi Phi chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy, cô hô lớn về phía Tạ Tùy:
"Cậu cho rằng những cô nàng nhà giàu kia trong trường học thật sự thích cậu sao, An Khả Nhu bọn họ... Cùng lắm là xem trọng vẻ bề ngoài đẹp trai của cậu thôi, cậu xuất thân từ tầng dưới chót như vậy, cậu có phấn đấu cả đời cũng không xứng với họ!"
Tịch Bạch vội vàng kéo Tịch Phi Phi qua, ngăn cản cô ta nói tiếp.
Tịch Bạch không phải là sợ Tịch Phi Phi thật sự chọc tức Tạ Tùy, mà là... cô biết những lời vũ nhục như vậy sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của hắn.
Quả nhiên, Tạ Tùy bỗng nhiên xoay người, đáy mắt tối đen đầy tức giận ——
"Lặp lại lần nữa."
Tịch Phi Phi bị ý lạnh trong ánh mắt hắn dọa, ấp úng không dám mở miệng.
Tạ Tùy lại nghiêng đầu nhìn Tịch Bạch, cô gái đứng ở ven đường, con ngươi trong veo ngập tràn vô hại.
"Cậu cũng cảm thấy như vậy?"
Tịch Bạch lắc đầu liên tục, cô chưa từng cảm thấy Tạ Tùy không xứng với ai. Chuyện tình cảm vốn không có không xứng với xứng đôi, chỉ có nguyện ý hay không.
Tịch Bạch nhìn Tạ Tùy, hắn đứng che ở cửa xe, giống như không muốn thả cô đi, theo góc độ cô nhìn lại, có thể thấy được cái cổ mạch lạc rõ ràng, cái cằm màu xanh nhạt kia của hắn.
"Này...Cậu mau mở ra..."
Cô gái dần buông lỏng khóe miệng, bãi đậu xe náo nhiệt, các cậu bé xao động không thôi, vây quanh hai chiếc siêu xe chuẩn bị chạy gào gào kêu gào.
Người mẫu siêu cấp xinh đẹp ôm thiếu gia nhà giàu, lấy tay vỗ nhẹ bộ ngực hắn ta, làm nũng nói: "Người ta muốn thưởng."
Thiếu gia nhà giàu ra tay thật hào phóng: "Được thôi, chỉ cần lão tử thắng, liền cho em chi phiếu 6 số."
Siêu cấp người mẫu vỗ tay: "Tốt nha tốt nha."
Lúc này, thiếu gia nhà giàu chú ý tới Tịch Bạch, cô vẫn thật im lặng ở bên người Tạ Tùy, đem lại cảm giác giống như không tồn tại, nhưng là chợt dõi mắt nhìn lại, thật mẹ nó đúng là ngoan, tròng mắt đen nhánh to tròn cùng khuôn mặt trắng noãn, càng nhìn càng cảm thấy kinh diễm.
Công tử phú gia đẩy siêu cấp người mẫu ra, nói với Tịch Bạch: "Ai, đổi người được không, em đến ngồi xe tôi, mặc kệ thắng hay thua, tôi đều cho em tờ chi phiếu 6 chữ số."
Tạ Tùy đứng ở bên cửa xe, không ngồi vào, hắn nhìn về phía Tịch Bạch.
Tịch Bạch nhấp cánh môi hồng nhuận, cự tuyệt nói: "Không được, tôi cùng Tùy ca, không, không lấy tiền."
So với những vị công tử không biết rõ kỹ thuật như thế nào, Tịch Bạch càng tin tưởng kĩ năng lái xe của Tạ Tùy, sự tin cậy vô bờ bến này của cô đối với hắn vốn đã có từ kiếp trước.
Nhóm công tử còn muốn dựa vào Tạ Tùy, cho nên cũng không dễ dàng đắc tội, Tịch Bạch không nguyện ý, bọn họ liền không miễn cưỡng.
Tạ Tùy khóe miệng bất tri bất giác cười, Tùy ca, từ trong miệng cô đọc ra, mềm mềm nhu nhu, nghe phá lệ động lòng người.
Phú gia công tử ném còng tay bạc cho Tạ Tùy.
Tịch Bạch ngoan ngoãn đi đến ghế phụ, kéo cửa xe ra.
Hai người cài dây an toàn xong, lúc mọi người đang nhìn soi mói, Tạ Tùy tự tay đưa còng vào tay phải của mình cùng tay trái của Tịch Bạch.
"Sợ sao?"
"Không sợ."
Đó là không thể nào.
Tim Tịch Bạch đập nhanh đến muốn vỡ ra.
Tạ Tùy cảm nhận được cảm xúc khẩn trương của cô, nghiêng đầu liếc cô một chút, giọng nói trầm thấp: "Không phải sợ, tôi còn sống, cậu sẽ không chết."
Tay trái Tịch Bạch có chút lạnh lẽo, đáy lòng cũng có chút khẩn trương: "Ừm."